Đào Lý Bất Ngôn

Chương 34: Đồ Xấu Xa




- Ha ha, đương nhiên là phải thảo luận một chút. Cá nhân tôi cũng đồng ý với ý kiến này. Nhưng, các đồng chí khác có ý kiến thế nào cũng phải hỏi một chút có phải không?

Nhậm Thời Mãn cười nói.

Tất nhiên là vì chuyện này đánh hạ một chút phục bút. Đến lúc đó Diệp Phàm muốn làm ra ân tình thì có thể nhưng nếu không được thì cũng là do Diệp Phàm.

- Ha ha, tôi tin tưởng vào sự quyết đoán của Bí thư Nhậm.

Diệp Phàm cười lạnh nói, Nhậm Thời Mãn thiếu chút nữa ngất.

Có lợi với cậu giờ rơi hết vào đầu tôi. Nhưng Nhậm Thời Mãn cũng không phải yếu đuối, bình tĩnh cười nói

- Tiền khu kinh tế chính là Chủ nhiệm Diệp nắm trong tay, Nhậm Thời Mãn tôi tin tưởng năng lực điều khiển tiền của đồng chí Diệp Phàm.

- Ha ha, hai vị đồng chí phối hợp thật đúng là ăn tin. Tin tưởng khoản tiền lớn sẽ được khu kinh tế Hoành Không các cậu sử dụng thích đáng. Số tiền này phân lượng rất nặng.

Chủ tịch tỉnh Khúc vừa thấy hai người ra vẻ đối đáp trong lãnh đạo khu kinh tế nhanh chóng cười ba phải.

Phải diệt ngay ngọn lửa này, nếu không chừng lại gây ra cái gì đó, nếu truyền ra ngoài không phải nói là Khúc Chí Quốc tôi không có năng lực trong tập thể lãnh đạo tỉnh Thiên Vân Sao.

- Đúng vậy, số tiền này rất nặng, đồng chí Diệp Phàm phải cố gắng.

Khương Quân Sơn nói ra vẻ có điều ám chỉ.

- Các vị lãnh đạo yên tâm Diệp Phàm tôi sinh ra từ nông thôn, củi lửa trăm cân cũng làm rất tốt.

Khoản tiền của khu kinh tế dù lớn thế nào tôi cũng có thể bắt bọn nó làm củi lửa. Hi vọng các vị lãnh đạo cấp cho nhiều củi lửa để Diệp Phàm tôi luyện lực.

Sinh ra ở nông thôn là như vậy, một ngày không làm cũng cảm thấy khó chịu.

Diệp Phàm khôi hài cười nói.

- Tất cả chúng ta đều hi vọng làm nhiều củi lửa này đó thôi.

Phong Hồ Ninh cười nói.

Buổi tối Diệp Phàm về đến Tập đoàn Hoành Không. Nhưng vừa vào nhà không ngờ đã gặp Kiều Báo Quốc.

- Anh vợ, trận gió nào thổi quý nhân đến vậy?

Diệp Phàm cười nói, trong long sáng như gương.

- Không có gió không thể đến đây ngồi sao? Xem xem, cậu nói lời khách khí rồi phải không?

Kiều Báo Quốc cười ngồi xuống.

- Không có việc không đến điện tam bảo đi? Việc này hình như vẫn là phong cách hành sự của anh?

Diệp phàm cười nói.

- Ha ah, chúng ta là người nhà, chuyện gì đương nhiên đều phải nghĩ đến trước có phải không?

Kiều Báo Quốc nói, cũng không trách.

- Tập đoàn các anh có tiền, làm gì còn muốn đến giao du với kẻ xấu? Số tiền kia hiện giờ khá phỏng tay.

Diệp Phàm uống một ngụm trà nhìn Kiều Báo Quốc.

- Mọi nhà đều có khó khăn, tập đoàn chúng tôi tuy vẫn có lợi nhuận nhưng năm nay cũng cho các cậu không ít.

Mà năm nay tập đoàn lại phải xây dựng tòa nhà trụ sở. Tòa nhà kia đã được xây dựng từ những năm tám mươi, vốn đã phải dỡ bỏ để xây dựng lại rồi.

Chẳng qua bởi rất nhiều nguyên nhân vẫn không thể thực hiện. Hiện giờ đã thành tòa nhà nguy hiểm rồi, không xây dựng không được.

Kiều Báo Quốc thở dài cau mày nói

- Hơn nữa, mọi người đều nhìn chằm chằm.

Tôi đến bên đó thời gian cũng không dài, dù sao cũng phải làm chút việc có phải không? Nếu ngay cả tòa nhà cũng không giải quyết được thì chủ nhiệm như tôi sẽ mất đi uy tín.

Không người nào không muốn lập uy, cậu chắc chán cảm nhận được cái khổ sở của tôi.

- Một tòa nhà sẽ không vượt qua một trăm triệu đi? Tiền của các anh nhiều, sao có thể chút tiền đó cũng không lấy được?

Diệp Phàm nói.

- Không thể nói như vậy, tất cả mọi người đang phát triển. Tập đoàn cũng đang tiến hành cải cách nhiều phương diện. Chỗ cần dùng tiền rất nhiều. Ví dụ như tập đoàn sửa chữa lớn. Chỉ những thiết bị thí nghiệm cũng đá lấy của chúng tôi mấy trăm triệu. Còn tuyển dụng người mới, hơn nữa dù nói thế nào, những người ngồi trong ban lãnh đạo cũng phải hỗ trợ một ít có phải không?

Kiều Báo Quốc lại nói.

- Tiền lấy xuống mấy tỉ nhưng nếu dùng để ủng hộ các anh xây nhà tuyệt đối không được. Đến lúc đó có người đâm sau cột sống của tôi. Tiền cấp trên đưa xuống nếu muốn làm dự án lớn anh có thể lấy nhưng việc này không thể. Hơn nữa Chủ tịch Khúc hôm nay đã nói đến điểm này trong hội nghị thường vụ. Chúng ta không thể vi phạm có phải không?

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, tôi tin cậu có cách. Ví dụ như không phải chúng tôi đang làm sửa chữa lớn sao?

Sửa chữa này chính là đầu tư vào mấy triệu kinh phí nghiên cứu khoa học. Khu kinh tế ủng hộ tiền cũng là đúng.

Tiền cấp trên cấp chính là ủng hộ các dự án của khu kinh tế, chúng tôi sửa chữa cũng là một trong những dự án lớn.

Tập đoàn máy móc Trung Quốc là tập đoàn cấp dưới của khu kinh tế. Khu kinh tế không thể không quan tâm có phải không?

Kiều Báo Quốc hôm nay xác định không buông tay.

- Việc này anh chuẩn bị tài liệu đi, có lẽ mấy hôm nữa sẽ thảo luận vấn đề này.

Đến lúc đó, tài liệu của anh đầy đủ thì em cũng dễ nói hơn đúng không? Hơn nữa, tốt nhất anh phải đả thông nhiều đồng chí khác.

Đến lúc đó, thảo luận trên hội nghị của ban lãnh đạo tất cả mọi người không có ý kiến thì tốt có phải không?

Diệp Phàm nói.

- Đã chuẩn bị hết rồi, hiện giờ chúng tôi đang tiến hành cải cách kỹ thuất máy cho nhà máy thủy điện.

Chỉ cải tiến kỹ thuật này cũng cần mấy trăm triệu. Đến lúc đó thành công thì tập đoàn chúng tôi vẫn trích phần trăm cho khu kinh tế có phải không?

Đây là lông dê trên người dê. Nhưng lông dê cũng làm cho người nó ấm áp có phải không? Cấp trên cho mấy tỉ, tôi không cần nhiểu chỉ hai trăm triệu dù sao cũng phải cấp có phải không?

Tập đoàn cấp dưới khu kinh tế dù sao cũng không nhiều, chỉ có hai tập đoàn chúng tôi.

Kiều Báo Quốc dùng công phu sư tử ngoạm.

- Hai trăm triệu, làm sao có thể. Dù tập đoàn lớn cấp dưới của khu kinh tế không nhiều lắm. Nhưng tập đoàn nhỏ cũng không ít. Hơn nữa, tập đoàn lớn cũng không riêng gì hai tập đoàn của chúng ta. Anh quên địa khu Giang Hoa và thành phố Hạng Nam rồi sao?

Hiện giờ khu kinh tế Hoành Không gồm cả hai nơi này. Công ty của hai địa phương đó không ít.

Mà khu kinh tế Hoành Không phát triển mạnh nhất là về du lịch. Một nửa số tiền kia phải đầu tư vào du lịch.

Ví dụ như giao thông, nguồn nhân lực, hoàn cảnh sống, dân sinh… Chính là các phương diện để phát triển hài hòa xã hội.

Cho nên, không riêng gì phát triển kinh tế. Hơn nữa, tỉnh thành lần này thông qua dự án “tổng hợp các khu cải cách thí điểm”.

Buổi sáng sau cuộc họp Chủ tịch Khúc có nói chuyện với em. Nói là tuy rằng khu này ở tỉnh thành nhưng khu kinh tế Hoành Không đã đi trước một bước.

Cho nên, yêu cầu sau khi trở về phải nghiên cứu phương án của nhà nước. Làm cho khu kinh tế trở thành một đơn vị cải cách thí điểm không phê duyệt.

Mà tỉnh thành cũng có thể tham khảo kinh nghiệm của bên em, Một khi có thể thành tỉnh thành sẽ tiến hành thí điểm.

Tình thành vừa xong sẽ tiến hành mở rộng ra toàn tỉnh. Cho nên, để xã hội phát triển hài hòa cần đầu tư khoản tiền lớn.

Chủ tịch Khúc tuy nói không có chỉ thị đầu tư nhiều hay ít tài chính. Nhưng nếu chúng ta không quan tâm thì cấp trên chắc chắn không đồng ý.

Dù sao lần này tỉnh thành cũng quan tâm đối với khu kinh tế của chúng ta. Theo quy củ cũ thì ít nhất phải trích lại 1/3.

Lần này Chủ tịch Khúc không lấy lại một đồng mà trả lại hết cho chúng ta. Cho nên, chúng ta phải dùng số tiền này thật tốt.

Nếu cho các anh hai trăm triệu, thì của địa khu Giang Hoa và thành phố Hạng Nam đâu? Còn có du lịch của Hoành Không nữa?

Diệp phàm kiên nhẫn giải thích cho anh vợ. Đương nhiên cũng không muốn Kiều Báo Quốc cảm thấy khó chịu trong lòng.

- Cách của Chủ tịch Khúc đương nhiên tốt với chúng ta. Nhưng nguyên nhân trong đó cũng không phải là tỉnh không muốn giữ lại đúng không?

Kiều Báo Quốc hừ nói.

- Đó là đương nhiên, nguyên nhân thì nhiều, ví dụ như tính ủng hộ khu kinh tế Hoành Không. Còn nữa có lẽ cũng liên quan đến đồng chí Khương Quân Sơn. Quan hệ ở đây phức tạp, chính tôi cũng không suy nghĩ ra.

Diệp Phàm nói.

- Nghe nói Chủ tịch Khúc rất mạnh, vừa đến thì chủ tịch Khúc đã giơ tay. Lần này tiền lại không trích lại, có lẽ hai người họ có tranh chấp, chúng ta thành ngư ông.

Kiều Báo Quốc cười nói.

- Đương nhiên, không phải cậu không biết mà là cậu giả vờ không biết thôi.

- Ôi, em thấy Khương Quân Sơn giải quyết mọi việc có chút cực đoạn. Cũng không biết ông ấy có quan hệ gì với Phó chủ tịch tỉnh Yến Nguyệt?

Không ngờ muốn đưa khoản tiền cấp cho khu kinh tế chúng ta cho tỉnh thành để cải tạo khu Lục Loan.

Cuối cùng dùng cách nói tổng hợp thí nghiệm cải cách các khu lại. Hơn nữa, còn muốn kéo khu Lục Loan vào khu kinh tế Hoành Không.

Ý tưởng thật ra tốt, nhưng chuyện này Chủ tịch Khúc vẫn chèn ép ý tưởng của Khương Quân Sơn.

Diệp Phàm hừ nói.

- Khương Quân Sơn vừa ở tỉnh Thiên Vân, ở tỉnh Điền Nam đương nhiên y là con rối.

Tất nhiên phải tỏ vẻ mạnh mẽ để chứng minh mình ở tỉnh Điền Nam.

Nhưng y chọn thời cơ không đúng. Có lẽ từ này về sau việc này sẽ được Phó chủ tịch Yến Nguyệt ghi nhớ.

Nhưng y thấy tầm quan trọng của cậu, nhưng không thấy được uy lực của thành viên khu kinh tế Hoành Không.

Lãnh đạo khu kinh tế chúng ta đều có bốn vị trong lãnh đạo tỉnh Điền Nam. Nhậm Thời Mãn, Phong Hồ Ninh, Cái Thiệu Trung, cả cậu nữa là bốn.

Mà chủ tịch Khúc chính là hiểu rõ, đã thấy được lực ảnh hưởng này. Hơn nữa, muốn khai đao bằng khu kinh tế Hoành Không là đâm vào cột sống của bốn vị.

Khương Quân Sơn đã phạm vào điều tối kỵ. Tuy bốn vị này không thể ngồi cũng nhau nhưng đối ngoại vẫn khá nhất trí.

Khương Quân Sơn làm việc thất sách, một Yến Nguyệt so với bốn người các cậu, nặng nhẹ thế nào không rõ sao?

Y không biết còn vì nguyên nhân khác, tôi cảm thấy y hẳn không hồ đồ như thế?

Kiều Báo Quốc hừ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.