Đào Lý Bất Ngôn

Chương 2: Cô Biết Võ. Được, Cô Là Người Thứ Tư




- Không muốn sống nữa sao? Con heo có thể khống chế được binh khí thất phẩm mà dễ động vào sao? Muốn nghiên cứu nó, cứ nằm mơ đi.

Diệp Phàm rất tỉnh táo, quay người chạy nhanh ra ngoài.

Tuy nhiên, không còn kịp rồi.

Hạt châu màu đỏ kia đã đuổi tới gần mông, Diệp Phàm không còn cách nào khác, liền nhanh chóng thi triển Thần hành thái bảo thuật chạy tới chỗ sáu cỗ quan tài.

- Đây là cái gì?

Dương Đinh Thiên đang đánh nhau với Hồng Tà và Lệ Vô Nhai cũng ngây dại, đương nhiên người này cũng là thủ hạ lưu tình, nếu không, hai người Hồng Tà và Lệ Vô Nhai đều “xong” rồi.

- Hình như là quả bóng bàn.

Hồng Tà nói.

- Không xong rồi, vật này chắc chắn rất lợi hại, ông nhìn xem, nó đang đuổi theo Diệp Phàm kìa.

Lệ Vô Nhai gấp rồi.

- Chúng ta lại không vào được, chỉ có thể giương mắt nhìn thôi.

Dương Đinh Thiên hừ lạnh noi. Hồng Tà liếc nhìn Lệ Vô Nhai một cái, vẻ mặt cũng bất đắc dĩ, biết là không thể vào được.

Một người và một quả bóng giống như đang chơi trốn tìm, quanh quẩn bên sáu chiếc quan tài. Tốc độ đương nhiên là rất nhanh, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng của Diệp Phàm.

Diệp Phàm rất khổ sở, tuy nói có Thần hành thái bảo thuật, nhưng cũng rất tốn sức. Tuy nhiên, Diệp Phàm càng chạy càng trở nên tự nhiên, nhân cơ hội này để rèn luyện Thần hành thái bảo thuật cũng rất tốt.

- Mẹ kiếp.

Diệp Phàm đột nhiên xoay người. Thủy cầu trong nháy mắt xuất hiện đập mạnh vào quả cầu đỏ phia sau.

Ba ~

Quả cầu đỏ sau đó chỉ dừng lại một chút. Tuy nhiên, Bá vương kim thương của Diệp Phàm đã sớm đợi ở bên ngoài thủy cầu.

Xoảng…một tiếng.

Bá Vương kim thương và quả cầu đỏ đụng nhau, nhất thời, cả người Diệp Phàm bay ngược hơn chục mét, miệng phun một ngụm máu tươi.

Lần này giống như cũng có chút tác dụng, quả cầu đỏ xoay tròn quanh sáu chiếc quan tài rồi bay lại trở lại. Tuy nhiên, đúng lúc này, sáu chiếc quan tài như thể hơi né một chút. Sáu luồng lực lớn truyền lên bao vây lấy quả cầu đỏ. Quả cầu đỏ giãy dụa, nhưng không thể đi lên phía trước được. Không lâu sau, quả cầu đỏ thấy không có cách, liền bay chậm đến phía con heo.

- Tiểu tử, còn nhìn cái gì nữa, mau chạy đi.

Thiên Hạo Tử hét lên.

Diệp Phàm xoay người chạy nhanh, thuận lợi xuyên qua phong giới đi ra ngoài. Quay đầu nhìn lại, quả cầu đỏ kia đã bị sáu luồng lực lớn ép trở lại chiếc quan tài thủy tinh.

- Có cái gì tốt thì lấy ra để Dương mỗ nghiên cứu một chút.

Dương Đinh Thiên vừa nhì thấy Diệp Phàm liền giơ tay ra.

- Tôi lấy được cái gì chẳng lẽ ông đứng bên ngoài không nhìn thấy hay sao?

Diệp Phàm hừ nói.

- Tiểu tử, đừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa lão phu. Nói tóm lại, hôm bay ba người các ngươi cẩn thận một chút.

Dương Đinh Thiên trở mặt.

- Đây là khu vực mộ tổ của phái Võ Đang bọn ta, có cái gì cũng là của phái Võ Đang. Ngươi là người ngoài bước vào, Dương Đinh Thiên ta giết ngươi cũng là hợp lý.

- Dương Đinh Thiên, ông đang cố tình gây sự đấy à? Vừa rồi tôi bị quả cầu đỏ đuổi giết sắp mất mạng. Ông không có mắt à?

Diệp Phàm tức giận.

- Vậy được, tiểu tử, ngươi muốn thử thì hãy thử đi.

Dương Đinh Thiên vừa nói xong, một quyền đánh về phía Diệp Phàm. Hồng Tà và Lệ Vô Nhai vừa nhìn thấy cũng theo hai bên tấn công lại.

Bịch….

Hồng Tà và Lệ Vô Nhai bị đánh bay ra, đập vào hai cành cây nhỏ.

- Vừa rồi ta thủ hạ lưu tình, các ngươi cho rằng Dương Đinh Thiên này dễ chơi sao?

Dương Đinh Thiên vẻ mặt lạnh lùng nói.

- Hừ!

Diệp Phàm vừa xoay tay, Bá Vương kim thương xông về phía trước.

- Chỉ có mỗi như thế thôi à?

Dương Đinh Thiên khinh thường hừ một tiêng, Bá Vương kim thương bị một luồng khí của ông ta gạt dang một bên. Dương Đinh Thiên thật ra vẫn còn kiêng kị cây kim thương này, bởi vì ông ta đã từng bị nếm đòn.

Bộp!

Tuy nhiên, sau đó mới là sát chiêu của Diệp Phàm. Mà Hồng Tà và Lệ Vô Nhai hiện tại chỉ còn lại một chân. Bởi vì, một chiếc chân giả khác đã bị vỡ, nhưng hai người vẫn phối hợp công kích lại.

Một hơi đờm độc phi thẳng vào Dương Đinh Thiên.

Dương Đinh Thiên phẩy tay ngăn lại, miệng còn cười lạnh nói:

- Binh khí không dùng được bây giờ lại dùng nước bọt để chiến à, không ngờ ngươi còn học chiêu của đàn bà như vậy.

Oanh…

Một luồng khói đen nổi lên, Dương Đinh Thiên vội né người, tuy nhiên vẫn bị luồng lực lớn đánh té lăn cả chục mét. Còn cành cây lớn bé đều bị đờm độc làm cho khô héo.

Dương Đinh Thiên cũng thảm không kém. Thật ra với thực lực của Diệp Phàm không thể khiến Dương Đinh Thiên bị thương. Vừa rồi là kết quả của việc Thiên Hạo Tử và Lô Định Tông dồn lực cuối cùng, cộng thêm việc Dương Đinh Thiên quá khinh địch.

- Có bản lĩnh thì lên tiếp đi.

Diệp Phàm nghiêm mặt cầm cây thương, trông rất uy phong. Thật ra là đang phô trương thanh thế.

- Tiểu tử, được rồi. Ở đây ta sợ sẽ làm hại đến mộ tổ. Nhưng…Dương Đinh Thiên ta se không bỏ qua cho ngươi đâu, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu.

Dương Đinh Thiên nói.

- Tôi thật sự không lấy được thứ gì cả, có tin hay không là tùy ông. Đương nhên, nếu ông muốn khiêu chiến, Diệp Phàm tôi sẵn sàng xin được chỉ giáo. Tuy nhiên, giao dịch của chúng ta vẫn phải tiếp tục.

Diệp Phàm nói.

- Vừa rồi chiêu trên không trung của ngươi kia không phải là thủ pháp Âm dương thái cực của bọn ta hay sao?

Dương Đinh Thiên nói.

- Đúng thế, Âm dương thái cực thủ pháp thật là lợi hại. Nếu không, hôm nay Diệp Phàm tôi chắc chắn phải chôn xác ở đây rồi.

Diệp Phàm nói.

- Hừ, tiểu tử, ngươi đừng có qua mặt ta.

Dương Đinh Thiên vẻ mặt âm trầm nói.

- Ông có ý gì?

Diệp Phàm cũng không yêu thế, lúc này tuyệt đối không được yếu thế.

- Đẩy thủ thái cực của ngươi khác hẳn, tuyệt đối là học được lúc nãy. Uy lực của bộ vũ kỹ này lợi hại hơn thứ của bọn ta nhiều. Chắc chắn là các tổ tông đã dùng pháp môn gì đó để truyền cho người. Đây bản thân chính là tuyệt học của phái Võ Đang, vì vậy ngươi bắt buộc phải truyền cho bọn ta và không được truyền ra ngoài.

Dương Đinh Thiên hừ nói.

- Ông nói không sai, đúng là khác thật. Bộ đẩy thủ này tên là Thái Cực Vũ Càn Khôn. Tuy nhiên, đây là tổ tông các ông truyền cho tôi. Bọn họ cũng không nói nhất định phải truyền cho các ông. Đương nhiên tôi cũng không đến mức keo kiệt như vậy. Phái Võ Đang nhất định sẽ truyền, nhưng phải xem tâm trạng của tôi. Hơn nữa truyền cho ai cũng phải xem tâm trạng của tôi. Dương Đinh Thiên ông muốn học cũng phải như vậy…Diệp Phàm tôi có thể đi vào bên trong phong giới, còn ông đường đường là truyền nhân của phái Võ Đang lại không vào được, không phải là không được phong giới chấp nhận hay sao? Vừa rồi ông chính là đại nghịch bất đạo.

Diệp Phàm hừ nói.

- Ta thấy người làm quan các người quen với kiểu chụp mũ rồi có phải không? Nếu phái Võ Đang có thể tìm ra môn nhân trung thành như ta. Dương Đinh Thiên ta lặng lẽ bảo vệ môn phái, không vì danh không vì lợi. Đến lượt ngươi nói những lời vô nghĩa đó sao?

Dương Đinh Thiên hừ nói.

- Đó là trách nhiệm của ông, hơn nữa, tôi nói ông đại nghịch bất đạo là có căn cứ. Vì sao tôi vào được phong giới mà ông không vào được? Vì sao trong phong giới tôi được tổ tông của các ông truyền dạy Thái Cực Vũ Càn Khôn? Đó là vì Diệp Phàm tôi gánh vác sứ mệnh thần thánh. Vừa rồi ông cũng thấy đấy, bên trong cỗ quan tài ở giữa có thần bí. Mà sáu vị tổ tông của phái Võ Đang đang áp chế chiếc quan tài này. Quả cầu đỏ từ trong bay ra có thể đoạt mạng chúng ta. Hiện tại, tôi đã được sáu vị tổ tông của các ông chấp nhận rồi.

Diệp Phàm bắt đầu tỏ ra huyền bí.

- Chấp nhận ư, đừng có che mắt ta, ngươi còn non lắm.

Dương Đinh Thiên không tin.

- Non à, cao thủ Thoát thần cảnh sau khi chết, có một số cao thủ còn tồn tại hồn khí có đúng không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đích xác là có, thì sao nào?

Dương Đinh Thiên gật đầu.

- Cái này không phải xong rồi sao?

Diệp Phàm vuốt tay.

- Ngươi nhìn thấy hồn khí của tổ tông rồi?

Dương Đinh Thiên có chút không tin.

- Thiên Hạo Tử, mau truyền âm cho Dương Đinh Thiên đi, dọa lão già này một chút.

Diệp Phàm vội nói.

- Dương Đinh Thiên…

Một giọng nói mờ ảo truyền đến, tất cả mọi người có mặt đều có thể nghe thấy.

- Người…người là?

Dương Đinh Thiên sửng sốt, vội nói.

- Thái cực thất đạo chẳng lẽ hậu duệ hiện tại không có ghi chép hay sao?

Thiên Hạo Tử hừ lạnh một tiếng.

- Con…cái này…con có nghe nói qua. Nói là Thái cực thất đạo là tổ sư gia lập phái của phái Võ Đang chúng ta. Tam Hóa đại sư là một vị trong đó.

Dương Đinh Thiên bắt đầu cung kính.

- Hừ, không quên hết là được rồi. Ta tưởng rằng các ngươi đã quên hết bọn ta rồi.

Thiên Hạo Tử nói.

- Hậu bối không dám, xin nghe thủ lệnh của tổ tông.

Thiên Hạo Tử sợ tới mức vội quỳ xuống nói.

Diệp Phàm thiếu chút nữa thì cười thành tiếng, đương nhiên hắn cũng giả bộ cung kính, khom người lắng nghe.

Còn về Hồng Tà và Lệ Vô Nhai cũng tỏ ra khiếp sợ, hai lão cũng coi là thật, bởi vì hai người chưa từng nghe giọng nói của Thiên Hạo Tử.

- Diệp Phàm là người của chúng ta chọn, hãy nhớ kỹ, ngươi phải nhớ kỹ, phải giúp đỡ cậu ấy hoàn thành đại nghiệp của phái Võ Đang chúng ta. Nếu không, phái Võ Đang sẽ có nguy hiểm diệt môn. Chính là vì chiếc quan tài ở giữa kia, ngươi phải nhớ kỹ.

Thiên Hạo Tử nói.

- Vâng vâng, con nhớ rồi tổ tông.

Dương Đinh Thiên dập đầu nói.

- Ừm, các ngươi đi đi.

Thiên Hạo Tử nói.

Dương Đinh Thiên sau khi đứng dậy nói với Diệp Phàm:

- Diệp sư đệ, không biết đại nghiệp mà tổ tông đã giao phó là gì, có thể nói với ta được không, để ta cũng có sự chuẩn bị.

- Đến lúc thích hợp tự nhiên sẽ nói cho ông biết.

Diệp Phàm nói. Dương Đinh Thiên mặt mày trở nên đen sì, nhưng vẫn phải chịu.

- Tôi chỉ có thể nói cho ông biết, chiếc quan tài ở giữa kia là thứ mà Thái cực lục đạo muốn khống chế. Vật này có thâm thù đại hận với phái Võ Đang.

Hơn nữa ngẫm lại, Thái cực lục đạo hợp lực mới có thể ngăn chặn nó, thứ này cực kỳ đáng sợ. Một khi nó chạy đến, phỏng chừng phái Võ Đang sẽ xong đời.

Diệp Phàm hừ nói.

- Ta cũng nghĩ như vậy, yên tâm. Dương Đinh Thiên ta gánh trọng trách của phái Võ Đang, tuyệt đối không để cho âm mưu của vật kia thực hiện được.

Dương Đinh Thiên tỏ thái độ kiên quyết.

- Thiên Hạo Tử, hiện tại ra ngoài thế nào.

Diệp Phàm hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.