Đào Mềm Ngâm Mật

Chương 2: Chương 2




“Đã ba ngày nay rồi, trong lều Minh chủ lúc nào cũng đàn hát ca múa, các chư hầu mê muội trong lòng mỹ nhân.”

Trình Tĩnh ngồi đối diện Phong Giác, hai người cầm quân đen và quần trắng, chiến đấu bất phân thắng bại trên bàn cờ.

Phong Giác vẫn bình tĩnh, đôi mắt đen như ngọc thạch khẽ rũ xuống.

“Không phải chuyện đó mọi người đều đã đoán trước được từ lâu rồi hay sao? Tuy là liên minh nhưng ai cũng có mục đích của riêng mình, hai cha con Liễu thị thì lười biếng không muốn làm gì, anh em họ Hứa thì chỉ chăm chăm vào danh tiếng, kết bè kéo cánh. Liên minh như rắn không đầu, dù giờ liên minh đã chọn ra Minh chủ, nhưng kết cục cũng đều được gì. Mọi người không đồng lòng nhất chí, thế có khác gì chia năm xẻ bảy?”

Phong Giác vừa đáp với giọng bình thản vừa suy nghĩ xem nên đi nước cờ nào, đã đến lượt đi của cậu.

Nước cờ này phải cực kỳ cẩn thận, nếu có gì sơ sẩy thì chờ đợi cậu là sự tấn công như vũ bão của Trình Tĩnh.

Phong cách của Phong Giác là cẩn thận, dù là tấn công hay phòng thủ thì đều cẩn thận, thích hợp chiến đấu dài ngày.

Càng kéo dài thời gian thì càng có lợi cho cậu.

Phong cách của Trình Tĩnh cũng khá giống Phong Giác, chỉ khác là một khi bị anh ta tóm được điểm yếu thì sẽ đột ngột đổi chiến thuật tấn công vũ bão, khiến đối thủ không kịp trở tay.

Phong Giác là “chắc” Trình Tĩnh là “chắc nhưng vẫn liều”.

Trình Tĩnh nói: “Tiếc ghế, ta còn tưởng Liễu Hi sẽ tranh ngôi Minh chủ cơ. Nếu cậu ta là Minh chủ thì tình hình đã khác.”

Phong Giác kinh ngạc: “Hữu Mặc đánh giá Lan Đình rất cao sao?”

Chỉ dựa vào một mình Liễu Hi mà đòi xoay chuyển thể lực của bao chư hầu khác sao?

“Liễu Hi từng theo học ở trường ta ba năm, sư phụ ta rất coi trọng cậu ta. Tên Liễu Hi này học ba năm thì gây chuyện không sót năm nào, đi đến đầu là gây thù chuốc oán đến đó. Nếu không có cha cậu ta thì chắc đã chẳng sống nổi đến giờ. Nhưng cậu ta gây chuyện cũng không sợ, bề ngoài thì vẫn bình tĩnh và kiềm chế lắm, nhưng thực ra trong lòng thì căm ghét cái ác vô cùng. Nếu cậu ta là Minh chủ liên minh thì sẽ không có lấy một kẻ say mê chìm đắm trong rượu và mỹ nhân đầu. Còn Hứa Bùi ấy à? Một kẻ khéo miệng, giỏi kinh doanh, coi trọng thanh danh. Nếu hắn là Minh chủ thì chỉ có cảnh thái bình giả tạo thối”

Đừng tưởng cái chức Minh chủ ấy chỉ có tiếng chứ không có miếng, nhưng thực ra rất có sức ảnh hưởng với quân liên minh, với tính cách như Hứa Bùi mà làm Minh chủ thì không thể làm nên chuyện được.

Trình Tĩnh đã nhìn thấu mọi chuyện, nên anh ta không coi trọng lần liên minh này cho lắm.

Không chỉ có anh ta, rất nhiều người trong liên minh đều nhận ra điều đó, chỉ là họ không nói ra mà thôi.

Phong Giác khẽ rũ mắt: “Vậy thì đáng tiếc, Liễu Hi có vẻ không muốn nhúng tay vào việc này thật...”

Khi hai người đang nói chuyện thì vải lều bị ai đó vén lên, gió lạnh bên ngoài thổi vào.

Hoàng Tung đi rất nhanh, trên mặt anh ta còn sự giận dữ vẫn chưa kịp nguôi.

Trình Tĩnh và Phong Giác liếc nhau rồi đều tập trung nhìn về phía Hoàng Tung.

“Liên minh đang tổ chức tiệc mà?”

“Bữa tiệc bị Dương Kiển phá tanh bành, ông ta kéo quân xông thẳng vào lều...”

Cái gì!!!

“Sao có thể như vậy được.”

Phong Giác vô cùng ngạc nhiên về tin tức này, sao đang yên đang lành, Dương Kiển lại kéo người tấn công lều của quần liên minh chứ?

Hoàng Tung thở hồng hộc, thấy phản ứng của Phong Giác thì biết ngay là cậu hiểu lầm nên vội giải thích: “.. Ta còn chưa nói xong mà... Dương Kiển dẫn theo mấy hộ vệ xông vào lều, nhưng họ cũng không tấn công ai hết, chỉ chém sạch mấy bàn rượu, phá nát bữa tiệc rồi chỉ thẳng mặt Hứa Bùi mắng một trận. Tình hình lúc đó quá ư là phấn khích, cả đám ấy ai cũng mặt đen như đáy nồi.”

Phong Giác và Trình Tĩnh nghe vậy thì đều thầm nghĩ, không ổn rồi, Dương Kiển không muốn sống nữa hay sao?

Dương Kiển bị toàn liên minh cổ lập, giờ còn quẩy một trận tưng bừng thế này nữa, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết thế lực của bên Dương Kiển sẽ phải chịu ảnh hưởng như thế nào.

Trình Tình nghĩ một lát, anh ta đã biết mình thấy không ổn ở đâu rồi. Anh ta nói: “Chủ công, Dương Kiển đã tách khỏi liên minh rồi sao?”

Hoàng Tung tu nước ừng ực, thấy Trình Tĩnh hỏi thì đáp theo bản năng: “Sao huynh biết?”

Quần liên minh hôm nào cũng bày tiệc ăn uống linh đình, Trình Tĩnh và Phong Giác đều cực ghét như vậy, hai người không muốn qua đó nên ngồi trong lều chơi cờ với nhau.

Trình Tình thầm nghĩ, quả nhiên là vậy: “Dương Kiển đang tự bảo vệ mình, nếu ông ta không tìm cơ hội để tách khỏi liên minh thì ắt sẽ gặp họa sát thân. Dù không biết ai đã đề nghị ông ta làm như vậy nhưng quả thật đây là hành động thông minh. Không phá thì không thể xây mới được. Không làm cho ra trò một trận thì lúc nào cũng ở thế bị động” Trình Tĩnh khẽ nhíu mày, dường như anh ta đang suy nghĩ việc gì đó rất nghiêm trọng: “Phải rồi, sao khi nãy chủ công lại tức giận vậy?”

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, lửa giận của Hoàng Tung đã bốc lên ngùn ngụt.

“Liên minh này quá nham nhở, không ra thể thống gì hết” Hoàng Tung mắng.

Cùng lúc đó, Khương Bồng Cơ người toàn mùi rượu mò về nơi đóng quân của mình, trên môi là nụ cười nhẹ, trông có vẻ khá vui.

Hôm nay, cô đến liên minh điểm danh, Hứa Bùi đã giúp cô tìm được mười lăm khách hàng.

Tính cả Hứa Bùi nữa thì đã bán gạch được cho mười sáu nhà, một khoản kếch xù đấy, sao Khương Hồng Cơ không vui cho được?

Còn liên minh dù có loạn nữa thì cũng không liên quan gì đến cô.

Lý Vân và Điển Dần tò tò theo sát sau lưng Khương Đồng Cơ: “Chủ công, Dương Đô úy sẽ không sao chứ?”

Khương Bồng Cơ cười: “Hôm nay, Dương Kiển mà không làm vậy thì mới là có sao đấy”

Khi cô dẫn Lý Vân và Điển Dần qua liên minh ăn uống chực, mới ăn một nửa thì Dương Kiển dẫn theo hơn mười thị vệ võ trang đầy đủ, xông vào lều, không nói không rằng gì chém vỡ mấy bàn tiệc, làm mọi người nháo nhào hết lên.

Dương Kiển chỉ hết người này đến người khác mà mắng, bị mắng nặng nhất là Hứa Bùi... Nói thật thì, Khương Bồng Cơ cho rằng chắc chắn có người lên sẵn bài chửi cho Dương Kiển, nếu không thì sao ông ta có thể chửi ào ào không vấp câu nào như thế được?

Mắng thì đã đành, Dương Kiển còn nói có sách mách có chứng, ai nấy cũng vừa tức vừa chột dạ. Mắng cho đã đời rồi thì Dương Kiển đòi rút khỏi liên minh.

Chỉ rút khỏi liên minh thôi chứ Cần Vương thì vẫn theo, ông ta bằng lòng dốc hết sức lực để phò tá hoàng thất, nhưng ông ta không muốn dính líu gì đến liên minh này hết.

Nói xong, Dương Kiển dẫn người đi, để lại một đám người đứng ngây như phỗng giữa lều.

Nghĩ lại tình huống lúc đó, Khương Hồng Cơ nhịn không được lại bật cười, quá là hài.

Vì sao?

Vì trước lúc Dương Kiển xông vào đại náo một trận như thế, đã có người đề nghị cử quân của Dương Kiển làm tiên phong, đẩy họ lên hàng chết thay rồi.

Đề nghị này vừa được nêu ra đã nhận được vô số lời tán thành, cũng không ai quan tâm xem Dương Kiển có muốn hay không.

Nhưng quả báo đến nhanh, đến và đi như một cơn gió.

Sau khi Dương Kiển biết tin thì vừa tức vừa thấy sợ.

“Thiếu Dương, may mà lần này nghe lời nhắc nhở của ngươi, nếu không đã bị đám tiểu nhân ấy lợi dụng rồi.” >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.