Đào Lý Bất Ngôn

Chương 74: Thiên, Cho Mượn Địa Bàn Làm Đám Cưới




- Đây không phải nô tài thì là cái gì? Từ nay về sau Xa gia còn gì là tự do nữa? Xa Kim Linh hừ lạnh nói.

- Tôi có nói là chuyện lớn mới tìm các cô giúp. Diệp Phàm tôi không làm chuyện phóng hỏa giết người. Chẳng qua là muốn mượn việc kinh doanh lớn của nhà các cô làm việc thôi.

Còn Lô gia cũng là tình huống như vậy. Cô xem, tôi và Lô gia kết giao cũng sắp 10 năm rồi.

Bọn họ từng bị xúc phạm sao? Hơn nữa, có sự ủng hộ của tôi, tin chắc rằng việc phát triển của các cô sẽ càng ngày càng nhanh.

Diệp Phàm nói.

- Thôi, Lô gia có thể đồng ý làm người hầu của anh nhưng Xa gia chúng tôi thì không thể. Tôi thấy dã tâm của trợ lý Diệp quả không nhỏ. Anh muốn làm gì? Xa Kim Linh thành người đàm phám chính, Xa Hạo Thủy vẻ mặt thâm trầm không lên tiếng.

- Láo xược, cô nói chuyện thế sao? Diệp Phàm vỗ bàn, bắt đầu giáo huấn Xa Kim Linh. Người của Xa gia thấy Diệp Phàm vỗ bàn mắt đều trợn trừng lên nhìn hắn.

- Trợ lý Diệp, Kim Linh là con gái của Xa Hạo Thủy tôi. Chúng tôi không dạy nó thì thôi, anh có tư cách gì mà giáo huấn nó.

Mời anh nói chuyện vào chủ đề chính, trước mắt chúng tôi bị nép vế nhưng núi không chuyển nước chuyển. Phong thủy vẫn luân phiên thay đổi mà.

Hơn nữa, Tân Lý và Tân Thiên đang ngồi tù nhưng Xa gia chúng tôi cũng sẽ không gục ngã đâu. Xa Hạo Thủy nói rất sắc bén.

- Đúng vậy, Lô gia cũng đừng đắc ý. Tôi còn có sư phụ. Xa Kim Linh đề cập đến Không động thần cung.

- Các ông đang cho rằng tôi dọa người phải không? Diệp Phàm nói châm chọc: - Mạnh miệng thì có tác dụng sao?

Không động thần cung không phải là Xa gia các người mở, người ta có thể giúp cô một lần, lẽ nào có thể giúp các người cả đời sao?

Hơn nữa tội của Xa Tân Thiên và Xa Tân Lý không nhỏ. Xa Tân Lý ám sát vụ án này tôi có thể làm cho anh ta trắng án.

Xa gia mất đi một sự ủng hộ của tướng của võ thuật truyền thống Trung Quốc. Hơn nữa Lô gia muốn đến đây làm khó, sau này các cô sống khá giả mới là chuyện lạ đấy.

Đối với Diệp Phàm tôi mà nói một Xa gia chẳng là gì? Còn tôi đồng ý làm người giảng hòa đối với Xa gia cũng coi như không phải chuyện xấu.

Từ nay về sau ân oán giữa Lô gia và nhà cô được giải quyết. Sau này các cô có thể phát triển buôn bán làm ăn.

Hơn nữa, Quốc thuật cũng sẽ không bị xuống dốc. Đào tạo một cao thủ không dễ dàng gì.

Nếu Xa gia các cô đến việc bảo về Xa Tân Thiên và Xa Tân Lý cũng không làm được thì các cô còn mặt mũi nào mà ở thành phố Thủy Châu này nữa?

Nói đến đây thôi, các cô suy nghĩ một chút đi, Diệp mỗ có việc xin cáo từ trước.

Diệp Phàm nói xong đứng lên cất bước ra đi, Xa gia cũng không ngăn cản.

- Dã tâm của người này quá lớn. Muốn bảo Xa gia cao quý chúng ta làm nô bộc. Tôi thấy đầu hắn mê muội rồi.

Diệp Phàm vừa đi, Xa Lâm liền hừ nói.

- Nói là nô bộc thực ra cũng hơi quá. Ta thấy người này đơn giản chỉ là muốn mượn tài lực của Xa gia chúng ta giúp cho cái mũ quan của hắn mà thôi.

Cả đời theo đuổi làm quan chủ yếu là gán cho mình cái mũ quan, mũ đó chính là tượng trưng cho quyền lực.

Khi hắn đến nhận chức có phải từng đoạt cúp kinh thế không? Còn tài lực của Xa gia chúng ta đúng là khiến hắn động lòng rồi. Xa Hạo Thủy nói ra ý kiến của mình.

- Một kẻ làm quan tài giỏi như vậy, thật lạ. Xa Đông Đình lắc đầu.

- Tính cách của người này rất kiên cường, nếu chúng ta không thỏa hiệp, chuyện Lô gia phải làm sao? Xa Lâm nói.

- Lẽ nào phải nhìn Tân Lý và Tân Thiên ngồi tù sao? Mặt Xa Đông Đình nhăn lại.

Vào lúc này. Xa Kim Linh lại vui mừng reo lên: - Sư phụ con đến rồi!

- Đến lúc nào vậy? Xa Hạo Thủy như tỉnh táo trở lại hỏi.

- Sư phụ nói chiều tối sẽ đến Thủy Châu. Con đi sắp xếp một chút.

Xa Kim Linh vẻ mặt vui mừng: - Đến lúc đó, sư phụ con ra mặt sẽ khiến Lô gia kinh sợ, xem bọn họ dám thế nào nữa?

- Kinh sợ? Sao lại kinh sợ? Chuyện này căn bản không thể giải quyết bằng vũ lực được. Xa Lâm nói.

- Vụ án này điều quan trọng là ở Diệp Phàm. Tuy vũ lực không thể làm được gì nhưng Diệp Phàm cũng có võ công. Những siêu cao thủ này rất được coi trọng. Nếu sư phụ đánh bại Diệp Phàm, có lẽ người này sẽ đổi ý. Xa Hạo Thủy lý luận.

- Không biết bà ấy có chịu ra tay không?

Xa Đông Đình nói.

- Con sẽ khóc cầu xin bà ấy ra tay. Diệp Phàm có gì hơn người chứ? Sư phụ thương con nhất. Đến lúc đó con nói tên kia ức hiếp con là được. Xa Kim Linh nói.

- Kim Linh, như vậy sẽ không tốt cho thanh danh của con. Xa Hạo Thủy lắc đầu nói.

- Không có ai biết, sợ gì chứ? Dù sao con cũng không bị tên khốn khiếp này ức hiếp đúng không? Xa Kim Linh kiên trì nói còn Xa Hạo Thủy thì thở dài ngần tỏ vẻ đồng ý.

- Làm như vậy có khiến cho chuyện càng ngày càng gay không? Thời gian của chúng ta không cho phép. Có lẽ chuyện này Diệp Phàm vẫn luôn gây áp lực, chính là để xem thái độ của Xa gia chúng ta. Nếu quá, chỉ e hắn sẽ độc ác xuống tay thì không còn cách nào cứu vãn nổi. Xa Lâm bắt đầu lo lắng.

- Nếu như Kinh Linh có thể nhờ được sư phụ thì sáng mai có thể biết được. Mặc dù không đánh bại được Diệp Phàm nhưng cũng sẽ khiến cho hắn nhìn thấy Xa gia chúng ta có chỗ dựa vững chắc đúng không? Đến lúc đó, dù chúng ta có đáp ứng điều kiện của hắn cũng không phải e dè gì. Nếu không hắn cao ngọa ngút trời khiến chúng ta cũng chịu không nổi. Xa Hạo Thủy nói.

- Cao thủ sẽ có cách. Nếu Diệp Phàm không đồng ý có lẽ từ nay về sau hắn sẽ thành ngu ngốc.

Những cao thủ này muốn người khác thành ngu ngốc là chuyện rất dễ. Chỉ cần làm cho não bộ bị thương là có thể làm được.

Hơn nữa, trừ phi là gặp một cao thủ giỏi hơn bà ấy mới có thể điều tra ra. Chỉ cần Diệp Phàm ngã thì Vương Triều và Hạ Hải Vĩ sẽ đầy sóng giỏ? Xa Đông Đình nói.

- Bắt giặc thì bắt vua trước thôi. Xa Hạo Thủy cười nói.

Ba giờ sáng

Diệp Phàm cảm giác được cái gì đó, mở mắt nhìn phát hiện lờ mờ có bóng người.

Diệp Phàm nhanh chóng đứng dậy. Nhưng, bóng người đó lóe lên rồi bỏ chạy. Diệp Phàm đuổi theo.

Phát hiện tốc độ của bóng người kia rất nhanh. Cũng vì mấy giây phải mặc quần áo mà bị bóng người kia rớt lại phía sau rất xa.

Trời vẫn còn tối. Diệp Phàm thi triển thuật thần hành. Thuật này dùng vẫn tốt, dưới lòng bàn chân giống như được trang bị động cơ khí với tốc độ hơn 100m, Diệp Phàm chỉ cất một bước.

Một lúc sau hai bóng người đã gặp nhau ở sau núi nơi mà lần đầu tiên gặp Xa Kim Linh.

Diệp Phàm có hơi hiểu ra, trong lòng nghĩ lẽ nào Xa gia mời cao nhân ở Không động thần cung đến, vậy càng tốt.

Bóng người kia cũng dừng lại, lẳng lặng đứng nhìn Diệp Phàm. Dáng người cao gầy. Toàn thân mặc đồ đen, nhưng mặt có che một tấm khăn màu trắng.

Ưng nhãn nhìn thấy người che tấm khăn trắng kia cũng không phải làm từ chất liệu gì quá đặc biệt.

Phát hiện ra là một phụ nữ trung niên. Diện mạo có chỉ ở mức trung bình. Có lẽ là chăm sóc tốt tuy khuôn mặt giống người phụ nữ trung niên. Nhưng ưng nhãn của Diệp Phàm vẫn có thể cảm nhận được thực tế người phụ nữa này phải khoảng 50 tuổi thậm chí là hơn thế nữa.

Lại nhìn trên đầu bà ta, Diệp Phàm có thể khẳng định chắc chắn là người của Không động thần cung. Bởi vì, trên đầu bà ta có cài một chiếc trâm gỗ y như của Xa Kim Linh, hẳn cũng được chến thành từ mộc hồn.

Không biết Không động thần cung dùng chiếc trâm mộc hồn chế này có tác dụng gì? Ngoài việc trừ bỏ hồn khí có trong đó ra đến giờ Diệp Phàm vẫn không rõ về giá trị thực sự của nó nữa.

Nếu như khắc chế được hồn khí thì chẳng phải là ngăn chạn được hồn thần của cơ thể hay sao? Diệp Phàm không hiểu vì sao Không đồng thần cung lại làm như thế.

- Cao thủ đến từ Không động thần cung, quả nhiên bất phàm. Diệp Phàm cười nói,vẻ mặt lạnh lùng trượt đến chính là khiến cho bà ta tức giận. Với sự đáng khinh này ba ta cũng mất hứng.

Đặc biệt là những cô gái tự cao tự đại của Không động thần cung, nghe nói trong cung này chủ yếu là nữ. Đàn ông chính là sản phẩm của phụ nữ. Đương nhiên những cô gái này cũng coi đàn ông chẳng ra gì.

- Thuật khinh thân của các hạ cũng không tồi. Nhưng mà không có đôi mắt chó này cũng uổng thôi. Quả nhiên, bà ta tức giận hừ lạnh nói.

- Xa Kim Linh mời bà đến sao? Diệp Phàm không để ý bà ta liền hỏi.

- Nói cho ngươi iết cũng chẳng làm gì nhưng bổn vương đúng là có chút hoài nghi. Sao ngươi lại biết bổn vương đến từ Không động thần cung? Bà ta hừ lạnh nói.

- Đó là bí mật của tôi, không thể tiết lộ. Diệp Phàm cười nói.

- Không tiết lộ, hôm nay người không nói sẽ không có đường về đâu. Bổn vương đã kiểm tra bản lĩnh của ngươi cũng không tồi. Tuổi còn trẻ mà đã đến 12 đẳng. Trong cung của bổn vương đang cần một phò mã có thân thủ như ngươi. Bà ta nói.

Đó là vì Diệp Phàm lợi dụng thuật phong giới để thu lại toàn bộ hơi thở khiến cho bà ta lầm tưởng về bản lĩnh của Diệp Phàm.

- Phò mã, ha ha, lẽ nào Không động thần cung là Hoàng cung sao? Còn có cả mấy công chúa nữa? Diệp Phàm cười nói.

- Ngươi nói không sai, Không động thần cung của chúng ta là nữ sáng lập ra. Cho nên có công chúa.

Kim Linh chính là một trong những công chúa của bọn ta. Kim Linh là đồ đệ của ta, ngươi được gả cho nó là phúc của ngươi đấy.

Tuy nói Không động thần cung chủ yếu là nữ nhưng trước đó ngàn năm cũng có biết bao hiệp sĩ khóc muốn vào bổn cung. Con gái rất khi phách.

- Ha ha, đó là người khác, ta không có hứng thú đối với những kẻ tự cho mình là nữ như vậy. Ta chỉ thích những cô gái dịu dàng, chính là phục vụ vì đàn ông đó đúng không? Lẽ nào các người quên mất hết cả tam tòng tứ đức rồi sao? Diệp Phàm hừ lạnh nói, biểu hiện còn bá đạo hơn đối phương nhiều.

- Tam tòng tứ đức, đó là lời của đàn ông các ngươi thôi. Bà ta giận dữ lườm Diệp Phàm nói: - Hôm nay ngươi phải đáp ứng tất cả những điều kiện này. Nếu không ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.

- Hậu quả? Thực sự là tôi không tưởng tượng được ra hậu quả gì? Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Ngươi là quan lớn của nhà nước, ta hiểu nhưng Không động thần cung chúng ta có thủ pháp đặc biệt khiến ngươi trong vòng mấy giây có thể trở thành một kẻ đần động nhất thế gian. Đến lúc đó ngươi mốn làm một kẻ đần độn hay phò mã của của Bổn cung thì hãy tự lựa chọn đi. Bà ta nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.