Đào Lý Bất Ngôn

Chương 18: Nếu Ba Ham Cháu, Con Sẽ Nhanh Chóng Tìm Cách Bồng Về




- Ha ha, không tồi không tồi. Đến lúc đó chế độ thực phối tốt rồi, anh tặng tôi một đánh là được rồi.

Lang Phá Thiên cười ha hả nói, Diệp Phàm trợn tròn mắt.

- Hừ, muốn chết à? Có biết nơi này là nơi nào không?

Lúc này, một giọng nữ truyền đến.

- Lão lang, hình như có người bất mãn với anh.

Diệp Phàm cười nhạt nói.

- Không thể nào, đại đường này hình như cũng không được yên tĩnh cho lắm, ăn uống cười nói ầm ĩ như vậy…

Lang Phá Thiên nói xong, dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục:

- Thế nào, một tá cũng không nhiều chứ?

- Được thôi, đến lúc đó lão Lang anh trả tiền số dược liệu này là được.

Diệp Phàm cười khan vài tiếng.

- Anh…

Lang Phá Thiên chẳng còn lời nào để nói.

- Anh trả là chuyện bình thường mà, nghĩ mà xem, phối chế mới là quan trọng nhất. Đây là một môn kỹ thuật rất cao, hiện tại kỹ thuật đáng tiền lắm chứ, nếu không, anh cứ mang số Tuyết Liên về sắc nước mà uống.

Diệp Phàm cười nói.

Bịch..

Một tiếng động vang lên, hai người Diệp Phàm và Lang Phá Thiên nhất thời ngạc nhiên. Bởi vì có chiếc dày bay tới đập vào bàn, có vẻ là giày cũ, vì trên đó còn dính bùn đất.

Hai người quay đầu lại thì phát hiện một cô gái mặc áo choàng đỏ đang trợn mắt nhìn hai người. Nhan sắc của cô gái này chỉ hơn mức trung bình một chút, dới chân cô gái vẫn còn đeo một đôi giày đỏ.

Giờ phút này, sự yên tĩnh của đại đường nhất thời trở lại. Tất cả mọi người đều vươn cổ lại nhìn sang bàn của Diệp Phàm.

- Đây là do cô đập hả?

Lang Phá Thiên tức giận, chỉ vào cô gái nói.

- Đúng đấy.

Cô gái hừ nói, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường.

- Tại sao cô làm như vậy?

Lang Phá Thiên hỏi.

- Không phải bảo các người im miệng sao, điếc cả tai. Các người đã không để ý tôi như vậy, đây chỉ là một sự cảnh cáo nho nhỏ đối với các người mà thôi. Lần sau bản cô nương nhất định sẽ không dễ tính như vậy nữa đây.

Cô gái nói rất khí phách.

- Tôi nói này ông Liễu, đây là có ý gì? Chúng tôi đến đây là mất tiền đấy, chứ không phải đến để ăn giày đâu.

Diệp Phàm chỉ vào chiếc giày trên bàn nói, bởi vì Liễu Chân Đông vừa từ hậu đường đi ra.

- Ha ha, hai vị tiên sinh, các vị không hiểu quy củ của Thất Bảo hội sở chúng tôi rồi.

Không ngờ Liễu Chân Đông lại nói như vậy.

- Quy củ gì, nói nghe xem nào.

Diệp Phàm hừ nói.

- Ở trong hội sở bất kể là xảy ra chuyện gì thì sẽ do các vị tự giải quyết, hội sở sẽ không can thiệp. Như vấn đề giày này, các vị tìm người ném giày mà giải quyết nhé.

Nói xong, Liễu Chân Đông chỉ lên giữa lôi đài kia, nói:

- Trước kia khi gặp chuyện thế này, có thể lên trên kia để giải quyết.

- Các ông thu phí cao như vậy mà không bảo vệ khách, làm như vậy sau này còn ai dám đến nữa?

Lang Phá Thiên hừ nói.

- Đây chính là đặc sắc của hội sở, nếu không dám thì không cần thiết phải đến, chúng tôi cũng không yêu cầu nhất định các vị phải đến. Các vị xem, khách của chúng tôi đông như vậy, mọi người đến đây là để tự do, chứ cái gì cũng theo quy tắc này nọ thì còn thú vị gì nữa. Các vị cứ đến hội sở ở thành phố hưởng thụ nhé.

Liễu Chân Đông nói, không hề sợ như vậy sẽ dọa khách chạy đi mất.

Sau đó y còn nói tiếp:

- Tuy nhiên, chúng tôi cũng nhắc hai vị một chút. Cô gái áo đỏ kia không đơn giản đâu, cô ấy là khách quen của chúng tôi, người bị cô ấy đánh gãy chân đã có đến ba tên rồi đấy, hình như bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện thì phải.

- Ồ, cũng có chút lai lịch đấy nhỉ?

Diệp Phàm hừ nói.

- Cũng có chút lai lịch, cô gái này tên là La Trại Tuyết, nghe nói đến từ một gia tộc thần bí nào đó. Tôi khuyên hai vị nên nhẫn nại thì hơn. Nói thật, tôi không muốn nhìn thấy người thứ tư bị đánh gãy chân đâu. Dù sao, các vị cũng là khách của chúng tôi đúng không?

Liễu Chân Đông còn tỏ vẻ quan tâm đến hai người Diệp Phàm.

- Ha ha, gia tộc thần bí, ở cái nước TQ này có biết bao nhiêu gia tộc thần bí chứ? Tuy nhiên, chắc cũng có không ít những gia tộc rác rưởi cũng lấy tiếng là gia tộc thần bí, nực cười, nực cười.

Diệp Phàm cười châm chọc nói, đương nhiên là đang kích tích ả Trại Tuyết kia.

- Tiểu tử, ngươi chán sống rồi đúng không?

Lúc này, Trại Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm.

- Chán sống à, đâu có, tôi còn muốn sống trăm tuổi cơ. Đâu có chán sống nhanh như vậy?

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Có biết cô nương nhà ta đến từ gia tộc nào không?

Người thanh niên hừ nói.

- Gia tộc cái gì, có mà rác rưởi thì có.

Lang Phá Thiên hừ nói.

- Kinh nhỉ, vị này lợi hại thật đấy.

Người thanh niên cười nói.

- Kinh cái gì?

Lang Phá Thiên nói.

- Các hạ đến đây, chắc đã nghe một bài hát rồi chứ?

Lúc này, La Trại Tuyết nói.

- Bài hát gì, hát nghe xem nào.

Diệp Phàm thản nhiên hỏi. Đúng lúc này, mấy người từ bên ngoài vào.

Diệp Phàm và Lang Phá Thiên nhìn lên, thiếu chút nữa cười ra thành tiếng. Bởi vì, người đi đầu chính là người từng bị mình trừng trị - Trưởng lão của phái Hoa Sơn Cái Phi Dương.

- Cái trưởng lão đến rồi, mời ngồi, mời ngồi.

Những người ngồi đây, đa phần đều biết Cái Phi Dương, người ta là người nổi tiếng mà. Vì vậy, những người này vây quanh như nghênh đón thủ trưởng đến vậy.

Cái Phi Dương khẽ gật đầu giống như một tướng quân. Khi ông ta nhìn thấy La Trại Tuyết, thì ân cần hỏi:

- Là La cô nương à?

- Cái Phi Dương, lâu rồi không gặp, càng ngày càng phong độ nhỉ.

La Trại Tuyết nói.

- Đâu có, đâu có…

Cái Phi Dương nói.

- Cái trưởng lão, vẫn phòng cũ chứ?

Liễu Chân Đông vẻ mặt nhiệt tình hỏi.

- Phòng…

Cái Phi Dương đang định gật đầu thì bị một đệ tử kéo lại, đang thấy kỳ lạ, thì bất giác ngẩng đầu lên, nhất thời mặt cứng đờ. Đang muốn lên tiếng, thì Diệp Phàm mỉm cười lắc đầu.

Cái Phi Dương lập tức nói:

- Hôm nay ngồi ở đại đường.

Sau đó, bốn người ngồi vào một chiếc bàn ngay bên cạnh.

- Tọa địa lão hổ Phí Thanh Sơn, Bắc sơn tiều tử Âm Vô Đao, Hán địa phi hồ Sương Hồng Ngọc, Vu sơn thủy tiên Mai Thiên Tuyết, Đại mông hảo hán Quần Nhược Ly, Tàng lang ác cẩu Lạc Phiêu Phiêu. Các hạ từng nghe nói đến rồi chứ?

La Trại Tuyết nói.

- Nghe nói rồi, thì sao nào?

Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.

- Tiểu tử, nghe nói rồi còn hỏi thì sao nào ư? Chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn bọn họ à?

Người thanh niên tức giận quát Diệp Phàm. Cái Phi Dương nhất thời rung mình, bụng nói tiểu tử này lợi hại, không ngờ lại còn dám quát tên sát tinh này.

- Chẳng lẽ cô nương này đến từ một trong sáu gia tộc trên?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên, Hán địa phi hồ Sương Hồng Ngọc là trưởng bối của cô nương đây.

Một lão già hừ nói, đang chuẩn bị nhìn sắc mắt khiếp sợ của Diệp Phàm. Tuy nhiên, điều khiến cho cả đám người buồn bực chính là người ta chẳng có phản ứng gì.

Nhóm người này đương nhiên cho rằng Diệp Phàm quá non nớt không biết phân biệt cao thấp, ngay cả danh nhân như vậy mà cũng chưa từng nghe nói qua.

- Trả lại cho các ngươi này.

Ba~ một tiếng giòn tan, lão già chưa kịp phản ứng, phát hiện bàn phía trước bát đĩa vỡ tùm lum, rượu vương vãi khắp nơi.

- Tiểu tử, dám đập cô nương nhà ta hả?

Một đám người của La Trại Tuyết đều đứng dậy xông tới hai người Diệp Phàm.

Ba~

Đám thanh niên gọi “tiểu tử” kia đều bị đạp sang một bên, ngã thành một đống.

- Mẹ kiếp, tiểu tử ngươi chán sống rồi à? Dám kêu ông đây là tiểu tử, tiếp tục vả vào miệng năm cái cho ta.

Diệp Phàm quát.

Tên kia lập tức chảy máu mồm, còn đám người phía La Trại Tuyết thì sớm bị Lang Phá Thiên đánh cho răng rơi đầy đất rồi.

Cái Phi Dương vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp họa bởi vì đám người của La Trại Tuyết này quá kiêu ngạo.

- Được lắm, các ngươi dám đánh người của La gia chúng ta.

Lão già giãy dụa, tuy nhiên lại bị Lang Phá Thiên đá bay đi.

- Các vị, hôm nay là một trong bảy ngày tế hàng năm của hội sở chúng tôi, có ân oán gì xin hãy để ngày mai giải quyết. Sắp đến lễ bái tế rồi.

Lúc này, Liễu Chân Đông vội đứng lên nói, y nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Tuy nhiên, số bàn ghế bát đĩa này vỡ ai sẽ đền đây?

- Ha ha, đương nhiên là đám người La Trại Tuyết rồi. Chúng tôi chỉ là tự vệ, bọn họ gây chuyện trước.

Diệp Phàm phủi quần áo, cười nhạt nói.

- Các hạ thân thủ tốt lắm, chúng tôi nhìn nhầm rồi. Tuy nhiên, nếu có gan thì ngày mai lại đến tiếp.

Lập tức La Trại Tuyết tỏ ra yếu thế.

- Ngày mai đến ư, tôi đây không có hứng nữa.

Diệp Phàm hừ nói.

- Không phải ngươi muốn mua Thiên Sơn Tuyết Liên sao?

La Trại Tuyết hừ nói.

- Đúng vậy, sao, cô có hả?

Diệp Phàm hỏi.

- Ngày mai anh đến đây, chúng ta lên lôi đài một chút. Nếu anh thắng, thì Thiên Sơn Tuyết Liên trăm năm sẽ thuộc về anh.

La Trại Tuyết nói.

- Tiểu thư, cái đó…

Lão già sờ lên khuôn mặt sưng vù của mình, muốn ngăn cản.

- Ít dông dài đi, chẳng lẽ La gia chúng ta không đánh lại hắn sao?

La Trại Tuyết hừ lạnh nói.

- Nếu có người tặng Tuyết Liên thì ngày mai đến chuyến nữa cũng không sao.

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Các hạ quá ngông cuồng rồi.

Lão già hừ nói. Cái Phi Dương trong lòng không khỏi ớn lạnh.

- Tôi có tư cách để ngông cuồng.

Diệp Phàm hừ nói.

Lúc này có một người phụ nữ cao gầy đội mũ rơm chậm rãi bước vào. Người này mặc váy trắng, trông chẳng khác gì váy cưới của cô gái bình thường.

Đôi mắt ưng thi triển ra, nhưng Diệp Phàm không thể nhìn được khuôn mặt được che bởi chiếc khăn mỏng manh kia. Điều này, khiến hắn không khỏi giật mình.

Con dơi bay ra ngoài, thẳng đến chỗ chiếc khăn, tuy nhiên vẫn không thành công.

Hơn nữa, cô gái che mặt hình như cảm giác được điều gì đó, đột nhiên đưa mắt nhìn mọi người một cái, ả phất tay, Diệp Phàm cảm giác rõ ràng có bạch khí từ đầu ngón tay ả bắn ra. Diệp Phàm hơi khiếp sợ, vội thu con dơi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.