Đào Mềm Ngâm Mật

Chương 20: Chương 20




Tam hoàng tử nghe vậy, liền cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng cũng không để tâm.

Có điều...

Hắn ta còn chưa đi được hai bước, thì tên thủ lĩnh của toán binh lính đó đột nhiên bước lên trước chắn đường hắn.

Ngay sau đó, ngực hắn ta dội lên một cơn đau dữ dội.

“Tiễn ngài xuống hoàng tuyền, Tam hoàng tử chớ trách tội tiểu nhân”

Trong cơn đau kịch liệt, dường như hắn ta nghe thấy giọng nói châm chọc lại khinh thường của đối phương.

Tam hoàng tử kiệt sức bật ra vài từ: “Ngươi... ngươi...”

Hắn ta không nói được hết cầu liền tắt thở trong tâm trạng không cam tâm, cả người mềm nhũn đổ rạp về một bên.

Người đó dùng chân đá đá hắn ta, thấy Tam hoàng tử đã chết ngắc không thể chết được hơn nữa, lập tức quăng xác của Tam hoàng tử vào cái giếng ở sân sau.

Chỉ cần ngâm xác trong nước trương phềnh, sẽ không dễ để xác định chính xác thời gian tử vong.

Đến lúc đó chỉ cần đổ nguyên nhân cái chết của Tam hoàng tử lên đầu Xương Thọ Vương là được.

“Đi thôi, không thấy tung tích của Tam hoàng tử ở đây, chỉ có một tên điên thôi, chúng ta sang nơi khác tìm xem”

Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi.

Tam hoàng tử về chầu Diêm Vương thuận lợi, nhưng Tứ hoàng tử thì lại mãi không tìm được.

Không chỉ không tìm thấy người, ngay cả phủ đệ của Tứ hoàng tử bọn họ cũng không vào được.

Binh sĩ âm thầm báo cáo chuyện này cho Phong Chân.

Phong Chấn kinh ngạc: “Không tìm thấy phủ của Tứ hoàng tử”

Nhóm lính được phái đi tìm người cảm thấy thật oan uổng, cũng không phải là bọn họ không tìm thấy phủ đệ của Tứ hoàng tử, chỉ là tìm thấy rồi nhưng không vào được.

Rõ ràng là tòa nhà đó mà cứ như thể là gặp “quỷ đánh tường*”, không thể lại gần được.

* Quỷ đánh tường: hiện tượng mất phương hướng, loanh quanh tại một chỗ cố định.

Phong Chân không phải là người tin vào ma quỷ, nhưng chuyện này đã khơi lên sự cảnh giác của anh ta.

“Ngươi lui xuống đi, ngầm theo dõi chặt chẽ nơi này cho ta, đừng để người khác tùy tiện đến gần”

Phong Chân cho đám binh sĩ lui xuống, anh ta nhíu mày, đi tìm phương Bồng Cơ, nói một cách khái quát về vấn đề nan giải trước mắt.

“Chủ công, những chuyện ma quỷ không thể tin được, nhưng nếu như Tứ hoàng tử không sao, mượn cái thần tích này để tạo thế cho mình thì dân chúng và triều đình sẽ nghiêng về phía hắn. Nếu đã như thế không bằng nhẫn tâm một chút, phóng hỏa đốt các phủ đệ xung quanh, diệt trừ hoàn toàn hậu họa”

Phong Chân kiên quyết tin rằng mấy chuyện ma quỷ đều là giả, nhưng dân chúng ngu muội lại quá nhiều, quá dễ lừa.

Nhìn các vị Hoàng đế trong lịch sử, có vị nào mà không tự tạo danh tiếng cho bản thân, dựng cho mình một bối cảnh đầy màu sắc thần thoại.

Nếu không phải là như vậy thì làm sao mà chứng minh được bốn chữ “Quyền vua trời ban”?

Khương Bồng Cơ nghe xong, cô hỏi ngược lại Phong Chân.

“Đốt các phủ đệ xung quanh đó? Cách này cũng là một cách hay, nhưng đốt rồi thì có tác dụng gì? Các chủ đề xung quanh đều cháy thành tro mà phủ của Tứ hoàng tử vẫn còn nguyên không hề bị gì thì không những chúng ta không đạt được mục đích mong muốn, ngược lại còn lợi cho hắn, tạo thế cho hắn. Cái này không phải là ma quỷ gì chẳng qua chỉ là có người đang âm thầm giở trò quấy rối. Chỉ là vài mánh khóe của bọn lừa đảo bịp bợm mà thôi.”

Phong Chân kinh ngạc, không đợi anh ta lên tiếng hỏi, Khương Bổng Cơ đã quẳng chuyện đang làm cho anh ta.

“Huynh làm hộ ta một lúc, ta sẽ đích thân xử lý tên Tứ hoàng tử này”

Nếu như binh lính có thể dễ dàng tìm được tên Tứ hoàng tử đó thì có nghĩa là ả xuyên không kia không nghĩ đến việc lợi dụng Tứ hoàng tử.

Nếu thế thì là tốt nhất, đỡ mất công cô “xử lý”.

Nhưng bây giờ thì sao, tất cả binh lính đều nhìn thấy phủ đệ của Tứ hoàng tử, nhưng lại không thể tiếp cận được, điều này lại có nghĩa khác.

Ở thời đại này người ta sẽ coi chuyện này là ma quỷ kỳ quái, nhưng các khán giả xem livestream lại có lối suy nghĩ khác.

[Cocacola]: Nghe Streamer bảo muốn đưa Tứ hoàng tử xuống hoàng tuyền, cảm giác bả ngầu lòi, xấu xa đến mức người ta muốn lấy bả luôn á.

[Pepsi]: Mọi người đều phát rồ trước khí thế của Streamer, chỉ có mình tui chú ý đến những gì Phong Chân nói thôi à? Tò mò chết mất. Phủ của Tứ hoàng tử làm sao thế nhỉ? Tại sao lại có hiện tượng “quỷ đánh tường” nhỉ? Chẳng lẽ thế giới này có yêu quái thật à?

[Bạc Hà Tháng Bảy]: Cho dù có yêu ma quỷ quái, Streamer của chúng ta cũng có thể đập chết nó, sợ cái gì mà sợ, cứ ôm chặt chân Streamer là được!

[Chanh Vàng Chanh Vàng]: Nghĩ đến những gì Streamer nói trước đó, mị cảm giác có khả năng Tứ hoàng tử đã không còn tàn phế nữa, mặt khác, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử đều ngỏm củ tỏi hết rồi, chẳng phải là ngôi vị Hoàng đế sẽ rơi vào tay hắn à? Cho dù hắn vẫn tàn phế, nhưng người cổ đại mê tín, nếu như bản thân Tứ hoàng tử được phủ thêm một lớp màu thần thoại, được ông trời che chở, nói không chừng có thể đăng cơ lên làm Hoàng đế thì sao? Tất cả đều có thể.

Thời cổ đại, con người thường hay giải thích những hiện tượng kì lạ bằng những chuyện thần thoại, nhưng trong mắt người hiện đại, 80% chuyện này là do con người làm.

Nếu như Tứ hoàng tử nắm chắc cơ hội này, chưa biết chừng có thể thay đổi cục diện.

Nhưng đáng tiếc đối thủ của hắn là Khương Đồng Cơ, cô chuyên môn khắc các thể loại để tiện khốn nạn.

Tứ hoàng tử không được sủng ái, sau khi đến Kham Châu, Tứ hoàng tử phi Liễu Huyên sinh ra một đứa trẻ quái vật hai đầu thân hình dính liền, bị coi là điểm xấu, liên lụy đến Tứ hoàng tử cũng bị giáng chức. Bởi vì các nguyên nhân khác nhau mà phủ đệ của hắn nằm ở một góc khuất, xung quanh cực kỳ hoang vắng yên tĩnh, các nhà quanh đó lại càng nghèo nàn rách nát giống nhà ma. Từ đó có thể thấy lúc Hoàng đế còn sống ghét đứa con trai này đến mức nào.

Khương Hồng Cơ né tránh ánh mắt của tất cả mọi người, lặng lẽ đến gần phủ của Tứ Hoàng tử.

Nhìn thấy tòa nhà trước mặt, không chỉ mình có kinh ngạc, khán giả cũng cảm thấy ngạc nhiên.

[Kẹo Lạc Rơi Xuống Đất]: Không phải chứ? Đây là phủ của Tứ hoàng tử à? Nhìn trông chả giống gì cả, phủ của thương nhân giàu có còn hơn cả thế này ấy?

[Sân Gia]: Một vị hoàng tử không được sủng ái lại không có nhà ngoại làm chỗ dựa, chắc chắn cuộc sống cũng không tốt được, nghèo tí là chuyện bình thường.

Khán giả đang bàn tán về vẻ ngoài của phủ đệ Tứ hoàng tử, Khương Hồng Cơ lại không để ý đến, cô thoáng nhíu mày.

Cả tòa nhà bị bao trùm bởi thứ màng năng lượng tinh thần kỳ quái nào đó, nó sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của người bình thường.

[Mọt Sách Tiểu Duẫn]: Streamer, chúng ta qua đó xem đi, xem có phải là “quỷ đánh tường thật không.

[Chiều Muộn Trong Trẻo]: Chúng ta phải tin vào khoa học, phản đối phong kiến mê tín, “quỷ đánh tường” chỉ là thuật che mắt, lừa người mà thôi.

Khương Bổng Cơ quan sát một lúc, cô chợt bật cười.

Quả nhiên là thứ mánh khóe rẻ tiền.

Loại mánh khóe này đối phó với những người bình thường với sức mạnh tinh thần yếu còn được, muốn lừa cổ?

Cho về lò đào tạo lại còn nhanh hơn.

So với sự tĩnh lặng bên ngoài, bên trong tòa nhà lại rất náo nhiệt.

Vu Mã Quân suốt ngày ôm mấy đứa nha đầu ăn chơi hưởng lạc, sung sướng vô cùng.

“Hừ! Ngươi vẫn còn ở đây càn quấy được sao?”

Hắn đang thò tay vào trong áo của một nha đầu, cảm thấy mềm mại đầy đặn, đến khi cả hai sắp diễn một màn 18+ thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Hẳn giật bắn, vội vàng đẩy đứa nha đầu vẻ mặt mê đắm sang một bên, đuổi ra ngoài.

Hắn quỳ sụp xuống đất, cung kính nói: “Mẫu phi”

Nơi vốn dĩ không có ai đột nhiên xuất hiện một cái bóng đỏ duyên dáng.

Người này mặc váy đỏ, dáng vẻ tuyệt thế vô song, ả trang điểm rất đậm trông càng thêm lẳng lơ.

Tầm mắt của ả chuyển sang nhìn chằm chằm vào gáy Vu Mã Quân một cách lạnh lùng, ánh mắt đó như thể đang nhìn một món hàng hóa. >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.