Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

Chương 42: Săn đêm ở trường học




“Hảo hảo hảo… Hảo hảo hảo… Ta là tiểu bọ cánh cứng vui vẻ, cánh của ta vừa mỏng vừa đẹp, mai của ta vừa cắn vừa rắn, bụng của ta vừa tròn vừa lớn, chân của ta vừa ngắn vừa thô, Hảo hảo hảo… Hảo hảo hảo… Ta là tiểu bọ cánh cứng vui vẻ, không có phiền não cũng không có ưu sầu, nâng nhấc chân nha, vỗ vỗ cánh, ta bay, ta nhảy, ta đi đi đi…”

Một con bọ cánh cứng vừa tròn vừa nhỏ bay vào bụi hoa, một bên ca hát, một bên cố gắng vỗ vỗ cánh, nhưng bởi vì quá béo, cho dù là bay lên cũng cong cong vẹo vẹo, căn bản là không hề đẹp đẽ gì.

Thân thể cồng kềnh của nó “Bá” một cái thật mạnh ngã lên đóa hoa dạ oanh, đóa hoa run rẩy một trận, giống như chịu không nổi sức nặng Tiểu Đông Tây này mà lay động vài cái.

Tiểu bọ cánh cứng cố gắng đi đến thân cây, vươn đầu lưỡi dài ra, nhẹ nhàng đâm vào thân hoa, vừa lòng mà chất lỏng của dạ oanh hoa.

“Hảo hảo hảo… Hảo hảo hảo… Ta là tiểu bọ cánh cứng vui vẻ, ta mỗi ngày ăn no liền ngủ, ngủ xonh thì ăn, cả vườn dạ oanh hoa đều là thực vật của ta. Hảo hảo hảo… Hảo hảo hảo… Ta là tiểu bọ cánh cứng vui vẻ, tuy rằng ta là côn trùng có hại, nhưng ta rất vui vẻ…”

Tiểu bọ cánh cứng một bên ăn, một bên tiếp tục xướng ca. Thân mình tròn vo ở trên cành hoa đi qua đi lại, chân của nó giống như bài hát, vừa ngắn vừa thô, gắt gao bám vào cành hoa, thập phần chướng tai gai mắt.

“A, bụi hoa bên kia là cái gì?”

Tiểu bọ cánh cứng rướn cổ lên, tuy rằng nó căn bản không có cổ.

Kia là một người đứng giữa rừng hoa dạ oanh.

Tiểu bọ cánh cứng cố gắng đi đến một đóa hoa dạ oanh lớn nhất, muốn thấy rõ ràng người kia.

“A, là một thiếu niên, là một thiếu niên.” Tiểu bọ cánh cứng vừa nhảy vừa kêu, mê đắm hét lớn: Là một mỹ thiếu niên, úc, ta thích nhất loại này.”

Bất quá, bởi vì nó nói ngôn ngữ của bọ cánh cứng, không ai nghe hiểu được, về phần nó vừa nhảy vừa kêu, đương nhiên cũng không ai nhìn, coi như một con côn trùng phát điên.

Thiếu niên giữa bụi hoa bộ dạng không tính tuấn mỹ, nhưng cực kỳ thanh tú, đôi con ngươi màu xám hơi vàng thần bí mà cao quý, thân thể thon dài vẫn chưa trưởng thành hết, phong nhã phiêu dật, pha lẫn giữa ôn nhu cùng gầy yếu. Bất quá, đó cũng không phải nguyên nhân thực sự khiến người khác chú ý, hắn không giống người thường,trên khuôn mặt non nớt kia hình như đang mỉm cười.

Tiểu bọ cánh cứng ôm lồng ngực của mình ( dùng cái chân ngắn ngủn ôm lòng ngực), kích động kêu lên: “Ta xong rồi, ta chết, trên đời này như thế nào có người đẹp như vậy…”

Thiếu niên lẳng lặng đứng giữa bụi hoa, ánh mắt tản mát ra kim quang chói mắt. Hơi thở của hắn rất thuần khiết, giống như tinh linh giữa hoa, lại giống như tiên tử xuống nhân gian, nếu nơi này không phải Ma giới, tuyệt đối sẽ không có người nghĩ hắn là một ác ma, một ác ma phiêu nhiên xuất trần, một ác ma không giống ác ma.

Hắn tựa hồ là chú ý tới con bọ cánh cứng trên hoa dạ oanh, chậm rãi đi tới.

Tim tiểu bọ cánh cứng đập cơ hồ từ trong cổ họng nhảy ra, a, hắn ngay cả bộ dáng đi cũng thật hảo a.

Thiếu niên vẫn còn cười dịu dàng. Kỳ thật mặt của hắn cũng không có cười, chính là ánh mắt màu xám hơi vàng hơi hơi cong lên, trên mặt giống như mang theo tươi cười thản nhiên, tựa như xuân phong quất vào mặt, tinh thuần thanh nhã, nhu hòa giống như một con suối yên tĩnh.

“Hảo… Đẹp quá…”

Tiểu bọ cánh cứng tán thưởng mà nhìn thiếu niên, nhịn không được khoa tay múa chân vừa thô vừa ngắn của mình, muốn hấp dẫn ánh mắt của thiếu niên.

Thiếu niên vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa dạ oanh tiểu bọ cánh cứng đang đứng, ngón tay mượt mà trắng noãn như vuốt ve tình nhân tràn ngập nhu tình mật ý. Hắn nhẹ nhàng cắt một đóa hoa… Tiếp theo tái cắt một mảnh… Tái một mảnh… Một mảnh… Một mảnh… Cho dù là làm thủ đoạn độc ác tàn phá hoa như vậy, cũng làm cho người ta cảm thấy một loại ôn nhu không cách nào hình dung, giống như chuyện hắn đang làm chính là một việc thuần khiết nhất, cao thượng nhất thiên hạ.

Vì không muốn ngã xuống, tiểu bọ cánh cứng đành phải cố gắng bám lấy cánh hoa. Tuy rằng nó có thể bay, nhưng bay không được bao xa, hơn nữa nó luyến tiếc bay đi..

Rốt cục tất cả đóa hoa đều bị bỏ đi, trừ bỏ nhụy hoa.

Tiểu bọ cánh cứng cố gắng lấy tay chân ôm lấy nhụy hoa của quả hạnh màu đỏ, thân mình tròn tròn theo nhụy hoa đong đưa, đáng thương trốn cũng không phải, không trốn cũng không phải.

Khóe miệng thiếu niên đột nhiên cong lên, một nụ cười xuất hiện trên mặt hắn. Trong nháy mắt, này đóa hoa dạ oanh đỏ lửa cũng giống như mất đi thất sắc, toàn bộ khuôn mặt của hắn tựa hồ sáng lên, ôn như bao hàm mềm mại đáng yêu lần lượt thay đổi, thanh thuần cùng kiều diễm dung hợp, vạn vật thiên địa trong lúc đó giống như dừng lại, tất cả không gian đều tràn ngập nụ cười kia…

Tiểu bọ cánh cứng chỉ cảm thấy mình cũng hòa tan ở trong nụ cười kia, không nhớ rõ mình là ai. Nó đã quên đi hoàn cảnh nguy hiểm của mình, lắp bắp nói: “Đó… Gả cho ta… Làm… Làm mẹ con của ta đi?” Bất quá, vẫn là ngôn ngữ của bọ cánh cứng, không ai nghe hiểu được.

Thiếu niên trên mặt vẫn đang mỉm cười, cầm lấy dụng cụ tưới hoa một bên, chậm rãi tưới hoa, giọt nước so với thân thể tiểu bọ cánh cứng còn muốn lớn hơn, từng giọt đem nó đánh ngã trên mặt đất, nửa ngày cũng không trở mình được.

Bất quá thiếu niên không có chú ý, tiếp tục chậm rãi tưới hoa. Nhưng mà, lúc hắn xoay người qua, thời điểm tiểu bọ cánh cứng bị giọt nước đánh cho hôn đầu mất phương hướng, cặp mắt ôn nhu khiến người lóa mắt thoáng hiện một mạt lãnh khốc căn bản không thể cảm thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.