Đào Lý Bất Ngôn

Chương 56: Thiên, Mẹ Muốn Về Nhà Chính




- Xa Hạo Thủy không thể trực tiếp ra mặt đi?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên, người này tìm người ra mặt. nhưng cũng chỉ ám chỉ Hứa Lâm, Hứa Lâm tham ô không ít Xa Hạo Thủy có thể cho y khe hở này.

Đến lúc đó hoàn toàn có thể giảm bớt hình phạt, hơn nữa với thực lực của nhà họ Xa mà nói cũng có thể cho Hứa Lâm đường lui.

Nhà họ Xa còn đồng ý cho nhà của Hứa Lâm mười triệu làm chi phí trong gia đình. Đến lúc đó khi Hứa Lâm ra tù cũng không đến mức trống trơn không có một đồng.

Ít nhất có thể đảm bảo cuộc sống sau này của Hứa Lâm.

Vương Triều nói.

- Việc này không liên đới đến Xa Hạo Thủy nên uy hiếp đối với y cũng không phải đặc biệt lớn. Nếu Xa Hạo Thủy nhúng tay lần này chúng ta phải hung hăng làm cho y rụng mấy cân thịt mới được. Thứ nhất cũng có thể vì nhà họ Lô đả kích y một chút có phải không?

Diệp Phàm nói.

- Phải bắt được người liên lạc chúng ta tìm hiểu nguồn gốc. Đến lúc đó có lẽ đụng được đến người Xa Hạo Thủy.

Vương Triều nói.

- Được, hai người này tranh thủ thời cơ ngày mốt ném đi ra ngoài. Việc này nếu chúng ta làm cũng không cần phải kéo dài lâu lắm. Vương Phong cũng bị chúng ta trừng phạt, có lẽ mỗi buổi tối đều là ác mộng. Tối nay gọi người nhà họ Lô đến bàn đối sách một chút.

Diệp Phàm nói, thật ra không cần Diệp Phàm nói, người nhà họ Lô đã luôn chờ Diệp Phàm ở Sở Thiên các.

- Chúng tôi và nhà họ Xa không riêng gì cạnh tranh trong buôn bán, mấy chục năm trước giải phóng hai nhà chúng tôi thường xuyên đánh nhau.

Hơn nữa, một lần tranh đấu kịch liệt nhất hai bên đều chết mấy người. Chính Xa Thiên Dã đã bị đánh chết trong trận chiến đó.

Mối thù này càng kết càng sâu, hiện giờ tuy chuyện đánh nhau cực ít nhưng nhà họ Xa vẫn coi chúng tôi là kẻ thù.

Phàm là chuyện có thể phá hư chuyện của chúng tôi bọn họ đều sẽ làm. Dù lỗ vốn cũng làm.

Lô Bạch Vân nói.

- Xem ra, mâu thuẫn của các ông không thể điều hòa có phải không?

Diệp phàm nhíu mày hỏi.

- Tuyệt đối không có cách nào, hai gia tộc lớn như vậy từ trên xuống dưới có mấy trăm người. Cậu có thể thuyết phục một người nhưng không thể thuyết phục mười mấy người. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.

- Nhưng các ông thực lực tương đương, muốn đối phương ngã hoàn toàn cũng không thể nào có phải không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đúng vậy, cho nên, nhà họ Lô chúng tôi vẫn chú trọng bồi dưỡng người trong họ trong quan trường.

Lô Bạch Vân nói.

- Nhà họ Xa không có người trong quan trường sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Cũng có, bọn họ cũng biết điều này. Xa Đình Đông giữ chức phó cục trưởng cục chống tham nhũng.

Là cán bộ cấp bộ, còn có một người nhận chức ở tỉnh Thiên Vân. Nhưng cấp bậc không cao lắm, cấp phỏ.

Mà Minh Châu cấp bậc cao hơn bọn họ. Nhà họ Xa ghen tức chuyện này, cho nên, có lẽ luôn theo dõi Minh Châu.

Phàm là có việc gì liên quan đến Minh Châu bọn họ đều ra tay. Nhưng Minh Châu có nhà họ Lô chúng tôi ủng hộ tài lực, tuyệt đối không phạm sai lầm về vấn đề tiền.

Tiền không thành vấn đề, vấn đề khác cơ bản không có. Hơn nữa Minh Châu cho đến bây giờ vẫn cẩn thận. Cho nên, mấy năm nay tuy trải qua nhiều thăng trầm nhưng cũng không ảnh hưởng đến chức vụ.

Nhưng chuyện lần này không thể tưởng tượng được nhà họ Xa lại làm chu đáo chặt chẽ như vậy.

May mắn có chủ tịch Diệp giúp đỡ, nếu không Minh Châu có vượt qua được khó khăn này không cũng khó nói.

Ân tình của Chủ tịch Diệp đối với nhà họ Lô, nhà họ Lô mãi mãi ghi nhớ.

Lô Bạch Vân nói.

- Ha ha, không cần nói những lời này. Chỉ với quan hệ của tôi và Lô Vĩ cũng không cần khách sáo.

Diệp Phàm khoát tay áo.

- Đúng rồi, các ông định giải quyết chuyện này như thế nào?

- Muốn đánh Xa Hạo Thủy có lẽ rất khó. Việc này không thể liên hệ đến y. Nhiều nhất có thể kéo ra một người thấp bé trong họ cũng không tồi rồi.

Lô Bạch Vân nói

- Nhưng chuyện này nhà họ Lô chúng tôi chắc không thể dừng tay như vậy.

- Đúng vậy, ít nhất phải lột da Xa Hạo Thủy mới được.

Lô Vĩ hừ nói. Người nhà họ Lô vừa đi không ngờ Kiều Hoành Sơn gọi điện thoại đến.

- Cháu ở đâu?

Kiều Hoành Sơn hỏi luôn.

- Cháu đang ở Thủy Châu, giải quyết chút việc ở đây.

Diệp Phàm nói.

- Vậy vừa đúng lúc.

Kiều Hoành Sơn nói.

- Đúng lúc?

Diệp Phàm hỏi, không hiểu sao.

- Đúng vậy, Tập đoàn quân thứ hai trú tại Thủy Châu thiếu một vị trí phó quân đoàn trưởng. Trước kia cháu từng đảm nhiệm thủ trưởng của Báo Săn.

Chuyện Thế Hào nhờ cháu vậy. Cháu nhất định phải nghĩ cách tiến cử Thế Hào với thủ trưởng Báo Săn.

Còn đại quân khu Lĩnh Nam bác sẽ nghĩ cách. Tuy bác đã rời quân khu Linh Nam nhiều ngày.

Nhưng bác nghĩ bọn họ vẫn phải nể mặt ông già này một chút có phải không?

Kiều Hoành Sơn nói,

- Hơn nữa, Thế Hào ở sư đoàn Hồng Kiềm cũng là vương bài của quân khu. Cháu cũng có lý do đi tìm thủ trưởng Báo Săn đề cử nó có phải không?

- Đương nhiên, hơn nữa, dù là quân ủy bác cũng có cách. Nhưng việc này sợ cháu làm không được.

Diệp phàm thở dài, không thể tưởng tượng được Kiều Thế Hào cũng đến góp vui.

- Cháu nói gì thế?

Kiều Hoành Sơn thẳng thắn phong cách quân nhân.

- Không phải cháu không muốn giúp, thật là không giúp được.

Diệp Phàm nói, đến giờ hắn cũng cảm nhận được tình cảnh lúc trước của Trịnh Phương.

- Cháu không giúp, ta tôi biết rõ. Cháu làm sao có thể không giúp được, một câu thôi, cháu giúp hay không giúp?

Kiều Hoành Sơn đùa.

Diệp Phàm thật sự là khó muốn chết, Kiều Hoành Sơn chính là người thân của mình, hơn nữa ông ấy đã từng giúp mình không ít. Ví dụ như lúc trước Yến Nguyệt chính là Kiều Hoành Sơn giúp.

- Nói thật với bác, Trịnh Phương đã chọn người khác rồi. Việc này cháu đi tìm anh ta anh ta kiên quyết không đổi người. Bác nói xem cháu có cách nào, chẳng lẽ bắt anh ta lại đánh?

Diệp Phàm nói.

- Cháu nhất định là từ chối, hình như cháu vẫn là lãnh đạo của Trịnh Phương, cậu ta dám không nghe lời cậu sao? Dù lấy khí thế của lãnh đạo ép Trịnh Phương cũng phải làm. Nếu không, lãnh đạo như cậu có thể làm gì.

Kiều Hoành Sơn hừ nói.

- Ép không được, việc này cháu nói thật. Nghe nói đây là ý tứ của cấp trên, bác nói xem, bảo cháu ép thế nào?

Diệp Phàm nói.

- Cấp trên, cấp trên nào?

Kiều Hoành Sơn hỏi vội.

- Còn có cấp trên nào, cấp trên của Báo Săn.

Diệp Phàm nói.

- Cháu có thể chỉ đạo công việc của bọn họ thôi, nghe nói cháu cũng là một trong những nhân vật quan trọng.

Việc này cháu không phải giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo với ta. Trước kia ta ở quân khu Lĩnh Nam đã biết rõ về cháu.

Hơn nữa, nghe nói cháu là quân bài quan trọng hình như còn là vương bài trẻ tuổi.

Dù là lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A cũng phải lo lắng đến đề nghị của cháu có phải không?

Kiều Hoành Sơn nói.

- Cháu thật không có cách nào. Nguyên nhân trong đó cháu không tiện nói. Bác cả, bác phải tin tưởng cháu, có thể giúp cháu lại không giúp sao? Diệp Phàm cháu là con cháu nhà họ Kiều, không thể lừa gạt.

Diệp Phàm nói.

- Việc này cũng không chắc, cháu thường xuyên làm việc khác người mà. Lần trước chuyện giúp Kiều Báo Quốc nghe nói cháu cũng không để tâm.

Còn chuyện của Thế Hào, có lẽ cháu càng không quan tâm. Cậu kiêu ngạo, trước kia cả lời của Viễn Sơn cũng không nghe.

Hiện giờ cánh cứng có phải muốn đơn độc. Đơn độc tôi cũng không quan tâm, nhưng chuyện Thế Hào cháu phải giúp.

Không giúp lần sau tôi không cho cháu bước vào nhà họ Kiều.

Kiều Hoành Sơn nói, Diệp Phàm biết ông ấy đang kích thích hắn.

Cũng không phải Kiều Hoành Sơn thật sự bá đạo. Đương nhiên từng làm tư lệnh viên của một quân khu phong cách của Kiều Hoành Sơn cũng luôn luôn khí phách mười phần.

- Cháu nói là tình hình thực tế bác lại không tin, cháu thật sự là không có cách nào.

Diệp Phàm nói.

- Không nói nữa, việc này cứ giao cho cháu.

Kiều Hoành Sơn bá đạo mười phần cúp điện thoại. Một lúc sau Cung Khai Hà gọi điện thoại đến.

- Diệp Phàm, lần này Tập đoàn quân thứ hai có cái ghế trống. Ý của tổ là đề cử đồng chí Trấn Trung Lương.

Cung Khai Hà nói.

- Đối với đồng chí Trấn Trung Lương tôi không có ý kiến gì, hơn nữa tôi cũng sẽ không phản đối.

Diệp Phàm nói.

- Cậu không có ý kiến không được, việc này cậu phải đứng ra kiên quyết ủng hộ mới được. Đồng chí Đông Hải còn sống đã có cống hiến bất hủ với tổ chúng ta. Tổ chúng ta có thể giúp chỉ là lúc này. Chúng ta không thể để cho trái tim của hậu duệ Tổ đặc nhiệm A băng giá.

Cung Khai Hà thở dài.

- Việc này đừng hỏi tôi. Tôi vì việc này mà đã sắp phân thành hai. Hơn nữa, chuyện này nếu Tổ quyết định còn hỏi tôi làm gì. Hay trong tổ còn có đồng chí phản đối?

Diệp Phàm nói.

Cung Khai Hà không ngờ không nói gì. Thật lâu sau mới nghe ông ấy thở dài nói

- Lòng người khó dò, hơn nữa, tổ trưởng Trấn đi rồi nhân sự của tổ điều chính cũng tương đối lớn.

- Điều chỉnh thì điều chỉnh nhưng người lâu năm cũng không ít. Việc này các đồng chí phản đối hẳn là không chiếm ưu thế có phải không?

Diệp Phàm nói.

- Tôi hi vọng tất cả mọi người đều có thể hướng về một chỗ. Nếu không bàn tán nhiều ảnh hưởng cũng không tốt đối với Trung Lương. Ví dụ như vì công lao và thành tích lích sử…

Cung Khai Hà nói.

- Không phải tôi không ủng hộ, chuyện này tôi thật sự không có cách nào ủng hộ. Ông xem, các đồng chí điều kiện thích hợp cũng không ít.

Ví dụ như đồng chí Tề Thiên của sư đoàn Hướng Hổ. Đồng chí Kiều Thế Hào của sư đoàn Hồng Kiếm. Ông nói xem, bảo tôi phải nói thế nào?

Tề Thiên là anh em sống chết của tôi, ông cũng biết tình hình của nó. Kiều Thế Hào cũng không cần nói, ông biết quan hệ của tôi và cậu ấy.

Nếu bảo tôi ủng hộ Trung Lương, hai đồng chí còn lại nghĩ như thế nào? Cho nên, tôi chỉ có thể đồng ý không phản đối nhưng không ủng hộ.

Không phải Diệp Phàm tôi không nhớ bạn cũ, là không có cách nào. Không phản đối là cách ủng hộ lớn nhất của tôi.

Diệp Phàm nói.

- Uống nước chớ quên người đào giếng. Đồng chí Đông Hải khi còn sống quan tâm không ít đến cậu.

Cậu suy nghĩ một chút tôi sẽ không nói nữa. Nhưng vì chuyện xảy ra ở Núi Xương Bối mà Báo Săn tổn thất nhiều nhân viên.

Làm một ủy viên trung tâm, cậu phải nghĩ cách để tuyển thêm nhiều người.

Tuy nói cậu không làm việc ở tổ nhưng về nhân tài cậu không thể không quan tâm.

Cung Khai Hà nói.

- Trịnh Phương nói gì với ông có phải không?

Diệp Phàm có chút căm tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.