Đào Lý Bất Ngôn

Chương 3: Cô Làm Gì Mà Nhìn Chằm Chằm Vào Tôi Vậy? Thích Tôi Rồi À?




- Tôi không biết, mỗi người xây dựng phong giới cũng không giống nhau. Nếu là người được phong giới chấp nhận thì cậu cứ đi là có thể ra ngoài.

Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không biết cậu vào bằng cách nào. Cho nên, cậu hỏi tôi tôi cũng không biết được. Tuy nhiên, chắc chắn có liên quan đến chưởng môn Thái Thượng của cậu.

Hơn nữa, tôi đoán việc luyện khối lệnh bài Thái Thượng chưởng môn có sự góp sức của Thái Cực thất đạo.

Hơn nữa, chắc chắn khối lệnh bài này có bí mật. Chẳng qua tạm thời cậu chưa phát hiện được ra thôi.

Thiên Hạo Tử nói.

- Ôi, chỉ có thể đi từng bước để xem thế nào thôi. Đừng làm lộ ra là được.

Diệp Phàm thở dài.

- Nếu ở đây đã xảy ra chuyện, Diệp sư đệ, chúng ta có nên đi ra ngoài không?

Dương Đinh Thiên nhìn Diệp Phàm.

- Ừm, tuy nhiên, các lão tổ tông có giao nhiệm vụ. Bảo chúng ta làm quen một chút trước với các tình huống ở bên trong phong giới.

Các lão tổ tông nói, đối với phái Võ Đang phong giới là vấn đề mấu chốt. Một khi thời cơ đã chín muồi, phái Võ Đang có thể dựa vào phong giới để bồi dưỡng ra một vài cao thủ tuyệt đỉnh.

Ví dụ như, Dương sư huynh, lúc anh có thể đột phá phong giới sẽ cho anh một khí lực.

Đương nhiên Diệp Phàm phải kéo dài thời gian thêm một chút để tìm đường ra. Câu nói này dùng để hù dọa Dương Đinh Thiên.

- Giúp người đột phá, tổ tông thật sự giao nhiệm vụ như vậy sao?

Dương Đinh Thiên sửng sốt, nhất thời, vẻ mặt không nén nổi sự khiếp sợ.

- Đương nhiên.

Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm nghị.

- Diệp sư đệ, có thể nói cho tôi biết một chút về cách thức cậu giúp đỡ tôi đột phá?

Sự nhiệt tình của Dương Đinh Thiên trỗi dậy.

- Thời cơ còn chưa có chín muồi, chẳng lẽ ông lại muốn đột phá? Nếu quả thật là như vậy, đó lại là chuyện khác.

Diệp Phàm cố ý hỏi. Trong lòng thật sự có chút bồn chồn, chỉ sợ Dương Đinh Thiên khờ dại muốn đột phá luôn, có thể làm lộ lời nói dối.

- Việc này… Thật ra việc này còn chưa đến lúc.

Dương Đinh Thiên sờ đầu. Có chút bối rối.

- Tôi muốn điều tốt cho ông thôi, nếu bây giờ nói cho ông biết e rằng sẽ thành hại ông.

Diệp Phàm nói.

- Việc này, nói sớm ra để có sự chuẩn bị, làm sao lại có thể hại tôi được?

Dương Đinh Thiên hỏi.

- Ông nói cụ thể về trình độ kỹ năng bây giờ của ông cho tôi? Phải nói thật tỉ mỉ, không được giấu diếm. Nếu không. Tôi sẽ không nói cho ông biết một số thứ.

Diệp Phàm hỏi.

- Tôi đạt tới trình độ bán niệm khí từ 10 năm trước, là do tổ sư Tam Hóa giúp đỡ tôi đột phá.

Hiện tại, tôi đã đạt tới trình độ đại viên mãn của bán niệm khí. Chẳng qua, tôi cảm thấy thời cơ còn chưa tới.

Bởi vì, chuyện đột phá lần trước cũng có một số triệu chứng. Tôi luôn hoài nghi có phải mình bị ốm không.

Lúc này Dương Đinh Thiên giống như một học sinh tiểu học đang xin sự chỉ bảo của thầy giáo.

- Thì ra là thế. Thực ra, nói thật là. Cơ hội của ông phỏng chừng ở ngay trong vòng phong giới. Tuy nhiên ông còn chưa có một sự chuẩn bị nào, cho dù nói cho ông cũng vô dụng thôi.

Hơn nữa, các tổ sư có giao. Nói cách thức đột phá trước sau sẽ gặp khó khăn. Bởi vì, ông cho rằng nơi này có thể giúp ông đột phá, hơn nữa đã biết cách thức, vô hình trung sẽ có tâm lý lười biếng.

Sự lười biếng sẽ làm giảm bớt đi các cơ năng của cơ thể ông. Sẽ không có lợi cho sư đột phá.

Tất nhiên, nếu ông vẫn muốn biết ngay bây giờ tôi cũng có thể nói cho ông được, việc này ông tự lựa chọn đi.

Diệp Phàm cố ý nói, hắn đánh cuộc Dương Đinh Thiên không dám mạo hiểm như vậy.

Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng thầm khiếp sợ. Không thể ngờ được Dương Đinh Thiên lại đạt tới trình độ đại viên mãn của bán niệm khí, chỉ còn cách một cảnh cửa nữa là đến ‘Hồn ly’. Phỏng chừng còn cường hãn hơn so với sư phụ Bức Vương Nam lăng hậu một chút.

- Nếu như thời cơ không chín muồi tôi sẽ không hỏi, dù sao cơ hội này cũng ở ngay trong phong giới này có phải không? Đến lúc đó. Nếu tôi cảm thấy thời cơ đã đến tôi sẽ nói cho cậu. Đến lúc đó, cậu nhất định phải giúp đỡ tôi một phen để tôi tiến vào con đường phong giới.

Dương Đinh Thiên có vẻ thân thiện hơn với Diệp Phàm.

- Không thành vấn đề, tôi là do các tổ sư tuyển định, chắc chắn sẽ bồi dưỡng một số cao thủ cho phái Võ Đang. Tuy nhiên, tôi còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của sư huynh. Chúng ta cùng nhau tiến bộ có phải không?

Diệp Phàm nói.

- Không thành vấn đề, có việc gì sư đệ cứ nói.

Thiếu chút nữa Dương Đinh Thiên phải vỗ ngực. Thiên Hạo Tử ở trong cây Bá Vương kim thương cười điên cuồng.

- Tôi nói cho tiền bối biết, chúng ta vào đây dường như không có thu hoạch gì cả.

Diệp Phàm hừ nói.

- Ai bảo không có thu hoạch, đến bây giờ tiểu tử cậu cũng không rõ sao? Cửu cung luyện hồn thuật của cậu chẳng phải đã đạt đến trình độ đại viên mãn sao?

Thiên Hạo Tử nói.

- Cuối cùng, ngoài huyệt đan điền hai huyệt ‘kim tân’ và ‘ngọc dịch’ cũng đã mở ra. Tuy nhiên, dường như lượng nội khí còn chưa đủ. Hai huyệt này còn chưa đầy, cho nên, không thể nói là đại viên mãn. Nếu không, tôi hoàn toàn có thể tiến sâu vào trình độ bán niệm khí.

Diệp Phàm nói.

- Ừ, lượng nội khí như vậy vẫn thiếu. Cần phải nghĩ biện pháp. Tuy nhiên, chưa ai từng có tốc độ luyện công như của cậu.

Cậu không nên phàn nàn, hơn nữa, với khả năng của cậu bây giờ, hoàn toàn có thể diệt được Tiên Thiên đại viên mãn.

Cho dù gặp phải cao thủ như Dương Đinh Thiên cũng không thể dồn cậu vào chỗ chết được, thuật Thần hành của cậu đã có tiến bộ lớn, vẫn có thể thoát được.

Thiên Hạo Tử nói.

- Hì hì, đến lúc đó nội bội khí chế tạo ra, hồn nội khí của ông đưa vào lập tức mở rộng gấp mười lần, không phải có thể tương trợ tôi đem Kim tân ngọc dịch tràn hai ngoại đan điền sao?

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

- Cậu không nên nghĩ rằng nội khí quá thần thánh.

Thiên Hạo Tử nói.

- Lời này có ý gì, không phải nội khí của ông đi vào phía đông đi ra phía tây đã gấp 10 lần rồi sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Đó là nội khí không phải hồn khí, hơn nữa, nếu cậu muốn tôi dùng nội khí lớn hơn gấp 10 lần để giúp cậu đột phá đó là điều không thể diễn ra.

Thiên Hạo Tử nói.

- Nghĩa là như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Người hiện đại như các cậu còn không hiểu sao? Ví dụ như một tấm ảnh chụp được phóng to gấp 10 lần độ nét có kém hơn tấm ảnh ban đầu hay không.

Thiên Hạo Tử hỏi.

- Nhưng đây là điều ngược lại.

Diệp Phàm nói.

- Không phải đã giải thích rõ điều này rồi sao? Nếu như tăng thêm chất lượng nội khí sẽ phân tán, nội khí phía đông so với nội khí ban đầu sẽ kém hơn vài cấp.

Đương nhiên, chất lượng nội khí càng cao khi tăng thêm, chất lượng nội khí sẽ giảm đi. Tuy nhiên, trước mắt các cậu nóng lòng muốn chế ra nội khí có chất lượng cao, đó là điều không có khả năng.

Đương nhiên, nếu dùng để đột phá cho võ giả 12 đẳng trở xuống thì sẽ hữu dụng hơn. Còn từ Tiên thiên trở lên thì không có tác dụng.

Bởi vì, tăng thêm nội khí sẽ không đạt được chất lượng nội khí cao nhất. Cho nên, bản thân cậu cần phải luyện công mới được.

Đừng nghĩ đến những điều thiếu trung thực..

Giọng nói Thiên Hạo Tử tràn ngập thảm họa.

- Lão già này, đừng có cười tôi. Công lực của tôi càng cao càng có khả năng bảo vệ ông có phải hay không?

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Ha hả, những lời tôi nói đều là lời nói thật.

Thiên Hạo Tử nói.

- Diệp Phàm, trước mắt chúng tôi phát hiện được một người.

Lúc này, tiếng Hồng Tà truyền đến, Diệp Phàm đứng lên, đi qua đi lại, nhìn về phía trước, thoáng có chút ngây người.

Trước mặt có một con heo bằng gỗ thật lớn, dài chừng 10 mét, cao ba đến bốn mét. Còn heo thì nằm úp sấp xuống.

Đầu heo nằm giữa quan tài kia là bản sao đầu heo. Chẳng qua chất liệu hình như là gỗ điêu.

Trên thân heo có một người đầy khí phách có thể ngồi xếp bằng, cách ăn mặc của người này giống của võ tướng Tây Chu. Mặt tròn, tai cũng rất lớn, nhìn qua đã thấy rất có phong độ của tướng soái.

- Chẳng lẽ người này chính là đại đạo tử?

Diệp Phàm hỏi.

- Rất có thể, Thái cực thất đạo đều ở bên trong phong giới. Việc này, tương đối là kỳ lạ.

Vẻ mặt Thiên Hạo Tử thật hứng thú.

- Nghe nói đại đạo tử của Thái cực thất đạo có công lực cực mạnh, công lực yếu nhất của Tam Hóa vẫn lợi hại như vậy, đạo tử này thật phi phàm.

Diệp Phàm nói.

- Cậu xem, điều đó chứng tỏ rằng y ngồi xếp bằng với đầu heo. Phỏng chừng y chính là người cầm đầu trấn áp con heo này. Con heo có lẽ chính là tiêu điểm của phong giới. Còn đại đạo tử chính là con mắt của phong giới.

Thiên Hạo Tử nói.

- Tôi vừa nhìn xung quanh phong giới này một chút, phát hiện nơi đầu heo ngồi chính là vùng đất trung tâm của phong giới. Mà đại đạo tử có thể chính là chủ soái của phong giới. Y khống chế được toàn bộ phong giới. Có điều kỳ lạ là, như vậy thì hồn khí của Đại đạo tử phải được bảo vệ, nhưng không hiểu sao một chút phản ứng cũng không có?

Diệp Phàm hỏi.

- Con heo gỗ này thật đúng là kỳ lạ, sờ lên cảm thấy làn da dường như giống gái vừa lấy chồng.

Hồng Tà sờ sờ nói.

- Chẳng lẽ đầu heo này chính là một con rối của cao nhân nào đó, cũng giống như con rối của núi Xương Bối.

Diệp Phàm nói.

- Rất có thể, tuy nhiên, phải là Thái cực thất đạo hợp lực trấn áp mới có thể luyện rối, trên đời này phỏng chừng chí có Vũ Vương hoặc Đán Phi Tử, hoặc là cao thủ Cửu Chỉ mới có thể làm được.

Thiên Hạo Tử thở dài, đột nhiên còn nói thêm,

- Không giống như là rối, nếu như theo cách luyện vật của tôi thì nếu như là rối tôi có thể cảm nhận được. Nhưng thật ra rất lạ.

- Ông là cao nhân, cách thức luyện vật của ông không thích.

Diệp Phàm nói.

- Chẳng lẽ là như vậy.

Thiên Hạo Tử nói.

Diệp Phàm đi tới, cung kính cúi đầu, miệng thầm thì nói:

- Đại đạo tử, hậu bối Diệp Phàm hỏi thăm sức khỏe của ngài.

Không phải hậu bối không tôn trọng ngài, chẳng qua tình cờ vào đây. Bởi vì, đại sư Tam Hóa sủng ái hậu bối.

Mà hiện tại đại sư Trương Vô Trần, Thái Thượng chưởng môn phái Võ Đang chính là sư huynh của hậu bối. Hậu bối bị hàn băng hấp dẫn đi vào.

Tuy nhiên, không phát hiện ra đồ vật cần tìm, bây giờ hậu bối muốn trở về, có thể chỉ cho hậu bối một con đường không ạ?

Tuy nhiên, cơ bản người ta không hiểu Diệp Phàm, một chút động tĩnh cũng không thấy.

Diệp Phàm không khỏi có chút ủ rũ, cho rằng đó cũng chỉ là một pho tượng mà thôi. Vì thế đi tới, sờ nhẹ lên trên người heo.

Nhất thời, Diệp Phàm sợ tới ngây người. Bởi vì, toàn bộ dấu tay của hắn ở trên người heo.

- Làm sao ngươi đến đây?

Ngay cả Dương Đinh Thiên cũng thấy kinh ngạc, liếc nhìn Diệp Phàm không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.