Đào Mỏ Tổng Tài? Lấy Thân Báo Đáp!

Chương 7: Tôi có nghĩa vụ bảo vệ quyền lợi của cô




Đường môn nói dối rằng Đường nhị tiểu thư vì bị từ hôn mà tự sát, nhưng lúc Mạc Vấn Thùy dạ thám Đường môn, lại phát hiện quan tài trước linh đường không hề có thi thể.

Chuyện này đến tột cùng là đang ẩn giấu bí mật gì?

“Hay là bọn họ có chuyện gì khó nói, Đường môn chủ cũng không thấy đến tra xét ngươi?” Trầm Dung Dương tay cầm sách, không hề ngẩng đầu lên.

“Ngươi nói thật đơn giản, bị bọn họ chơi một vố, ít nhất ba đến năm năm sau ta không cần phải về nhà rồi, cha nương mà thấy mặt ta chắc chắn sẽ đuổi giết a.” Mạc Vấn Thùy lười biếng nằm sắp trên bàn, trở mình trừng mắt: “Này, họ Trầm kia, sao ngươi không bảo Hỉ tổng quản phái người đi thăm dò một chút, xem rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Hỉ tổng quản đi Liêu quốc rồi.” Trầm Dung Dương thản nhiên nói.

Mạc Vấn Thùy sửng sốt: “Sao? Lại sắp có chiến tranh?”

Hiện tại là Tống triều năm Khai Bảo thứ ba, cũng chính là năm 970 sau công nguyên. Hai năm trước, Tống triều phát binh tấn công Bắc Hán lần thứ hai, bao vây Thái Nguyên. Lúc sắp chiến thắng thì Liêu quốc lại xuất binh viện trợ Bắc Hán, hai bên chiến đấu ác liệt, quân Tống bị đẩy lùi, thế nhưng Liêu quốc cũng bởi vậy mà tổn thương không ít, biên giới hai nước vẫn không ngừng xảy ra xung đột, nếu không phải ngươi chết thì là ta chết.

Hoàng đế khai quốc của Tống triều là Triệu Khuông Dận, hắn xuất thân từ thường dân, đã từng hộ tống Chu Thế Tông – Sài Vinh nam chinh bắc phạt, là một kẻ trong tay dính không biết bao nhiêu là máu. Chính mình có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, cũng bởi vì có không ít người trong giang hồ trợ giúp. Bởi vậy, khi hắn có được binh quyền, mặc dù không muốn bất luận cái gì uy hiếp, nhưng vẫn như cũ đối với người trong võ lâm có chút ưu đãi, thậm chí đã lập nên một thỏa thuận ngầm: Hai bên nước sông không phạm nước giếng, cũng không hề liên quan đến nhau. Người trong giang hồ đối với việc triều đình cũng không có hứng thú, nhưng mà, Mạc Vấn Thùy dù sao cũng là người Hán, không có khả năng thờ ơ trước chiến sự liên quan trực tiếp tới vận mệnh quốc gia.

“Không phải, Hỉ tổng quản mang theo vài loại trà cùng hương liệu đến Liêu quốc buôn bán.” Đôi mắt Trầm Dung Dương chưa từng rời khỏi quyển sách, đạm nhiên trả lời.

Mạc Vấn Thùy rất rõ ràng, theo như lời của y nói, dám chắc không phải chỉ có như vậy, hiện tại Tống Liêu không ngừng xung đột, thương nhân còn hận không thể né thật xa, nhưng Trầm Dung Dương hết lần này đến lần khác lại làm khác người, nhưng nếu không như vậy, sẽ không phải là Như Ý lâu lâu chủ a. “Tiền của Như Ý lâu đã nhiều đến mức cho dù mười đời con cháu nhà ngươi cũng xài không hết, không đáng mạo hiểm sinh mệnh a?”

“Người Liêu sùng đạo Phật, hương liệu có thể làm nhang, bọn họ cũng đang dần tiếp cận sinh hoạt của người Hán, chính vì thế lá trà cũng từng bước trở thành đồ uống hàng ngày của đám quan lớn quý nhân, nhu cầu của hai loại hàng hóa này trong các khu chợ của Liêu quốc càng lúc càng lớn mạnh. Thử tưởng tượng xem, nếu bọn họ đã quen dùng những loại hàng hóa này, nhưng hàng lại đột nhiên không còn, sẽ thế nào?

Ngôn từ của Trầm Dung Dương có chút mới lạ, còn có vài từ Mạc Vấn Thùy chưa bao giờ nghe qua, nhưng hắn cũng hiểu được ý tứ của y.

“Gian thương.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Mạc Vấn Thùy không khỏi thở dài, nếu như bạn tốt của hắn hai chân không tàn tật, như vậy ngày hôm nay chỉ sợ y không phải đang ngồi ở chỗ này, mà là ở trong triều đình cai quản giang sơn a.

Hắn không rõ, Trầm Dung Dương không hề có dã tâm, lại càng không muốn cúi mình phụng sự kẻ khác, hay là ngay cả y cũng không rõ, bản thân mình đến tột cùng là đang mong muốn cái gì. Thế nhưng, nếu như hành động của y có thể cải thiện hay thậm chí cải biến mọi thứ, y cũng không tình nguyện động tay làm.

Hôm sau, ở khách điếm xuất hiện một nử tữ, thân mặc hồng y như hỏa, khuôn mặt mặc dù đẹp nhưng lẳng lơ, ngả ngớn, chuông bạc theo từng bước đi của nàng mà phát ra tiếng vang, nghe rất êm tai.

Mạc Vấn Thùy vừa nhìn thấy nàng, liền muốn xoay người trốn lên lầu, nhưng xui xẻo lại bị đối phương phát hiện: “Mạc công tử sao thấy nô gia lại bỏ chạy a, chẳng lẽ nô gia là hồng thủy mãnh thú hay sao?”

*Hồng thủy mãnh thú: nước lũ, dã thú.

Mạc Vấn Thùy quay lại, lộ ra nụ cười sáng lạn: “Vẻ đẹp của Tiết nương tử nổi danh khắp Miêu Cương, ai dám nói ngươi là hồng thủy mãnh thú, ta sẽ là người đầu tiên liều mạng với hắn.”

Tuy hắn thích mỹ nhân, nhưng duy nhất không thích chính là loại mỹ nhân như Tiết ngũ nương. Kiểu mỹ nhân Giang Nam thanh tú, yêu kiều, nhu mì đến tận xương mới là kiểu mà hắn yêu thích nhất. Đường môn, độc môn, Đường nhị tiểu thư… Ai, cuối cùng bọn họ cũng giả chết để không gả cho hắn, mặc kệ nguyên nhân là cái gì, nhưng đều là chuyện tốt.

Tiết ngũ nương cười đến run rẩy cả người, kẻ càng muốn tránh né nàng, nàng càng muốn đến đùa hắn: “Trầm lâu chủ đang ở trong phòng? Nô gia muốn cùng hai vị cầm tay nói chuyện a.”

Cầm tay… Khóe miệng Mạc Vấn Thùy co giật một trận, hoàn toàn không thể tưởng tượng vẻ mặt đạm nhiên, ôn hòa như Trầm Dung Dương khi ôm nữ tử trong lòng thì sẽ có bộ dạng gì.

*Phải rồi, pé Trầm là để bị ôm nha, ôm bậy ôm bạ, lão công uýnh chết bây giờ hô hô =))))))))

Trầm Dung Dương hiển nhiên đang ở trong phòng, hơn nữa đang xem thư Hỉ tổng quản gửi đến. Tin tức của Như Ý lâu truyền đến từ cửa hàng kinh doanh của Trầm Dung Dương, mọi nơi từ trên trời đến dưới đất, đều có thể trở thành phương tiện truyền tin, các địa phương như khách điếm, hiệu cầm đồ tự nhiên trở thành sản nghiệp hoặc nơi chuyển tin tức của Như Ý lâu.

Tiết ngũ nương vừa vào cửa, sắc mặt lập tức chuyển từ ngả ngớn sang nghiêm túc, hướng Trầm Dung Dương hành đại lễ.

“Thỉnh Trầm lâu chủ giúp ta một việc.”

“Tiết đường chủ không cần như vậy, ngươi đã quên lần trước Trầm mỗ còn thiếu ngươi một cái nhân tình.” Trầm Dung Dương gật đầu, trong lòng có chút đoán được mục đích của Tiết ngũ nương khi đến gặp y.

“Lần kia chỉ là nói đùa.” Tiết ngũ nương cười khổ, tuy rằng nàng phóng đãng, ngang ngược, nhưng cũng không muốn ép buộc người khác phải báo đáp ân huệ, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao mà Trầm Dung Dương đối với nàng tương đối khách khí. Phóng đãng là một loại tính cách, cũng giống như Mạc Vấn Thùy phong lưu, chuyện này không thể thay đổi được. Thế nhưng ân oán phân minh, không dối trá, không làm ra vẻ cũng là một loại phẩm cách, tính cách chỉ có thể quyết định số phận, nhưng phẩm cách có thể nhìn ra bản chất một con người.

“Bất kể là thế nào, Tiết đường chủ xin mời nói, Trầm mỗ nhất định tận lực.”

Tiết ngũ nương không có bảo Mạc Vấn Thùy tránh đi, thực sự cũng không cần phải làm như vậy. Nàng đi đến gần hơn một chút, thanh âm hết sức êm dịu: “Ta muốn nhờ Trầm lâu chủ tìm giúp giáo chủ của chúng ta, đồng thời xác nhận hắn không có việc gì.”

Trong lòng nàng đối với Trầm Dung Dương, có một loại tín nhiệm không thể hình dung được, lúc biết được giáo chủ rời giáo, nàng liền hướng Trương trưởng lão bàn bạc xin sự giúp đỡ từ Như Ý lâu, Trương Lý cũng đã đồng ý. Như Ý lâu cùng Bắc Minh giáo, vốn không có quan hệ, cũng không có mâu thuẫn xung đột, tuy rằng tính cách của Trầm Dung Dương khó lường, nhưng y có thể vì vài người không quen biết lên núi thỉnh cầu chữa trị, lại cùng giáo chủ cổ quái nhà mình ở chung khá hòa hợp, chung quy sẽ không hãm hại bọn họ. Tuy rằng thế lực Bắc Minh giáo không nhỏ, nhưng về phương diện thu thập tin tức, rõ ràng không bằng Như Ý lâu.

“Năm ngày trước có người thấy Lục giáo chủ xuất hiện ở khách điếm Vân Lai dưới chân núi Thanh Thành.”

Tiết ngũ nương sửng sốt, mặc dù biết cơ sở ngầm của Như Ý lâu trải rộng khắp trong thiên hạ, nhưng không ngờ tới nhanh như vậy đã có thể biết được đáp án.

“Giáo chủ đến núi Thanh Thành làm cái gì?”

Trầm Dung Dương lắc đầu: “Chuyện này ta không biết, thế nhưng nếu Tiết đường chủ ủy thác, Trầm mỗ sẽ tận lực.”

*Ủy thác: Nhờ vả.

Tiết ngũ nương liên tục cảm ơn, giải thích nguyên nhân tại sao giáo chủ nhà mình biến mất, lại nhiều lần hành lễ với Trầm Dung Dương, nói việc này không nên truyền ra ngoài, xong hết mới vội vã rời đi, còn không quên chớp chớp mắt vài cái với Mạc Vấn Thùy.

“Bắc Minh giáo giáo chủ để lại thư sau đó biến mất.” Mạc Vấn Thùy khoác tay trước ngực dựa bên cạnh cửa, nhìn bóng lưng Tiết ngũ nương rời đi, lắc đầu: “Đầu năm nay chắc đang thịnh hành kiểu trốn nhà?”

“Ngươi đang nói ngươi sao?” Trầm Dung Dương thờ ơ nói, mặc kệ vẻ mặt như đang bị đả kích của Mạc Vấn Thùy, một bên bảo Thị Cầm đi truyền tin tìm người.

“Ngươi nói chuyện cũng đừng có chọc đúng tim đen người khác được không.” Mạc Vấn Thùy liếc mắt xem thường, xoay người đi ra ngoài, hai ngày nay có thật nhiều chuyện xảy ra, đầu tiên là bị vị hôn thê đổ tội oan uổng, hiện tại lại bị Trầm Dung Dương trêu chọc, tâm hồn nhỏ bé yếu đuối của hắn cần tìm một cái ôm dịu dàng an ủi a.

Nhưng mà bọn họ không ngờ tới, ngay cả một cái khách điếm nho nhỏ ở Bích Sơn lại bởi vì bọn họ mà náo nhiệt hẳn lên, ngay đêm hôm đó, lại có một người đến.

Là Đường tam tiểu thư – Đường Bạch Ngọc.

Đường Bạch Ngọc đứng ở cửa, cởi áo choàng xuống, gương mặt xinh đẹp hiện lên một chút lãnh đạm cùng tối tăm do quanh năm đều ru rú trong nhà, thân thể bên dưới áo choàng tựa như nhược liễu phù phong, thiếu sức sống.

*Nhược liễu phù phong: cành liễu yếu đuối bị gió nhẹ thổi qua cũng đủ xiêu vẹo.

“Trầm lâu chủ, tỷ phu.” Một tiếng tỷ phu kia, khiến lương tâm của Mạc Vấn Thùy đập mạnh một cái.

*Tỷ phu: Anh rể.

Mạc Vấn Thùy cười khổ: “Tam tiểu thư đừng gọi bậy, tỷ tỷ ngươi còn chưa xuất giá khỏi cửa, hơn nữa hôn sự này hiện tại cũng coi như xóa bỏ rồi.”

Khóe môi Đường Bạch Ngọc lạnh lùng nhếch, sau khi vào cửa tự ý tìm một chỗ trống ngồi xuống. Nàng tới một mình, sau khi nhóm Trầm Dung Dương rời đi, cũng chưa có ra khỏi địa phận của Đường môn, càng không có cố gắng ẩn dấu hành tung, cho nên Đường Bạch Ngọc hầu như không cần tốn nhiều sức cũng có thể tìm tới nơi này.

“Tỷ phu thực sự muốn xóa bỏ hôn sự này sao?” Khóe môi nàng nhếch lên tạo thành bộ dáng tươi cười chế nhạo.

“Không phải sao?” Mạc Vấn Thùy không rõ ý đồ đến của nàng, lại không thể làm trò trước mặt nàng hoặc trao đổi ánh mắt với Trầm Dung Dương, thiếu nữ này tuy có chút quái gở, nhưng lại rất nhạy bén, hơn nữa cũng rất thông minh.

“Ta không tin các ngươi chưa từng hoài nghi qua.” Nàng hướng bọn họ cười khiêu khích: “Nhị tỷ của ta căn bản là không có chết.”

Mạc Vấn Thùy giả thành vẻ mặt khiếp sợ: “Chỉ giáo cho?”

Đường Bạch Ngọc trầm ngâm một lúc: “Ta không biết Nhị tỷ rốt cuộc đang ở nơi nào, thế nhưng ta dám khẳng định nàng chưa có chết, quan tài kia vốn trống không.”

Mạc Vấn Thùy càng quan tâm đến ý đồ đến của nàng hơn: “Cho dù là thật, ta nghĩ chuyện này Đường môn chủ đều cố hết sức giấu diếm a, Tam tiểu thư tại sao lại chạy tới nói cho chúng ta biết a?”

Đường Bạch Ngọc khẽ cắn môi, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Mạc Vấn Thùy: “Chuyện này, tỷ phu ở trước mặt cha nương của ngươi nhất định rất khó ăn nói a, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng đối với cái chết của Nhị tỷ ta, ngươi khó thoát khỏi tội. Nếu như tỷ phu nguyện ý giúp ta một chuyện, ta có thể đến trước mặt bá phụ bá mẫu giải thích cho ngươi.”

Mạc Vấn Thùy lắc đầu: “Đa tạ ý tốt của Tam tiểu thư, chuyện này ta có thể tự đi giải thích, không cần làm phiền Tam tiểu thư.”

“Ngươi từ chối thẳng thắng như vậy, ta gọi ngươi một tiếng tỷ phu, ngươi cũng không chịu niệm chút tình sao, hai nhà chúng ta dù sao cũng là bạn tri kỷ.” Đường Bạch Ngọc cúi đầu xoắn lấy góc áo, nhưng dưới ánh mắt không che giấu được phẫn nộ.

Đã là bạn tri kỷ mà còn muốn ta chịu oan ức. Mạc Vấn Thùy không nói gì, hắn cũng không muốn cùng người của Đường gia có bất kỳ quan hệ gì.

Lúc này Thị Kiếm mới mở miệng nói: “Đêm đã khuya, mời Tam tiểu thư quay về, thân thể công tử nhà chúng ta không khỏe, muốn nghĩ ngơi sớm một chút.”

Đường Bạch Ngọc mắt thấy hết hy vọng, không thể làm gì khác hơn, đành đứng lên nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Được, ta đi, các ngươi sau này đừng có mà hối hận!”

Nàng xoay người, dứt khoát rời đi.

Mạc Vấn Thùy cười khổ.

“Ta rốt cuộc đã trêu ai chọc ai?”

“Nữ tử của Đường môn, rất thẳng thắn, mạnh mẽ, hôm nay ngươi từ chối nàng, ngày mai khó đảm bảo sẽ không gặp phiền phức.”

Hôm sau, Trầm Dung Dương cùng Mạc Vấn Thùy chia nhau mỗi người đi một ngả.

Trầm Dung Dương hướng lên núi Thanh Thành, Mạc Vấn Thùy thì không cần biết đi đâu, chỉ một lòng muốn nhanh chóng rời khỏi địa phận của Đường môn.

Theo lời của Trầm Dung Dương, để đối phó với loại nữ tử như Đường Bạch Ngọc, sau khi xuống núi, Mạc Vấn Thùy liền chuẩn bị tâm lý gặp phải phiền phức, nhưng hắn bị quấy rối đến thiếu chút nữa mất cái mạng nhỏ chưa nói, còn rước thêm một đoạn nghiệt duyên a, chuyện này để sau hãy nói.

Bên kia Trầm Dung Dương lên núi Thanh Thành, hiển nhiên là vì lời nhờ vả của Tiết ngũ nương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.