Đào Lý Bất Ngôn

Chương 47: Kiếp Sau




- Cậu vẫn còn lý luận. Việc ngày hôm nay bất luận là như thế nào thì cậu cũng không đúng. Sauk hi về, cậu phải lập tức viết bản kiểm điểm nghiêm túc. Phải viết thật sâu sắc, sau khi đưa lên chúng tôi còn phải thảo luận về vấn đề của cậu. Nếu nhận thức chưa đủ chiều sâu thì chúng tôi phải nghiêm túc xử lý. Đường Quang Hùng có chút cứng họng với Diệp Phàm, rõ ràng là không biết nói thế nào nên nghĩ cách để ép người.

- Vậy mọi người xử lý đồng chí Thời Mãn như thế nào? Diệp Phàm hỏi ngược lại.

- Tại sao phải xử lý đồng chí Thời Mãn? Ông ấy đâu có làm gì sai.

Cậu thì ngược lại, đến giờ vẫn còn mạnh miệng, không có chút nhận thức về tính nghiêm trọng của chuyện này. Đồng chí Diệp Phàm, tôi hy vọng cậu nên từ từ suy nghĩ một chút.

Nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Nói cách khác, đến khi xử lý cậu cũng đừng nói tôi không nhắc nhở. Đường Quang Hùng nghiêm mặt.

- Tôi không làm sai thì dựa vào cái gì mà xử lý tôi? Nếu phải xử lý thì phải xử lý đồng chí Thời Mãn. Nói cách khác, Diệp Phàm tôi tuyệt đối không viết bản kiểm điểm này. Diệp Phàm tức giận, lớn giọng.

- Có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, đồng chí Diệp Phàm. Tỉnh ủy cũng chưa nói bây giờ xử lý cậu ngay đúng không? Hai người chúng tôi bây giờ chính là đang giải quyết tình hình phải không? Chiêm Hữu Quang ngầm nói Diệp Phàm đừng quá nóng nảy. Nếu làm cho Đường Quang Hùng mất mặt sẽ chỉ thêm bất lợi.

Rầm

Cơn giận của Đường Quang Hùng cuối cùng đã bị đến đỉnh điểm, không nhịn được đập bàn một cái.

- Ông xem, có phải cũng đập bàn rồi không? Chuyện này, chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà. Diệp Phàm vội nắm lấy cơ hội nói. Chiêm Hữu Quang vừa nghe, suýt nữa thì bật cười.

- Cậu Đường Quang Hùng bỗng nghẹn lợi, trừng mắt nhìn Diệp Phàm không nói nên lời.

- Được rồi. Cuộc nói chuyện hôm nay dừng ở đây. Viết bản kiểm điểm hay không thì tự ngươi nghĩ kỹ đi. Đường Quang Hùng khoát tay.

- Thật sự phải xử lý hắn sao lão Đường? Sau khi Diệp Phàm đi, Chiêm Hữu Quang hỏi.

- Cậu xem không xử lý thì không được. Cái đuôi này có lẽ đã vểnh lên đến tận trời rồi. Có vài đồng chí, có chút thành tích là liền lên mặt.

Vẫn còn trẻ tuổi, nếu như ngay cả chuyện đập bàn thường ủy tồi tệ này cũng không xử lý được, đến khi đó, chỉ sợ rằng bàn của tôi và cậu cũng có ngày sẽ phải chịu sự "đối xử" như vậy.

Việc này nhìn qua là một chuyện nhỏ, nhưng lại là vấn đề tác phong phản ứng của một số cán bộ. Là một vấn đề nghiêm trọng. Vẻ mặt của Đường Quang Hùng nghiêm túc.

- Lão Đường, việc này vẫn nên thận trọng một chút. Hơn nữa, nghe nói đồng chí Nhậm Thời Mãn cũng đập bàn trước. Nếu phải xử lý thì có phải là nên xử lý cả hai người không. Đến lúc đó, vẫn hơn là không xử lý. Chiêm Hữu Quang nói.

- Đồng chí Thời Mãn là lãnh đạo, hơn nữa chỉ là đập nhẹ. Đây là một số thói quen xấu khi không khống chế được.

Nhưng hành động của Diệp Phàm thì quá đáng. Cấp dưới mà đập bàn của cấp trên, hơn nữa còn giống như là dùng búa đập.

Hai người họ tuy rằng đều có điểm không đúng, nhưng lại có điểm khác nhau.

Hành động của Diệp Phàm quá lỗ mãng, đây không phải chuyện mà cấp dưới nên làm. Mối quan hệ trên dưới này cần phải phân biệt cho rõ ràng.

Không phân biệt được rõ ràng thì sau này còn quản lý như thế nào? Đường Quang Hùng nói.

- Haiz, việc tốt khó làm. Lão Đường, ông vẫn suy nghĩ hơi nhiều rồi. Thời gian trước, tỉnh Điền Nam cũng đã xử lý Diệp Phàm.

Cuối cùng vẫn không giải quyết được gì. Hơn nữa, đồng chí của tỉnh Điền Nam cuối cùng lại là người mất mặt. Trong chuyện này, Diệp Phàm có chút không đúng, nhưng hai người đều có điểm sai.

Gọi hai người đến một chỗ rồi nói Diệp Phàm xin lỗi vài câu là được rồi.

Nếu như đổi lại cách xử lý có phải là hơi nghiêm trọng không? Chiêm Hữu Quang dĩ nhiên là đang nhắc nhở Đường Quang Hùng.

- Cậu thấy hắn sẽ chịu xin lỗi sao? Đường Quang Hùng hừ lạnh nói.

- Điều này, có muốn nói với hắn chuyện này một chút qua điện thoại?

- Tôi thấy có nói cũng vô ích, nếu không tin cậu gọi điện thoại thử xtôi. Đường Quang Hùng nói.

Chiêm Hữu Quang đi ra toilet gọi điện thoại, không lâu sau đã đi ra.

- Thế nào? Nhìn sắc mặt cậu tôi cũng biết chắc chắn là hắn sẽ không xin lỗi đúng không? Không ngờ trên mặt Đường Quang Hùng hiện lên vẻ vui mừng khi người khác gặp họa.

- Haiz, việc này, cũng thật là khó. Chiêm Hữu Quang lắc lắc đầu thở dài.

- Hắn căn bản là không nhận ra được sai lầm của mình. Đối với đồng chí như thế này, chúng ta không thể để cho hắn tiếp tục phạm sai lầm nữa.

Nếu không xử lý chuyện lần này, vậy thì sau này hắn và đồng chí Thời Mãn là sao có thể tiến hành làm việc ở cùng một chỗ.

Một chút bất đồng đã đập bàn của người ta, lãnh đạo này còn làm sao làm việc tiếp được, còn gì là kỷ luật tổ chức. Hơn nữa, như vậy sẽ cổ vũ cho sự kiêu căng của Diệp Phàm.

Diệp Phàm này sẽ càng ngạo mạn hơn. Đến khi đó, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng xấu đến công việc của Khu kinh tế Hoành Không.

Xây dựng Khu kinh tế không hề dễ dàng, lãnh đạo tỉnh chúng ta đều phải bảo vệ Khu kinh tế, không để cho những người còn non nớt gây ảnh hưởng.

Nếu đến nỗi như vậy thì chúng ta không thể chịu trách nhiệm được. Thà rằng bây giờ xử lý luôn từ đầu còn hơn để sau này đau lòng.

Thật ra, lão Chiêm, chúng ta làm như vậy tuy rằng đồng chí Diệp Phàm sẽ không hài lòng. Nhưng đây là muốn tốt cho cậu ấy. Đường Quang Hùng vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Tôi thấy hai người bọn họ đều là nhất thời nổi nóng. Vài ngày nữa biết đâu sẽ không có chuyện gì nữa.

Tôi vẫn tin vào hai người bọ họ. Nếu như mọi chuyện đều phải tính toán chi li như vậy thì tôi thấy cả hai người đều phải phê bình.

Khu kinh tế Hoành Không cần chính là có những đồng chí có trí tuệ lãnh đạo chứ không phải là những đồng chí nhỏ nhen, hẹp hòi.

Những người như vậy không thể phát triển được Khu kinh tế Hoành Không. Nếu thật sự phải xử lý việc này hay là bàn bạc với tỉnh trưởng Khúc trước.

Xtôi xtôi thái độ của hai đồng chí đó như thế nào được không? Chiêm Hữu Quang vẫn kiên trì thanh minh cho Diệp Phàm.

- Việc này không cần thiết phải bàn bạc với bọn họ. Bởi vì việc này hai vị lãnh đạo đã giao cho tôi toàn quyền xử lý. Hơn nữa, công tác tư tưởng cũng là lĩnh vực chính của tôi. Tôi phụ trách lãnh đạo ở phương diện này. Đến khi đó báo cáo qua kết quả xử lý lên với hai vị lãnh đạo là được. Đường Quang Hùng khoe khoang quyền lực của mình.

- Chỉ sợ sẽ gây ra sóng gió không ngờ được. Chiêm Hữu Quang thở dài cau mày.

- Sóng gió? Muốn làm việc thì phải có sóng gió. Không lẽ Diệp Phàm thật sự dám đến đập bàn của Đường Quang Hùng tôi. Đường Quang Hùng tôi thật sự là phải khen ngợi khí phách của cậu ấy. Đường Quang Hùng châm chọc, cũng hơi bất mãn với câu nói của Chiêm Hữu Quang.

Tối hôm đó, lạ là Ninh Chí Hòa cũng không gọi Diệp Phàm tới. Nhưng tỉnh trưởng Khúc lại gọi điện thoại tới thông báo với Diệp Phàm 9h sáng mai sẽ mở cuộc họp hội đồng ủy ban nhân dân tỉnh. Hơn nữa, yêu cầu Diệp Phàm trình bày lại chuyện khu Lục Loan trong cuộc họp.

Mà Trương Cường cũng vừa đúng lúc có việc quay về quân khu tỉnh có việc, nghe nói Diệp Phàm ở tỉnh thành nên đã gọi hắn đến một nhà hàng nhỏ uống rượu.

- Anh Diệp, nghe nói lãnh đạo khu vịnh Lam Nguyệt lại sắp điều chỉnh rồi. Trương Cường nói.

- Điều chỉnh là chuyện bình thường, là dòng chảy trong doanh trại quân đội. Cách một thời gian nhất định đều phải tiến hành điều chỉnh mà. Diệp Phàm cười nói.

- Triệu Côn của nhà họ Triệu lần này có lẽ cũng sẽ được điều chỉnh. Trương Cường nói.

- Triệu Côn nhậm chức Phó quân trưởng Tập đoàn quân số 2 cũng đã vài năm rồi. Cùng với sự khôi phục thực lực của nhà họ Triệu, đặc biệt là sau khi Triệu Xương Sơn đảm nhiệm vị trí Ủy viên quốc hội và Triệu Quát lại đến đại quân khu nhậm chức tư lệnh.

Nhà họ Triệu cả trong quân sự và chính trị đều có thế lực. Cho nên, cũng đã đến lúc nâng đỡ cho Triệu Côn.

Nhưng Triệu Côn sẽ đi đâu? Diệp Phàm hỏi.

- Nghe tin là rất có thể là nhậm chức quân trưởng của tập đoàn quân số 2. Trương Cường nói.

- Vậy không phải là trống một ghế phó quân trưởng sao. Tuy chỉ là một chức phó, đến cả quân hàm cũng không thay đổi. Nhưng muốn làm quân trưởng thì phải bắt đầu từ làm phó. Cho nên cậu có ý kiến gì không? Diệp Phàm cười nói.

- Tôi có ý kiến cũng vô ích. Dù sao thời gian tôi làm việc trong quân đội cũng chưa lâu. Còn ngồi chưa ấm chỗ đã muốn leo cao, tôi biết là không thể. Nhưng có một người thì vẫn có cơ hội. Trương Cường nói.

- Ai? Diệp Phàm hỏi.

- Tề Thiên. Người này giữ chức sư trưởng lâu hơn so với tôi. Cho nên hoàn toàn có thể tới giai đoạn điều chỉnh rồi. Nếu có người tiến cử thì việc ngồi vào vị trí phó quân trưởng ở vịnh Lam Nguyệt không thành vấn đề. Trương Cường nói.

- Cậu đã nói với cậu ấy chuyện này chưa? Diệp Phàm hỏi.

- Chưa, có lẽ còn chưa biết. Việc này tôi cũng vừa mới nghe nói. Cho nên chuyện này nếu như anh Diệp cố ý tiến cử Tề Thiên là được rồi.

Đến lúc đó sẽ không lãng phí cơ hội này. Hơn nữa, lão gia nhà họ Tề trước kia còn giữ chức Ủy viên ủy ban Quân giới.

Tuy rằng đã là quá khứ nhưng sẽ vẫn có một số người nhớ tới tình bạn cũ.

Một vị trí phó quân trưởng cũng không giống như là vị trí quân trưởng. Đương nhiên anh Diệp tiến cử là tốt nhất.

Cho nên chuyện này tôi nói với anh trước. Trương Cường nói.

- Tuy rằng chỉ là một vị trí phó quân trưởng, những cũng có liên quan quan trọng. Nếu nói tôi có khả năn tiến cử cậu ấy lên thì Trương Cường cậu đã quá lời rồi. Quyền quyết định cán bộ này là của Ủy ban Quân giới, hơn nữa, ý của mọi người mới là quan trọng nhất. Diệp Phàm cau mày.

- Điều này thì tôi hiểu rõ, nhưng vịnh Lam Nguyệt thì khác. Bởi vì khu vịnh Lam Nguyệt chúng tôi là tổ hạt nhân số 8.

Cho nên, sự thay đổi cán bộ quân đội trong khu vịnh Lam Nguyệt cần phải có sự đồng ý của Tổ A mới được.

Nếu anh ra mặt nói với tổ trưởng Trịnh Phương, nói là hy vọng có thể điều Tề Thiên đến.

Huống hồ, ngày trước Tề Thiên đã từng làm việc ở Tổ A. Cho nên bí mật của Lam Nguyệt Loan cũng không phải là bí mật gì đối với cậu ấy.

Hơn nữa, cùng tổ cũng tiện liên lạc hơn đúng không. Vì Tề Thiên cũng đã hơi quen với cách làm việc của Tổ A.

Có những lý do này chắc chắn cấp trên sẽ suy nghĩ. Nếu như có vài đồng chí tán thành sự tiến cử của Trịnh Phương thì chắc chắn rồi.

Trương Cường nói.

- Ừ, tình hình thực tế chính xác là như thế. Nhưng về việc chọn người về tập đoàn quân số 2 có lẽ Trịnh Phương cũng có ý định của mình. Ông ấy có nể mặt hay không, chuyện này cũng khó nói. Diệp Phàm thở dài.

- Nếu không nể mặt anh cứ thẳng thắn lấy ngọc bài ra ép là được. Ngay cả ông ta cũng không có cách nào đúng không? Nếu không, sao có thể thể hiện được quyền lực của người lãnh đạo đúng không? Trương Cường hừ giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.