Đào Lý Bất Ngôn

Chương 35: Lên Nhầm Xe




- Cũng chưa chắc, đầu óc tuyệt đối không lẫn đâu. Ông ta không phải không nhìn rõ ràng mà là đang thử tình hình.

Thứ hai, ông ta cho rằng tôi và Chủ tịch tỉnh Khúc quan hệ không tồi, mà muốn lôi tôi sang phía trận doanh của ông ta thì khả năng sẽ rất khó.

Hơn nữa, Nhậm Thời Mãn là Thường ủy viên Tỉnh ủy, bọn họ cũng không phải cùng một hệ. Cho nên, cũng không thể trực tiếp nghe ông ta, nhiều nhất chính là quan hệ hợp tác.

Thứ ba là ông ta có dự định của mình, ví dụ như Yến Nguyệt dễ lôi qua. Bởi vì, Yến Nguyệt và Chủ tịch tỉnh Khúc không hề hợp phách với nhau.

Còn có một đồng chí, đó chính là Triệu Hướng Vân. Người này trước kia đi theo đồng chi Bố Hoa Thanh đã được điều đi. Còn Khương Quân Sơn tiếp nhận vị trí của Bố Hoa Thanh, phỏng chừng lúc đi Bố Hoa Thanh đã giới thiệu Triệu Hướng Vân cho Khương Quân Sơn.

Ba người này cùng hợp lại thì cũng được ba phiếu có đúng không? Hơn nữa, Khương Quân Sơn biết rằng Bố Hoa Thanh và Triệu Hướng Vân chẳng đối phó với tôi.

Ông ta biết không thể đem khoản tiền mà cấp trên rót xuống chuyển cho khu Lục Loan. Nhưng, đây chỉ là một thái độ của ông ta.

Ông ta bày tỏ thái độ không ủng hộ Khu kinh tế Hoành Không đối với Yến nguyệt và Triệu Hướng Vân. Còn chúng ta bên này tuy nói có bốn người trong bộ máy UBND tỉnh.

Nhưng, nhân viên phức tạp. Nhậm Thời Mãn không dễ làm, mà quan hệ của tôi với Chủ tịch tỉnh Khúc ông ta cũng biết không dễ xuống tay.

Mà Cái Thiệu Trung hình như chẳng có quan hệ tốt với ai trong bộ máy UBND tỉnh cả. Nếu đã không dựa vào vào Khúc vừa không về phía Khương Quân Sơn, quan hệ của ông ta với tôi cũng không tồi.

Mà Phong Hồ Ninh chắc chăn sẽ ủng hộ Chủ tịch tỉnh Khúc. Cho nên, như vậy hợp lại, ông ta đứng về phía chúng ta không có lợi, cho nên lôi kéo Yến Nguyệt và Triệu Hướng Vân thì thích hợp hơn.

Diệp Phàm cười nói

- Yến Nguyệt nhất định có thể kéo qua, nhưng còn Triệu Hướng Vân thì khó nói lắm. Đối với những sự vụ liên quan đến Khu kinh tế Hoành Không thì Triệu Hướng Vân sẽ phản đối, nhưng còn những sự vụ khác thì Triệu Hướng Vân chưa chắc sẽ đối nghịch với Chủ tịch tỉnh Khúc. Khương Quân Sơn trong thời gian ngắn mà muốn gọi nhịp với Chủ tịch tỉnh Khúc thì là chuyện không thể.

Kiều Báo Quốc nói.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên điện thoại của Diệp Phàm đổ chuông. Rút điện thoại ra không ngờ là của Bí thư Ninh Chí Hòa. Diệp Phàm liền đi vào toilet để nghe.

- Buổi sáng họp thảo luận việc cải tạo khu Lục Loan, Diệp Phàm, cháu có tính toán gì không?

Ninh Chí Hòa hỏi.

- Cháu thì có tính toán gì được, khu Lục Loan ở tỉnh thành, Khu thí điểm cải cách tổng hợp cũng ở tỉnh thành, không có liên quan gì lắm đến Khu kinh tế Hoành Không của cháu. Hơn nữa, chúng cháu là khu anh em cho nên cũng ủng hộ bọn họ vài chục triệu. Đương nhiên, nếu như viêc cải tạo khu Lục Loan mà cần Khu kinh tế Hoành Không hỗ trợ nhân lực và kỹ thuật thì cháu sẵn sàng.

Diệp Phàm nói.

Trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thấy sự tinh xảo của Ninh Chí Hòa, sao tự nhiên lại hỏi đến việc cải tạo khu Lục Loan như vậy.

- Ha ha, khu Lục Loan cũng không phải cái gì ghê gớm. thế mấy chục triệu của cháu chuyển qua đó rồi à?

Ninh Chí Hòa cười nói.

- Vậy chú Ninh bảo cho bao nhiêu cháu sẽ không nói hai lời.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, tiền nong là chuyện của cháu, chú cũng không có quyền hỏi đến cái này. Tuy nhiên, tỉnh thành được Quốc vụ viện phê chuẩn thành lập Khu thí điểm cải cách tổng hợp.

Mà Khu kinh tế Hoành Không cũng là khu thí điểm được Quốc vụ viện phê duyệt. Thật ra, hai khu vực có rất nhiều điểm tương đồng nhau, hoàn toàn có thể liên hệ với nhau có đúng không?

Trên tỉnh trước kia cũng ủng hộ Khu kinh tế Hoành Không hết mình mà. Hiện tại việc cải tạo khu Lục Loan cần sự giúp đỡ của tỉnh, mà tỉnh cũng không thể bỏ ra nhiều tiền được.

Dù sao, vốn liếng của tỉnh cũng có hạn mà.

Ninh Chí Hòa nói.

- Ý chú Ninh là dang móc túi tiền của Khu kinh tế Hoành Không bọn cháu?

Diệp Phàm cố ý hỏi.

- Không thể nói như vậy được, tại sao lại mà móc túi tiền của Khu kinh tế Hoành Không chứ? Vừa rồi chú cũng đã nói, khu anh em thì hỗ trợ lẫn nhau có đúng không?

Ninh Chí Hòa cười nói.

- Việc này Chủ tịch tỉnh Khúc đã muốn phủ quyết rồi, cho nên, cháu mới dám mở miệng đưa vài chục triệu cho bọn họ với hình thức hỗ trợ lẫn nhau.

Diệp Phàm lôi Khúc Chí Quốc đi ra, hơn nữa cũng để thăm dò suy nghĩ của Ninh đại lão.

- Đồng chí Chí Quốc có thể phủ quyết đề nghị của Khương Quân Sơn, tuy nhiên có tiền hay không lại là chuyện của Khu kinh tế Hoành Không bọn cháu. Mà quyền cho hay không cho tiền lại nằm trong tay Diệp Phàm cháu. Đừng nói với ta là cháu không nắm được cái quyền đó nhé.

Ninh Chí Hòa cười nói.

Diệp Phàm vừa nghe có thể hiểu ra chút ý vị. Phỏng chừng hai người Khúc - Ninh đang phân cao thấp ở chuyện này.

Mà Khương Quân Sơn vừa mới xuống dưới làm ngũ đương gia của Tỉnh ủy. Ninh Chí Hòa muốn lôi kéo ông ta là điều dễ hiểu. Còn khu Lục Loan là Khương Quân Sơn muốn thông qua việc này lôi kéo Yến Nguyệt và Triệu Hướng Vân để áp chế Khúc Chí Quốc.

Ninh Chí Hòa nói chuyện này với mình chính là muốn mình ủng hộ Khương Quân Sơn sẽ áp chế ngược lại Khúc Chí Quốc. Đến lúc đó, chỉ cần mình và Khương Quân Sơn liên kết lại thì áp lực dồn lên Chủ tịch tỉnh Khúc sẽ lớn hơn rất nhiều.

Mà ở đầu kia của Tỉnh ủy, nếu như Khương Quân Sơn ủng hộ Ninh Chí Hòa, thì thế ắt sẽ hình thành lên một gánh nặng đối với nhân vật số 2 Tỉnh ủy.

Hai gọng kìm này tấn công lại, thì chắc chắn Khúc Chí Quốc sẽ khó sống hơn rất nhiều. Những ngày tươi đẹp của Ninh Chí Hòa khi nắm trong tay được Tỉnh ủy sẽ lại đến. Tuy nhiên, việc này đối với Diệp Phàm khá khó khăn, mình đã chẳng được miếng gì ngon, sau này không chừng Chủ tịch tỉnh Khúc sẽ quay lại để áp chế mình. Song đây là từ miệng Ninh Chí Hòa nói ra, Diệp Phàm không làm theo cũng không được. Hắn thật sự rất khó khăn.

- Tiền thì cháu muốn cấp, nhưng không có mục chi thì cũng khó cấp được.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, mục chi? Cháu là Phó Chủ tịch tỉnh mà không tìm ra được mục chi thì còn có thể ngồi vững được ở vị trí này sao? Có một số việc không cần thiết cần đến chú Ninh này dạy cháu. Cháu đã "trưởng thành" rồi.

Không ngờ Ninh Chí Hòa lại nói nửa đùa nửa thật như vậy.

- Vậy được, cháu sẽ nghĩ cách để cấp một cách danh chính ngôn thuận. Tuy nhiên, nếu Tỉnh ủy có chỉ thị gì đó thì dễ làm hơn một chút. Dù saơ tiền kia cũng là cấp trên rót xuốn cho Khu kinh tế Hoành Không. Cấp một chut cho khu Lục Loan chắc người ta cũng không phản đối, khu anh em mà...

Diệp Phàm nói.

- Nghe nói trong cuộc họp vừa rồi có người còn đưa ra phương án để UBND thành phố Vinh Thành và Khu kinh tế Hoành Không cùng quản lý trong thời gian mấy năm có đúng không?

Ninh Chí Hòa hỏi.

- Đúng là có người nói như vậy, nhưng lúc đó bọn cháu lo không kham nổi nên chưa đồng ý. Dù sao, Khu kinh tế Hoành Không đã đủ trải rộng rồi, giờ lại làm như vậy nữa e là không nổi, khiến người ta có cảm giác ôm đồm quá nhiều.

Diệp Phàm nói

- Ha ha, cái này chẳng giống với phong cách của cháu tẹo nào.

Ninh Chí Hòa cười nói.

- Chú Ninh nói vậy là có ý gì, tiểu Diệp không rõ.

Diệp Phàm cười nói.

- Lại còn cứ giả ngu trước mặt chú, cháu không rõ thì ai rõ đây. Trước kia cháu nhặng xị đòi nhập huyện Hoành Cương vào, sau này xơi tái nốt cả thành phố Hạng Nam. Khu Lục Loan bé tẹo kia đối với Khu kinh tế Hoành Không mà nói thì thấm tháp gì? Thôi, đừng có giả ngu trước mặt chú nữa.

Ninh Chí Hòa nói.

- Nếu chú Ninh đã có chỉ thị thì cháu đương nhiên sẽ làm theo. Vậy sẽ đề xuất lên Tỉnh ủy UBND tỉnh việc nạp thêm khu Lục Loan vào Khu kinh tế Hoành Không đi.

Chỉ có như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận cấp tiền cho khu Lục Loan được. Tuy nhiên đề án này đầu tiền phải được bộ máy ủy ban quản lý của khu tinh tế thông qua. Chỉ sợ đến lúc đó xảy ra việc gì khác thôi. Còn nữa, dù được bộ máy UB quản lý thông qua thì vẫn phải báo cáo cho Tỉnh ủy và UBND tỉnh. Tóm lại khá là dài dòng, cháu lo liệu khu Lục Loan có đợi được hay không?

Diệp Phàm nói.

- Khu kinh tế Hoành Không là trực thuộc một bộ hai tỉnh trong đó lấy tỉnh Thiên Vân làm chính. Tỉnh ủy UBND tỉnh là cấp trên của tập đoàn Hoành Không chứ không phải là cấp trên trực tiếp của Khu kinh tế Hoành Không. Tỉnh ủy UBND tỉnh chỉ có quyền chỉ đạo nghiệp vụ đối với Khu kinh tế Hoành Không. Còn những việc quan trọng của Khu kinh tế Hoành Không chỉ cần được bộ máy Ủy ban quản ký khu kinh tế thông qua, sau đó báo lên Tỉnh ủy là được.

Ninh Chí Hòa nói ra những điểm then chốt. Sau đó nói tiếp:

- Còn về bên Ủy ban quản lý kia, chú tin cháu sẽ đủ năng lực lo liệu được/

- Cháu sẽ cố gắng hết sức.

Diệp Phàm nói, cúp máy xong hắn không khỏi cười chua xót.

Ninh đại lão này ép quá chặt, quả thực khiến cho người ta có cảm giác nghẹt thở.

- Sap thế, sao mặt mày xanh xao như tàu lá chuối thế kia? Cậu bị ai chọc tức à?

Kiều Báo Quốc cười nói, vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp họa.

- Phiền toái thật, việc của mình còn chưa lo xong bây giờ lại còn muốn nhúng tay vào khu Lục Loan nữa. Anh nói xem việc này có phiền toái hay không?

Diệp Phàm nói.

- Không phải trong cuộc họp vừa rồi cậu và Nhậm Thời Mãn đã liên thủ để từ chối rồi hay sao?

Kiều Báo Quốc kinh ngạc.

- Đúng vậy, nhưng giờ lại phải nhập khu Lục Loan vào. Chẳng khác gì tự vả vào miệng mình cả...

Diệp Phàm hừ nói, vẻ mặt âm trầm.

- Ừm, đến lúc đó trong cuộc họp của UB quản lý nếu có người lôi lại chuyện này, thì cậu phiền đấy.

Hơn nữa, khu Lục Loan nhập vào Khu kinh tế Hoành Không là để móc tiền, mọi người trong khu kinh tế đều biết rõ ràng. Đến lúc đó e là sẽ có người mắng sau lưng cậu chân ngoài dài hơn chân trong. Việc này rất nặng, phải suy nghĩ cho rõ ràng nhé. Khả năng được Ủy ban quản lý thông qua là rất thấp.

Kiều Báo Quốc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.