Đào Mềm

Chương 74: Nhiếp chính vương gặp mẹ vợ




Bố Lâm ngạc nhiên hỏi:

- Mình, ý mình là sao?

Lục Nhi lấy băng cầm máu cho mẹ. Mẹ Lâm cầm lấy băng, thở dài nhìn sang chồng:

- Vũ Phúc... không phải là Lục Văn.

Bố Lâm lại ngạc nhiên lần nữa. Ông sa sầm mặt mày, không giữ nổi bình tĩnh, hỏi lại:

- Mình... sao lại vậy? Mình giải thích tôi nghe xem nào.

- Tôi đẻ ra nó tôi biết chứ. Trên cánh tay phải của nó có một cái bớt màu xanh dương. Mà vừa nãy lúc nó gắp thức ăn cho tôi lại không có. Mình nói xem...

Bố Lâm cười trừ:

- Mình ơi, biết đâu nó mờ đi rồi hoặc cái bớt ở bên trên nơi mình không nhìn thấy thì sao? Mình thì... Để tôi kiểm tra xem sao. Đi với tôi.

Nói rồi bố Lâm cùng mẹ ra phòng khách. Vừa thấy mẹ Lâm có băng ở tay, Tử Danh tinh ý huých vai Vũ Phúc lúc này đang chơi game. Vũ Phúc liền sang ngồi cùng mẹ Lâm, ân cần hỏi:

- Cô, cô làm sao thế này?

Mẹ Lâm cười nhẹ:

- Cô sơ ý làm đứt tay ý mà.

- Cô phải cẩn thận chứ - Cậu ta trách nhẹ.

Bố Lâm cũng cười theo. Ông rót nước cho Tử Danh và Thiên Hàn. Tử Danh vui vẻ nói chuyện còn Đường thiếu gia lại tự nhiên cầm tách uống, không mấy chú tâm đến cuộc nói chuyện vô vị kia. Lúc đưa tách cho Vũ Phúc, bố Lâm cố tình đưa thật nhanh. Vậy là nước trong tách bắn vào áo làm áo bị ướt gần hết. Bố Lâm vội đứng lên, Vũ Phúc theo phản ứng phẩy phẩy áo. Vậy là bố Lâm được thế, làm vẻ lo lắng:

- Chết rồi. Bác xin lỗi.

- À không sao đâu bác.

- Mau cởi áo ra đi - Mẹ Lâm đứng lên theo.

- À thôi cô ạ - Vũ Phúc gãi đầu.

- Không phải ngại.Mau thay ra đi. Tiểu Quân, lấy áo cho Tiểu Phúc.Nhanh - Mẹ Lâm phẩy tay cho cô.

Cô nhìn qua mắt mẹ là có thể hiểu nên cô từ từ mò quần áo. Thiên Hàn nhàn nhã như đang xem một màn kịch hay, từ từ uống nước. Vũ Phúc cũng không thích mặc chiếc áo ướt nên liền cởi áo ngoài ra. Áo khoác vừa cởi ra, áo phông ngắn tay lấp ló bên trong. Bố mẹ Lâm hồi hộp chằm chằm nhìn vào tay phải Vũ Phúc. Tuy nhiên sự trắng trẻo và nhẵn bóng của nó đã làm hai người thất vọng. Đó là đáp án cuối cùng. Phải, Vũ Phúc không phải là con trai Lục Văn của họ. Vậy là sau khi Vũ Phúc mặc áo vào, bố Lâm vẫn nói chuyện bình thường còn mẹ Lâm cười nhẹ rồi vào phòng. Bà thất vọng nhìn quần áo hồi bé của Lục Văn....

*****????*****

Sau khi nói chuyện xong, Lục Nhi dẫn mọi người lên phòng. Tuy căn nhà chỉ vẻn vẹn 2 tầng nhưng cũng có 4 phòng ngủ. Bố mẹ Lâm ở phòng dưới tầng. Tử Danh, Vũ Phúc ở phòng kế bên. Căn nhà nhỏ được trang trí giản dị với màu trắng nhã nhặn, những đồ trong nhà đồng màu nhìn vô cùng bắt mắt. Lục Nhi thì tất nhiên là ở phòng của cô rồi còn Thiên Hàn ở phòng bên cạnh dành cho khách. Lúc đầu dẫn Thiên Hàn lên phòng, hắn tự tiện đi không nhìn đường, vậy là xông thẳng vào phòng cô. Đúng là phòng của con gái mà. Vừa vào hắn đã thấy hình idol treo đầy phòng. Căn phòng màu tím nhạt tạo nên sự ấm áp, thêm vào đó, phía cửa sổ có khá nhều cây cảnh. Chúng vươn người lấy ánh sáng, trông thật dễ liên tưởng đến cô. Thuên Hàn bất giác bật cười. Thấy hắn cười, cô véo tay hắn rồi lôi hắn về phòng dành cho khách. Đường thiếu gia cũng không phản đối mà chỉ im lặng đi theo. Vào đến cửa phòng, hắn chưa kịp quan sát đã bị một “ thứ gì” đó mềm mềm dính vào người. Hắn cúi người xuống thì thấy Lục Nhi đang ở trong lòng. Thấy hắn ngạc nhiên, cô ngượng ngùng giải thích:

- Tôi... bị chẹo chân. Anh đừng hiểu nhầm.

Hắn tỉnh bơ đáp:

- Tôi đâu nói gì. Là cô tự làm tự giải thích mà - Ánh mắt hắn hiện lên tia trêu chọc - Hay là cô cố ý?

- Anh điên à? - Cô nhìn thẳng vào mắt hắn...

<To be continued>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.