Đào Mềm Ngâm Mật

Chương 14: Chương 14




“Ngươi... độc... độc phụ...”

Vừa nãy Hoàng đế còn đang đau lòng vì sắp mất Tuệ Quân, không ngờ một giây sau, ả đàn bà này đã cho lão ta một nhát dao vào ngực.

Lão ta dùng hết sức cố giãy ra, hai con mắt trợn trừng dường như sắp lồi ra ngoài, lão ta nhanh chóng tắt thở.

Tuệ Quân cười lạnh lẽo, gương mặt xinh đẹp vô ngần vấy máu nở một nụ cười vui sướng chưa bao giờ thấy.

Giọng cô run rẩy, điên cuồng: “Cẩu Hoàng đế, ngươi có biết rằng ta hận người nhiều như thế nào không?”

Nói rồi, cô cắm sâu con dao găm trong tay vào tim lão Hoàng đế, xoáy tròn lưỡi dao, ngoáy nát bét trái tim lão.

Máu tươi không ngừng trào ra từ vết thương, nhuộm bàn tay cô thành màu đỏ chói mắt, những ngón tay thon dài ngọc ngà trông như những viên mã não đỏ.

“Mối hận của ta đối với ngươi sâu tận xương tủy! Ngươi hại cả nhà ta, hủy hoại cuộc đời ta! Cầu Hoàng đế... Ngươi cũng có ngày hôm nay! Ngươi cũng phải chết không nhắm mắt! Ngươi trợn to mắt ra mà nhìn, giang sơn của ngươi sẽ đi cùng người xuống địa ngục! Đứng trước mặt Diêm Vương người đừng quên là ai đã giết ngươi!”

Mắt Hoàng đế trợn trừng trừng, chết cũng không nhắm mắt. Tuệ Quân cười ha ha chế giễu, nhìn dáng vẻ lão ta không cam lòng mà chết, cô cực kỳ vui sướng.

Tuệ Quân ghì lão ta trên mặt đất, dùng hết sức bình sinh hung hãn thọc sâu con dao găm vào trong tim lão ta, rồi xoay con dao găm mở rộng miệng vết thương.

Bàn tay phải cũng theo miệng vết thương mà chui sâu vào trong tim của lão Hoàng đế, Tuệ Quần cười ngây ngốc: “Bệ hạ... Mở to mắt ra mà nhìn này, người nhìn đây này... Hóa ra máu của ngươi cũng là màu đỏ nha, tim của ngươi cũng là màu đỏ nha... Ta còn tưởng tim của ngươi đã sớm đen sì như nước cống rồi chứ?”

Rầm...

Tiếng động của thứ gì đó bị đổ vang lên khiến Tuệ Quân giật mình, cô quay phắt sang nhìn.

Đôi mắt xinh đẹp không còn vẻ lẳng lơ, chỉ còn lại vẻ hung ác, khiến người ta sởn gai ốc sợ hãi như thể lệ quỷ vừa mới bò ra khỏi địa ngục.

Thái giám bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ, bên chân hắn ta là khay quần áo bị đánh rơi, đây chính là thứ mà lão Hoàng để chuẩn bị để bỏ trốn.

Tuệ Quân chậc một tiếng, cười nói: “Ngươi nhìn thấy hết rồi à?”

Tiểu thái giám lắp bắp mất một lúc mới kinh hoàng hét lên: “Bệ... Bệ hạ băng hà rồi...”

Giọng nói của hắn ta cao vút, the thé, hộ vệ xung quanh đều nghe thấy, bọn họ đều giật mình.

Khí thế lập tức tuột dốc không phanh, quân địch nhân cơ hội này đánh sâu vào trong.

“Bệ hạ băng hà!”

“Bệ hạ băng hà!”

“Bệ hạ băng hà!”

Tiểu thái giám ngã nhào, khóc thét bò ra khỏi xe rồng, lúc xuống kiệu còn bổ nhào một cái, điếng cả người.

Hắn ta không cảm thấy đau, lảo đảo bò ra khỏi xe tiếp tục chạy trốn, dường như đằng sau có lệ quỷ đáng sợ đang đuổi theo sau hắn ta.

Tất cả đại thần vừa nghe thấy tin tức này suýt chút nữa thì ngã ngồi trên đất, trên gương mặt đầy vẻ không thể tin được.

Phản quân còn chưa đánh đến trung tâm, tại sao bệ hạ đã băng hà rồi?

Tại sao lại có thể như vậy được?

Rốt cuộc là tại sao bệ hạ lại bằng hà?

Vì có tiếng bảo tàng của tên tiểu thái giám, Cấm vệ quân trở nên hoảng loạn, chống cự cũng dần yếu đi, nhanh chóng bị phản quấn chọc thủng hàng phòng vệ, binh lính tan tác.

Trong đám loạn quân, tướng lĩnh cầm đầu phi ngựa lao thẳng đến bên xe rồng, gã nhảy lên xe, vạch rèm xe ra, hai mắt gã trợn trừng suýt nữa thì lòi ra.

Gã đàn ông béo tròn mặc long bào nằm trên đất, vết thương ở tim vẫn còn đang trào máu, trông như một đống thịt lợn bầy hầy.

Đây chắc là Hoàng đế.

Gã tướng quân phỏng đoán trong đầu, tầm mắt của gã chuyển về phía giai nhân tuyệt sắc ngồi cạnh Hoàng đế.

Vừa gặp đã yêu.

Đúng thế, gã từng thấy không ít giai nhân tuyệt sắc, nhưng người con gái trước mắt này khiến tất cả hồng nhan trong thiên hạ trở nên mờ nhạt, vô vị.

“Thiếp chính là Quốc mẫu, tướng quân nhìn chằm chằm vô lễ như vậy thật quá là xấc xược!”

Tuệ Quần ngồi ngay ngắn, âm thầm siết chặt con dao găm trong ống tay áo, cô đã lau sạch những vệt máu bắn lên mặt.

Cô đã phải sống một cuộc sống chịu quá nhiều nhục nhã, cô cảm thấy bản thân mình thật bẩn thỉu.

Bây giờ thanh thản xuống hoàng tuyển, cô muốn mình thật sạch sẽ, thật xinh đẹp.

Sự trống rỗng sau khi báo được mối thù lớn, khiến Tuệ Quân sinh ra suy nghĩ coi thường bản thân, sống quá mệt mỏi.

Cô đang muốn quyển sinh, không ngờ có một gã tướng lĩnh của phản quân xông đến, điều này khiến Tuệ Quân nặng nề.

Có điều, cũng nhờ có sự xuất hiện của phản quần mà lý trí của Tuệ Quân quay về, quả quyết gạt sạch ý định về cái chết đang hiện lên trong đầu.

A Thảo của trước kia đã chết rồi, Tuệ Quân bây giờ sống vì lang quân, vì cái mạng này là do lang quân cho cô.

Trừ phi lang quân cho phép bằng không cô không có tư cách hủy mạng sống của mình, càng không thể tùy ý coi thường mạng sống của mình.

Cho dù có khó mấy đi nữa, cô vẫn phải sống.

“Quốc mẫu? Hóa ra là Hoàng hậu, vừa hay”

Gã tướng lĩnh trẻ tuổi đảo mắt, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt, trong lòng thầm cảm thấy đáng tiếc.

Giai nhân tuyệt sắc như thế này vốn dĩ nên được người đàn ông vĩ đại nhất thế gian cẩn thận đối đãi, làm sao mà lại phối với cái gã não heo kia?

Tuệ Quân bình tĩnh nhìn gã, nở một nụ cười xinh đẹp, đôi mắt tràn ngập quyến rũ.

“Thiếp chính là Quốc mẫu, chẳng lẽ tướng quân định đối đãi với thiếp như phi tần bình thường?”

Gã đàn ông còn tưởng rằng Tuệ Quân sẽ kinh hoàng khóc thét hoặc cầu xin tha thứ giống như những phi tần giai lệ bị bắt làm tù binh trong hoàng thành Kham Châu.

Nhưng gã không ngờ, Tuệ Quân lại phản ứng như thế này, không hề có vẻ chật vật của một người bị bắt làm tù nhân.

Không chỉ không có mà còn có vẻ cao ngạo.

Rõ ràng là gã đang nhìn xuống cố, nhưng cô lại cao ngạo như đang đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh, mà chúng sinh đó có cả gã.

Ngay cả gã cũng không kìm được mà phủ phục trước cổ, bày tỏ sự thần phục của mình.

Suy nghĩ đó thoáng xuất hiện trong đầu gã, ngay lập tức đã bị gã gạt ra khỏi đầu.

Gã cười to cuồng ngạo: “Nàng là Quốc mẫu, lại là chiến lợi phẩm của bản tướng quân, đương nhiên là đãi ngộ không giống các phi tần bình thường”

Tuệ Quân cảm thấy đỡ căng thẳng, con dao găm được cô cắm lại vào vỏ.

Chỉ trong thoáng chốc hoảng hốt, Tuệ Quân liền cảm thấy eo mình căng lên, cả người rơi vào trong lồng ngực của gã đàn ông, mùi tanh tưởi của máu và cảm giác lành lạnh của áo giáp ập đến.

“Mỹ nhân, bản tướng quân biết trong tay nàng có dao găm, nàng có thể dùng con dao đó để đâm ta. Có thể khiến ta bị thương hay không, phải xem bản lĩnh của nàng thế nào?

Nói rồi gã cười khẽ, cắn nhẹ lên thùy tại của Tuệ Quân, giọng nói trầm khàn tràn ngập vẻ chàng ghẹo trêu đùa.

Tuệ Quân cũng là người đã biết việc đời, sao cô lại không hiểu ý định của gã đàn ông này, cô âm thầm cắn răng, kìm nén ý nghĩ muốn đâm gã.

Bây giờ cái quan trọng nhất là tự bảo vệ bản thân, những chuyện khác cô có thể nhẫn nhịn được.

Gã đàn ông cười lớn bế thốc Tuệ Quân lên, leo lên ngựa.

Tiếng gào thét chém giết bên ngoài vẫn còn đang tiếp tục, ưu thế của phản quân càng lúc càng rõ rệt.

Phản quân chiến đấu với Cấm vệ quân, cả hai bên đểu giết đỏ cả mắt, căn bản không để ý đến tình hình bên này.

Đã bắt được giai nhân tuyệt sắc, tâm trạng của gã tương phản quân vô cùng sung sướng.

Đang định cầm vũ khí tiếp tục giết chóc thì cảm giác nguy hiểm đột ngột ập đến xông thẳng lên não gã.

Cảm giác này gã không thể diễn tả được bằng lời, như thể khắp bốn phương tám hướng đều có những đôi mắt đang nhìn chằm chằm gã, khiến gã không còn đường thoát.

Hàng mày kiếm nhưởng cao, gã kẹp chặt lưng ngựa, đang định tìm nguồn gốc của cảm giác đó thì gã thoáng liếc thấy sự hỗn loạn ở một góc nào đó của chiến trường.

Tuệ Quân cam chịu dựa vào trong ngực của gã đàn ông, bình tĩnh tính toán bước tiếp theo.

Cô biết gương mặt và thân hình của mình là thứ hấp dẫn mà đàn ông không thể kháng cự được.

Dùng tốt thì cô sẽ an toàn.

Đang nghĩ vậy, gã đàn ông đang ôm cô đột nhiên thét to, giục con tuấn mã gã đang cưỡi phi về một phía nào đó.

Tuệ Quân bị xóc mở bừng mắt ra nhìn.

Đôi mắt xinh đẹp đó càng lúc càng sáng ngời, cảm giác xót xa trỗi dậy trong lòng.

“Lang... Lang quân?” >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.