Đào Lý Bất Ngôn

Chương 5: Vô Dụng




- Ha hả, làm sao có thể; tôi cũng hết cách mới phải mời đến bọn họ.

Diệp Phàm cười cười,

- Tuy nhiên, cần phải tăng mạnh hỏa lực võng trong sơn động núi Xương Bối mới được. Nếu không, loại cao thủ như Dạ Đương đánh vào bằng hơn chục khẩu súng khó tránh khỏi việc xuất hiện khe hở. Đối với cao thủ này mà nói, một khe hở cũng có thể khiến chết người.

- Ừ, bố trí ngay một người thường thủ ở phía dưới động. Đặt nhiều bom ở ngoài động một chút, hơn nữa, cố gắng sắp xếp mấy khẩu súng máy, phạm vi bao phủ của loại vũ khí này mạnh hơn rất nhiều.

Tây Môn Đồng Hồng nói.

- Chuyện lần này tôi cảm thấy dường như bọn họ đang dương đông kích tây.

Lúc này, Lang Phá Thiên xen vào nói.

- Làm sao có thể biết được?

Diệp Phàm hỏi.

- Anh xem, tuy nói đội công kích sơn động nhiều cao thủ hơn. Phỏng chừng chính là muốn thu hút binh lực của chúng ta lại đây. Khiến cho chúng ta loạn hết cả lên, sau đó chúng ta sẽ rút người từ gia công hán đi. Mà xưởng gia công mới là mục tiêu của bọn họ.

Lang Phá Thiên nói.

- Cũng có lý lẽ, tuy nhiên, xưởng gia công đã có doanh trại ở phía sau bảo vệ. Ở đây không cần phải lo lắng. Cho dù cao thủ của chúng ta ở bên này nhiều cũng không sợ.

Cung Khai Hà nói.

Ngày hôm sau, Diệp Phàm ở một ngày trên núi Xương Bối để sắp xếp mọi thứ. Tuy nhiên, mặc dù đã điều động một số đông người và ngựa, nhưng mà, vẫn chưa có một tin tức nào của người mặc áo đen đã bỏ trốn.

Buổi sáng ngày thứ ba Diệp Phàm đi đến bãi Yến Nguyệt.

- Phó chủ tịch tỉnh Diệp, sẽ làm xong ngay ạ. Sau gần hai năm xây dựng, cuối cùng đã có thành quả.

Đồng chí Tào Nguyệt đi dạo cùng Diệp Phàm hăm hở nói.

- Ha hả, đồng chí Tào Nguyệt vất vả rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Không có gì vất vả cả, chỉ cần có thể hoàn thành công việc; chỉ cần Tào Nguyệt tôi không để cho Phó chủ tịch tỉnh Diệp mất mặt là được.

Tào Nguyệt cười nói,

- Hơn nữa, anh xem, việc thương mại Hồng Đô đã đi vào vòng quỹ đạo. Sau khi xây dựng hoàn chỉnh, lúc đó sơn trang Yến Nguyệt của chúng ta chỉ để kiếm tiền thôi.

- Ha hả, có tiền đúng là tốt.

Diệp Phàm cười nói.

- Phía trước là đơn vị nào?

Diệp Phàm vừa đi đến cửa chính, chỉ vào khu phố đối diện đang thi công đầy khói mù mịt nói.

- Tôi cũng đang muốn báo cáo một chút với Phó chủ tịch tỉnh Diệp về việc này, quả thực bọn họ muốn nhằm vào chúng ta.

Tào Nguyệt tức tối nói.

- Nhằm vào chúng ta là có ý gì?

Diệp Phàm nhíu mày.

- Theo quy hoạch ban đầu thì đáng lẽ mặt đường khu vực thương mại Hồng Đô này rất rộng, sẽ có 8 làn xe.

Hơn nữa, chỗ bồn hoa phía trước sơn trang bến Yến Nguyệt cách ngã tư đường chừng 50 mét.

Thời gian trước có người bỏ vốn đầu tư vào khu đất phía trước của chúng ta. Nói là muốn xây dựng khách sạn Xương Đô.

Việc này có ý tranh mất việc kinh doanh của chúng ta rồi, nhà hai gần như vậy.

Tào Nguyệt nói

- Có tranh thì cũng không có cách nào, đây là thị trường cạnh tranh, chúng ta cứ lấy bọn họ cũng không có cách nào có phải không?

Diệp Phàm nói,

- Chỉ cần phục vụ tốt hơn bọn họ là được. Tuy nhiên, tôi tin rằng sơn trang Yến nguyệt của chúng ta so với thiết kế của bọn họ tốt hơn. Ngay cả khi phải cạnh tranh chúng ta cũng không sợ.

- Tôi cũng không lo lắng về điểm này, vấn đề là lúc ấy thành phố có đồng ý quy hoạch.

Trong vòng năm dặm trong phạm vi sơn trang Yến Nguyệt không có toà nhà nào xây dựng vượt quá 15 tầng.

Đã hơn một năm nay chúng ta sở hữu toà nhà cao 15 tầng này. Thế nhưng thiết kế của đại khách sạn Xương Đô có độ cao 50 tầng.

Cái này đã vi phạm lời việc quy hoạch của UBND thành phố.

Tào Nguyệt giận dữ nói.

- Việc này anh có nói qua với lãnh đạo thành phố Việt Châu không?

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, cảm giác được điều gì đó.

- Có nói, tôi còn tìm riêng Chủ tịch thành phố Dương Hoài Thanh. Nhưng mà ông ta muốn từ chối, nói là Chủ tịch thành phố trước là Dư Bá Thu muốn làm quy mô.

Hiện tại thì lãnh đạo thành phố đã thận trọng cân nhắc, hiểu được khu thương mại Hồng Đô này là một chỉnh thể.

Đã nói là sơn trang Yến Nguyệt phải hạn chế thì không thể để cho người khác xây dựng nhà cao tầng được. Việc này rất không hợp tình hợp lý, hơn nữa, dù sao cũng mang rất nhiều lý do ra.

Lúc đó tôi chỉ ra được sơn trang Yến Nguyệt nằm xung quanh bờ cát, lúc đó cân nhắc địa chất ở đó không thể xây dựng được tòa nhà vượt quá 15 tầng.

Nếu vượt quá sẽ khiến cho địa chất bị thay đổi.

Tào Nguyệt nói.

- Ừ, công trình thương mại Hồng Đô mời viện sĩ hàn lâm đên lập kế hoạch. Đúng thật là không thích hợp để xây dựng tòa nhà trên 15 tầng. Dù sao, cấu tạo và tính chất của đất rất nhuyễn, trên cơ bản đều do đất bồi nước biển mà hình thành thành bờ cát này.

Diệp Phàm nói.

- Thế nhưng Chủ tịch thành phố Dương lại không cho rằng như vậy, nói là trước đó không lâu đã mời một nhóm chuyên gia đến để lập kế hoạch.

Cho là chỉ cần đổ cột trụ sâu là được, không chỉ cao 15 tầng mà cho dù là tòa nhà cao hàng trăm tầng cũng không có vấn đề gì. Hàng trăm những quy hoạch của thành phố cũng bị thay đổi theo thời gian.

Không có khả năng xác định xem quy hoạch của chúng ta có bị thay đổi hay không. Hơn nữa, Chủ tịch thành phố Dương còn ra vẻ chỉ trích việc xây dựng sơn trang Yến Nguyệt của chúng ta có chút lỗi thời.

Tào Nguyệt nói.

- Lỗi thời ở chỗ nào?

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Hình như là chỉ trích chúng ta quá phung phí, bến Yến Nguyệt hiện tại không còn là bờ cát bỏ hoang như trước nữa. Mà nó đã trở thành khu thương mại Hồng Đô hoàng kim. Nếu như xây dựng sơn trang Yến Nguyệt ra đằng sau, có thể xây dựng thêm nhiều tòa nhà cao tầng nữa, có thể xây dựng được một vài tiểu khu. Quá lãng phí đất đai.

Tào Nguyệt nói.

- Chúng ta không thể gặp được Chủ tịch thành phố Dương ở dưới thì đi lên tìm thôi.

Diệp Phàm nói.

- Vô dụng thôi.

Vẻ mặt Diệp Phàm đau khổ.

- Ngô Hội Đông mới được điều đến đây?

Người Diệp Phàm hỏi chính là Bí thư Thành ủy Việt Châu, sau khi Tô Thanh Vân rút lui thì anh ta thay vào vị trí đó.

- Không đúng, thời Bí thư Triệu Xương Sơn anh ta vẫn còn quan tâm đến chúng ta. Có yêu cầu nào cũng có thể làm hài lòng. Tuy nhiên, trước khác giờ khác rồi.

Tào Nguyệt nói.

- Bí thư Triệu bị điều đi rồi, điều đi đâu vậy?

Nhất thời Diệp Phàm có chút giật mình, trong một thời gian ngắn quay về Trung Quốc cũng không có thời gian chú ý đến việc này.

- Mới vừa điều đi không lâu, là ủy viên quốc hội quốc vụ viện.

Tào Nguyệt nói,

- Trước kia chúng ta cũng biết, quan hệ của bí thư Ngô và bí thư Triệu không tồi.

Tuy nhiên, người này vừa đi trà liền nguội. Hiện tại đi tìm anh ta giải quyết việc cũng rất khó.

Tuy anh ta không chỉ trích chúng ta giống như Chủ tịch thành phố Dương, nhưng rất lạnh lùng với chúng ta. Hơn nữa, chính sách ưu đãi bây giờ cũng đã thay đổi.

- Xảy ra những việc này là do việc xây dựng đại tửu điếm Xương Đô, có phải người đứng đằng sau Xương Đô rất mạnh, anh đã điều tra qua chưa?

Diệp Phàm nhăn mặt hỏi.

- Đã điều tra qua, có lẽ Phó chủ tịch Lạc Tuyết đã sắp xếp người đi điều tra. Việc này, thực ra là bởi vì bọn họ. Bề ngoài người đứng đằng sau Xương Đô là lão già Cố Minh Trung. Nhưng trong thực tế đại tửu điếm Xương Đô này chính là do tập đoàn cổ phần Thủy Đạt khống chế. Chủ tịch tập đoàn Thủy Đạt này gọi là Lâm Lý Thăng, người này là anh em họ hàng với công tử đệ nhất Việt Đông

Tào Nguyệt nói.

- Công tử đệ nhất Việt Đông, khẩu khí thật không nhỏ nhỉ, anh ta là ai vậy?

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Lâm đại công tử Lâm Thiệu Đông, anh ta chính là con trai lớn của chủ tịch tỉnh mới Lâm Xương Lực. Vừa đến đây nhưng người này thật sự rất vênh váo.

Nghe nói thời gian qua người này rất ngang ngược, cộng với gia thế của mình nên càng ngang ngược. Hơn nữa, người này từng đến càn quấy một lần ở sơn trang bãi Yến Nguyệt chúng ta.

Nói là chỉ sau một năm sự náo nhiệt của trung tâm sơn trang bãi Yến Nguyệt sẽ giảm!

Tào Nguyệt giận dữ nói.

- Khẩu khí đúng thật là không nhỏ, người này vẫn kinh doanh là chính?

Diệp Phàm hỏi.

- 30 tuổi, nghe nói trước kia là trưởng phòng ở viện kiểm sát tối cao. Hiện tại cũng đi theo cha đến Việt Châu.

Bây giờ là Cục trưởng Cục chống tham nhũng Viện kiểm sát thành phố, ở tuổi 30 đã điều tra các quan chức của đảng, tự nhiên thấy đắc ý trong lòng.

Hơn nữa, với vị trí của mình cùng với quyền lực của cha, ở Việt Châu có ai dám xoắn anh ta không?

Tào Nguyệt nói,

- Hơn nữa, đã chiếm mất khoảng đất trống và khu phố quy hoạch lúc ban đầu của chúng ta. Sau này khu phố trước mặt sơn trang của chúng ta sẽ bị tòa nhà cao tầng của bọn họ đè xuống, làm cho ta sẽ phải chịu áp lực. Tòa nhà cao 50 tầng, chúng ta sống dưới cái bóng của họ.

- Việc này tôi sẽ giải quyết.

Diệp Phàm hừ một tiếng, quay người lên xe trở về khách sạn. Không lâu sau, Không Đông Vọng vội vàng đến.

- Lâm Thiệu Đông là người như thế nào?

Diệp Phàm mời Khổng Đông Vọng ngồi xuống rồi hỏi.

- Phó chủ tịch tỉnh Diệp muốn hỏi đến Cục trưởng cục tham nhũng thành phố có phải không?

Khổng Đông Vọng sửng sốt, hỏi.

- Không phải anh ta thì ai chứ?

Diệp Phàm hừ nói, Khổng Đông Vọng cảm thấy trong lòng Diệp Phàm không vui.

- Người này vừa mới tới đây không lâu, nhưng đã ra tay rất mạnh. Vừa mới đến đã bắt giữ một thẩm phán dưới huyện.

Hơn nữa, là vì Chủ tịch Lâm. Cho nên nếu không có liên quan không ai dám ra mặt cả vì sợ gặp rắc rối.

Cuối cùng, chưa đến nửa tháng đã làm xong án giam anh ta vào trong ngục. Trong khoảng thời gian ngắn, các quan chức của thành phố Việt Châu đều như ngồi trên đống lửa, cảm giác như ngồi trên đống than.

Từ đó uy tín của người này cũng tăng lên.

Khổng Đông Vọng nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói.

- Anh còn muốn nói gì cứ nói?

Diệp Phàm hỏi.

- Phó chủ tịch Diệp, có phải người này có chuyện gì muốn nhằm vào anh.

Khổng Đông Vọng dò hỏi.

- Nhằm vào tôi, anh ta có tư cách sao. Tuy nhiên, anh ta có sử dụng thủ đoạn với sơn trang Yến Nguyệt là đơn vị trực thuộc của tập đoàn chúng tôi.

Diệp Phàm nói.

- Ôi, có phải là chuyện đại tửu điếm Xương Đô không?

Khổng Đông Vọng hỏi.

- Việc này anh có biết không?

Diệp Phàm hỏi.

- Tôi cũng vừa mới nghe nói, việc này, Xương Đô làm được là có điều khó nói. Tuy nhiên, thực chất Xương Đô là của lão Lâm Lý Thăng. Người này là anh em thân thích của Lâm Thiệu Đông. Người ta không vi phạm pháp luật chúng tôi cũng không ra tay được. Hơn nữa, việc này, Phó chủ tịch tỉnh Diệp anh còn chưa có tỏ thái độ có phải không?

Khổng Đông Vọng nói.

- Ha hả, bọn họ không vi phạm pháp luật không thể làm được việc này, làm sao anh biết được. Việc xây dựng khách sạn lớn như, khó có thể tránh được liên quan?

Diệp Phàm cười cười liếc mắt nhìn Khổng Đông Vọng một cái.

Cũng hiểu được người này phải đối mặt với thể lực rất mạnh nhà họ Lâm cũng sẽ có chút rụt rè. Có lẽ là không hỏi đến cứ để mặc kệ.

Đó là lý do Diệp Phàm cũng không kéo anh ta vào những mối quan hệ quan trọng. Bởi vì, Khổng Đông Vọng chưa đủ kiên định để đi theo mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.