Đào Lý Bất Ngôn

Chương 75: Cái Kết




- Vậy còn phải xem bà có bản lĩnh đó không? Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

- Ngươi đã cố chấp như thế, vậy bổn vương sẽ để cho ngươi biết Không động thần cung là thế nào. Bà ta không kiên nhẫn được nữa, bình thường còn coi đám đàn ông là cặn bã. Đó chỉ vì đồ đệ Kim Linh cầu xin dẹp yên chuyện nhà mình. Nếu không bà ta đã sớm ra tay rồi.

Một cây mộc thương bay thẳng vào mặt Diệp Phàm.

Diệp Phàm phát hiện cây mộc thương này cũng chính là do Luyện hồn mộc chế thành. Xem ra, chích xác là Không động thần cung có luyện hồn mộc. Hơn nữa dường như bên trong còn không thiếu thứ này.

- Ông đây đang cần thứ này, thật may quá. Diệp Phàm cười điên cuồng, một chiêu tay của hắn khiến bà ta kinh ngạc bởi vì mộc thương đã bị khống chế.

Bà ta hừ một tiếng

Diệp Phàm phát hiện mộc thương trên không trung dường như nhè nhẹ toát ra màu đỏ nhạt trông như đang giận dữ.

Diệp Phàm đột nhiên có cảm giác huyền bí, Nê Hoàn cung lại có thể mạnh dời sông lấp biển. Diệp Phàm hiểu rằng cây thương luyện từ hồn mộc này hình như có ảnh hưởng rất lớn đến hồn thần của mình.

Diệp Phàm giật mình trong nháy mát liền thi triển thuật phong giới. Trong não hình thành một phong giới nhỏ bảo vệ cái đầu.

Ngay lập tức, chấn động trong Nê Hoàn cung được ổn định lại. Xem ra, tuy thuật phong giới của mình còn không được tốt lắm nhưng ngăn cản được những tác động tấn công hồn thần là điều chắc chắn.

Nhìn thấy Mộc hồn thươngđã đến trước mắt. Thiên Thiết Thằng xuất hiện từ trên không trung hạ xuống đất, cái dây lưng dài chừng một thước mang theo bị bụi bẩn bám đầy hướng về phía mộc thương.

- Bốp

Tác dụng lớn nhất của mộc thương chính là khiến cho lão bộ của con người bị tấn công, loại công dụng này đã bị mất đi hơn nữa võ công của Diệp Phàm rất cao, còn nội khí lại càng sung mãn.

Mộc thương bị kéo giật lại trong cũng không thấy bóng dáng của bùn đất đâu. Vậy là bà ta tức giận bay lên không trung ném ra 2 quả cầu gỗ xuống người Diệp Phàm. Hình như cũng là chế thành từ Luyện hồn mộc.

Mộc cầu bay tròn trên không trung rồi chợt lóe sáng. Diệp Phàm lại cảm nhận được Nê Hoàn cung bị chấn động, suýt nữa tiểu phong giới này bị loại âm hồn khí này đánh bại.

- Đi con mẹ bà ấy! Diệp Phàm cười gào to, huyễn âm mê thuận được thi triển, vừa mở miệng ra một hơi độc trong nháy mắt đã bay lên không trung.

- Ầm

Nổ rồi

Khói màu tím bay lên, bà ta cảm thấy choáng váng, hơn nữa nội công của Diệp Phàm mạnh hơn bà ta mấy lần. Nhất thời bà ta không thể khống chế được đám bụi đất bay lên ngút trời.

Huyết cương thiền mị đã được giấu trong bùn đất, hai tay bắt lấy hai chân bà ta. Chân bà ta liền loạn lên nhưng Diệp Phàm ra một trưởng chấn áp như đóng cọc đè đầu bà ta trong đống bùn đất.

Trong nháy mắt bà ta bị vùi trong bùn đất gần đến rốn bụng.

Bà ta giãy dụa muốn bắn lên nhưng công lực thấp không thể chịu được. Một lúc sau, ngã xuống bùn để lộ ra bộ ngực.

Còn Huyết Cương lại không cần thở, hơn nữa trên huyết cương có một loại thể chất đặc thù. Cho nên, có thể ở trong bùn đất một thời gian dài mà không cần thở.

Hai tay Diệp Phàm vỗ xung quay bà ta trong bùn đất, dường như đám bùn đất này đều co lại ở phần eo của bà ta.

Hơn nữa càng co lại càng chặt. Bà ta liền cảm thất khó thở, tấm khăn che mặt bị rách, váy áo bị bùn đất chà xát cũng rách tan tành.

Lộ ra bộ ngựa trắng như tuyết. Áo ngực bị bùn đất làm cho biến dạng rồi cũng bị kéo vào bùn đất.

Ngay lập tức cơ thể trần trụi bị phơi bày trong không khí.

- Ngươi... tên khốn nạn... Bà ta khó thở. Hơn nữa vì tức giận nên tiếng nói cũng kèm theo tiếng khóc nức nở.

Từ trước đến giờ bà ta chưa bao giờ phải chịu nhục như vậy. Một nữ vương bá đạo thanh cao của Không động thần cung.

Nhưng, bùn đất đen bám đầy mặt cũng chẳng khác nào một phụ nữ đường phố.

Xem ra,

- Bà nói là một tên khốn nạn, nghe danh Diệp ca đến giờ bà mới biết.

Diệp Phàm thản nhiên hừ lạnh một tiếng ngồi xổm xuống bên cạnh tay nâng cằm bà ta lên.

- Ngươi sẽ phải chịu sự trả thù tàn khốc của Không động thần cung, lập tức thả bổn vương may ra còn cho ngươi một lời cầu xin. Bà ta nói sang sảng.

- Các hạ, đến giờ thành ra như vậy mà vẫn còn tư cách để đàm phán với tôi sao? Không động thần cung thì sao chứ?

Đến lúc đó, bà hóa thành tro bụi thì ai mà biết được mà có cuộc chiến với tôi. Nhưng trước khi bà hóa thành tro bụi tôi cũng phải cho bà hưởng thụ một chút hương vị của đàn bà.

Nghe nói mùi vị cũng khá lắm. Vẻ mặt của Diệp Phàm háo sắc. Ngón tay xoa nhẹ lên mặt bà ta, giống như sờ một bông hoa vậy.

- Ngươi có chết cũng không thực hiện được đâu. Bà ra rất cứng cỏi, mở miệng ra là nói đến tự sát.

- Bà có thể chết, nhưng đến lúc đó tôi sẽ đem các xác bị lột sạch của bà ném ra đường cái để cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng một nữ vương phong thái đến từ Không động thần cung. Lúc đó, một lần nữa Không động thần cung lại vang danh thiên hạ, phong thái a! Diệp Phàm mới là không sợ cười nói.

- Ngươi là tên ác ma? Bà ra cắn răng mắng.

- Sư phụ, người không thể chết được, sư phụ... Đúng lúc này có tiếng khóc của một ngươi con gái vọng lại. Một lúc sau Xa Kim Linh lảo đảo chạy từ trong rừng ra.

- Họ Diệp kia, ngươi làm nhục ta đi, ta cho ngươi làm nhục. Cầu xin ngươi buông tha cho sư phụ ta. Ngươi muốn làm thế nào thì làm. Xa Kim Linh như bị điên cũng không sợ chết, lao đến quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm, nước mắt giàn dụa.

- Kim Linh, đừng có cầu xin tên xúc sinh này. Con đi mau đi, chuyện này không liên quan gì đến con cả.

Bà ta gào lên thương đồ đệ. Xem ra tình cảm thầy trò cũng khá lắm.

Ôi, giống trong mơ quá Diệp Phàm nhìn Xa Kim Linh sướt mướt mà trong lòng không khỏi nhói đau.

- Nhớ lấy, sau này đừng có đến gây chuyện với ta nữa. Nếu không lần sau Diệp mỗ tuyệt đối sẽ không tốt bụng như vậy nữa đâu.

Diệp mỗ ta đánh bại bà, tuổi của ta còn nhỏ như vậy mà mạnh hơn bà. Bà phải nghĩ gì chứ? Diệp Phàm thở dài xoay người đi mất.

Bà ta và Xa Kim Linh chỉ biết ngây ra nhìn vẻ ngang nhiên của Diệp Phàm.

Huyết Cương buông tay nhưng cây thương luyện từ hồn mộc đã bị Huyết Cương cầm đi.

Xa Kim Lân móc đất ra như điên cuồng, một lúc sau kéo được sư phụ ra. Xa Kim Linh cởi áo khoác cho sư phụ mặc, lúc này toàn thân sư phụ cô đã bị lạnh tím ngắt. Hai người quay về khách sạn thay quần áo.

- Hắn là tên quái nhân. Bà ta thở dài.

- Quá nhân gì chứ? Một kẻ điên thôi. Xa Kim Linh cắn răng nói.

- Ôi, sao Xa gia các con lại gặp phải một người như thế. Võ công của hắn thật là đáng sợ, đến sư phụ cũng bất lực. Hơn nữa hắn còn rất trẻ. Bà ta nói.

- Sư phụ đứng tức giận, có lẽ hắn đã sớm có kế hoạch đối phó với chúng ta. Hơn nữa, trong cung cũng ta còn có Nữ Đế, Nữ Hoàng, còn có Cung Chủ, sợ gì chứ? Xa Kim Linh nói.

Con gái ở Không động thần cung được phân ra làm các cấp bậc, còn sư phụ của Xa Kim Linh chỉ là "cấp nữ vương" mà thôi, phía trên còn có Nữ Đế, Nữ Hoàng và một Cung chủ thần bí.

- Chuyện này sư phụ thành ra như vậy tạm thời không thể giúp được Xa gia các con rồi.

Các con tự dựa vào mình đi. Sư Phụ về cung trước, Hơn nữa họ Diệp kia không đơn giản đâu. Con nghĩ xem một người còn trẻ mà võ công tốt như vậy sư phụ của hắn thì sao chứ?

Còn nữa, có phải hắn cũng đến từ một môn phái hay một gia tộc thần bí nào không? Các con phải nghĩ nhiều hơn một chút.

Còn nữa, mây trăm năm gần đây trong cung chúng ta đều bận bịu những chuyện lạ. Cho nên, tạm thời không có người ra mặt làm chỗ dựa cho các con được.

Các con tự nghĩ cách đi. Về phần họ Diệp làm nhục ta, nhất định ta sẽ báo thù. Bà ta như thấy mình mất mát gì đó, dặn dò đệ tử rồi đi mất.

- Sư phụ, môn phái, gia tộc...

Sư phụ đi rồi, Xa Kim Linh đâu khổ lẩm bẩm mấy câu.

10h Diệp Phàm nhận được điện thoại gọi đến của Xa Hạo Thủy chỉ nói một câu: - Xa gia đồng ý theo sự sắp xếp của cậu.

- Có phải tôi sắp xếp thế nào thì các ông sẽ làm như thế không? Diệp Phàm hừ lạnh nói: - Động tác võ thuật của các ông cũng đẹp mắt lắm, liên tiếp giở thủ đoạn tính tình của Diệp mỗ thế nào cũng có lúc bùng nổ đấy.

- Chuyện này là chúng tôi sai, nhưng sau này sẽ không thế nữa. Tôi lấy danh nghĩa của tổ tiên Xa gia để thề.

Từ nay về sau tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Diệp tiên sinh. Chuyện bên Lô gia cậu giúp chúng tôi giảng hòa là được rồi.

Từ nay về sau, trên đời này hai nhà Lô, Xa sẽ không còn tranh chấp nữa. Âm thanh của Xa Hạo Thủy tràn đầy mất mát và bi thương.

Diệp Phàm gọi điện cho Lô Bạch Vân và Lô Vĩ. Về chuyện này Diệp Phàm thực sự không tiệm mở lời.

- Tôi chỉ muốn giúp hai nhà các ông giảng hòa. Diệp Phàm kiên trì nói.

- Xin trợ lý Diệp chỉ giáo tình thế tốt cho chúng tôi. Nếu dứt khoát ra tay từ nay về sau Xa gia sẽ không còn chỗ đứng nữa. Lão nhị Lô Đông Phong có chút bất mãn nói.

- Lạc đà gầy còn to hơn ngựa. Lần này chúng ta để cho hai anh em Xa Tân Thiên và Xa Tân Lý ngồi tù nhưng chuyện buôn bán củ Xa gia vẫn không sút kém. Xa gia chẳng qua chỉ mất mặt mà thôi. Hơn nữa, từ đó Xa gia cùng các ông lại lửa, nước bất dung. Diệp Phàm nói.

- Vậy thì sao? Đội ngũ biết Quốc thuật của Xa gia đang phải ngồi tù, mấy đi sự chống đỡ này

Xa gia coi như trúng vết thương lớn, không thể có thực lực đấu với Lô gia chúng tôi được. Vừa mới đánh Xa gia việc buôn bán của Lô gia chúng tôi cũng phát triển nhanh hơn trước rất nhiều.

Hơn nữa, cũng coi như hoàn thành viên mãn ý nguyện ngàn năm của tổ tiên.

Lô Đông Phương nói.

- Các ông nhầm rồi, mấy người bị bắt của Xa gia kia chỉ là cao thủ trên danh nghĩa mà thôi. Diệp Phàm lắc đầu.

- Lẽ nào Xa gia còn cao thủ nữa, tôi không tin chút nào. Vì sao mấy trăm năm rồi bọn họ không xuất hiện. Nếu thực sự Xa gia còn có cao thủ, vậy Lô gia chúng tôi sớm đã bị đánh bại rồi. Lẽ nào Xa gia không muốn đánh bại chúng tôi, không thể nào? Lô Đông Phương hừ lạnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.