Đào Lý La Đường Tiền

Chương 19: 19: Bị Heo Ủi




Edit: Dương Lam

Dương Từ biết có Tề Hải ở đó, ba người bọn họ sẽ không gây ra chuyện gì, nên cũng yên lòng tự đẩy xe lăn tới khoa vũ đạo.

Trên đường cô gặp nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ vào mình, đây là trường nghệ thuật, giới giải trí có bát quái gì người trong này đều biết, tin tức hôm qua lớn như vậy, đến xe cộ qua đường cũng có một nửa đã nghe, huống gì đám người này?

Dương Từ coi những thứ ô ngôn uế ngữ này như gió thoảng qua tai, nếu có muốn tranh luận với đám này thì giờ cũng không phải lúc.

"Dương Từ! Sao cô lại tới đây?" Tiếng Côn Tẫn truyền tới từ sau lưng.

Dương Từ quay xe lăn lại, đối mặt với anh ta, vẫn đẹp trai như vậy, việc náo loạn hôm trước tựa như không ảnh hưởng tới anh ta chút nào.

"Trường nghệ thuật này là nơi tự do ra vào, sao tôi lại không thể ở đây?" Dương Từ hỏi ngược lại.

Côn Tẫn lạnh lùng nói: "Hôm nay là ngày quan trọng, Tư Tư cùng bạn học về giảng bài, cô đừng có làm ra mấy chuyện tự làm mình mất mặt."

Dương Từ sáng tỏ, không trách hôm nay lại nhiều học viên không muốn tới giờ học của Mao Quan Hồng như vậy, một là do Mao Quan Hồng tính khí kém, mặt khác hẳn do có Dương Tư tới giảng bài.

"Không phải cô ta đang bận tham gia gameshow sao? Sao lại có thời gian tới đây truyền đạo dạy nghề? Phẩm đức xấu xa như cô ta cũng có thể làm giảng viên sao?"

Côn Tẫn lạnh lùng nhìn cô: "Tôi đã cảnh cáo cô rồi."

"Cảnh cáo? Anh ***** lúc đầu muốn phẫu thuật thẩm mỹ đến hỏi tôi đòi tiền đã nói cả đời chỉ thích tôi mà, quên rồi sao?" Giọng Dương Từ không kềm được tăng cao, những học viên đi qua đều rối rít dừng lại xem náo nhiệt.

Sắc mặt Côn Tẫn rất khó coi: "Cô thôi ngay chứng vọng tưởng đó đi, mau nhân lúc còn sớm vào viện chữa trị đi."

Dương Từ nhìn anh ta, nếu có thể đứng lên được, cô chỉ hận không thể đánh anh ta một trận ra trò.

Học viên xung quanh không ngừng chỉ trỏ vào cô: "Nhìn đi, cô gái này thật không biết xấu hổ, vẻ ngoài so với Tư Tư tiền bối kém nhiều như vậy, Côn Tẫn đẹp trai thế sao có thể vừa ý cô ta."

"Đúng vậy, một kẻ tàn phế, nghe nói cả đời cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn, ai sẽ thích cô ta chứ."

"Mấy ngày trước cô ta còn tung chuyện Dương Tư Tư bị cha ghẻ cầm thú xâm hại tình dục ra ngoài, cậu nói xem lòng dạ cô ta có ác độc không?"

"Đúng vậy đúng vậy, cô ta phải ngồi xe lăn cả đời cũng là báo ứng thôi."

Dương Từ nghe lời này, ngọn lửa giận trong ngực càng tăng cao, toàn thân như sắp đến bờ vực tan rã.

Côn Tẫn nói: "Dương Từ, tâm đẹp là người đẹp, ban đầu chân cô vốn cũng không việc gì, chỉ vì kiểm tra Tô gia có phải thật rất tốt với mình không mà không tiếc giả vờ không đi được ép một đứa trẻ vị thành niên ngồi tù bảy năm, loại phụ nữ ác độc như cô căn bản không nên sống trên đời này. Chân cô bây giờ không đi được chính là báo ứng của cô."

Diệp Bộ Hàng vốn chỉ lo lắng Dương Từ một mình trong trường, lúc mới vào trường cậu còn nghe tin hôm nay Dương Tư Tư sẽ thu một tiết mục ở đây, không yên lòng Dương Từ nên cũng không để ý Mao Quan Hồng mà đi theo ra ngoài.

Dương Từ ở giữa những người đứng xem, có vẻ cô độc chật vật.

Bảy năm trước là cô ấy cố ý giả vờ để cậu bị pháp luật xử phạt sao?

Diệp Bộ Hàng cảm thấy Dương Từ không giống kiểu người như vậy.

Dương Từ nghe lời Côn Tẫn, liền không chút che giấu lửa giận trong lòng: "Anh nói chuyện hãy chừa chút lương tâm, anh vẫn chưa chết đâu, sao lại bắt đầu nói lời hoang đường rồi."

"Cô cô nói cái gì vậy?"

"Đúng vậy đúng vậy, anh Côn Tẫn là người tốt biết bao nhiêu, cô cũng quá coi thường fan hâm mộ bọn này rồi đấy."

Trong đám học viên này có không ít người là fan Côn Tẫn.

Trong lòng Dương Từ khỏi nói có bao nhiêu khó chịu, đám fan não tàn này không biệt được cái gì là tốt xấu sao?

Tiếng mắng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng khó nghe.

Diệp Bộ Hàng tìm một chỗ len người vào, nhìn khóe môi khép chặt của Dương Từ đã có vết máu.

"Dương Từ, cô sao rồi?" Diệp Bộ Hàng sờ khuôn mặt nhợt nhạt của cô.

"Cô ngốc à? Mắng người ta không được lại tự cắn môi mình, có đau không?" Diệp Bộ Hàng nhìn vết rách trên môi cô, ôn nhu hỏi.

Dương Từ cũng không biết tại sao vừa trông thấy Diệp Bộ Hàng là lại muốn khóc, dựa vào ngực cậu ta lại không kiềm được ý muốn khóc.

Diệp Bộ Hàng nhẹ nhàng vỗ lưng cô, đôi mắt thuần túy nhìn Côn Tẫn chăm chăm, không nói gì, nhưng trong lòng đã nghĩ xong cách báo thù giúp Dương Từ thế nào.

"Đau." Nước mặt chảy xuống chỗ vết rách, đến giờ Dương Từ mới cảm giác được cái gọi là đau.

Diệp Bộ Hàng liếc nhìn vết máu còn vương trên khóe môi cô, liền nói: "Sau này có ai nói lời gì không đúng với cô, hãy cứ cắn người đó, cắn chính mình thì có bản lĩnh gì chứ."

"Ừ." Dương Từ ngoan ngoãn gật đầu.

Côn Tẫn nhìn Dương Từ như vậy, cảm giác hết sức xa lạ, đây là Dương Từ đã lớn lên cùng anh ta sao? Kiểu phụ nữ tính khí nóng nảy như cô sao có thể nghe lời người khác?

Máu vẫn chảy chưa ngừng, Dương Từ liền cấu tay mình, tựa như không cấu xuống một miếng thịt sẽ không chịu thôi.

Diệp Bộ Hàng vội ngăn tay cô, hỏi: "Cô muốn bị thương à?"

"Miệng đau quá, cấu vào tay sẽ đỡ đau hơn." Phương pháp này là do Dương Tư Tư dạy.

Diệp Bộ Hàng nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, liền hạ thấp người, phủ môi mình lên môi cô.

Tỉ mỉ cọ xát, như thưởng thức một viên kẹo ngọt ngào.

Dương Từ quên mất đau đớn, quên luôn việc thứ đang phủ lên môi cô không phải thuốc bôi mà là môi Diệp Bộ Hàng.

Côn Tẫn nhìn một màn trước mắt, hung hãn nắm tay thành quyền, đã qua lại với Dương Từ mấy năm nay, đừng nói tới tôi, đến cả tay cô anh ta cũng không được nắm, vậy mà giờ lại có thể hôn một người đàn ông mới quen không lâu trước mặt mọi người.

Trong lòng Côn Tẫn ngũ vị khó phân, nhưng vị chua thì rõ ràng.

Đám học viên nhiều chuyện quay lại cảnh này, đăng lên trang trường, làm dẫn tới một cuộc tranh luận, dung mạo của Diệp Bộ Hàng đặt ở trường nghệ thuật mỹ nhân như rừng này cũng vẫn là khó gặp, hình ảnh hôn môi của anh đẹp trai vừa đăng đã có không ít người theo dõi và khen ngợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.