Đào Lý Bất Ngôn

Chương 17: Con Sẽ Đợi Mẹ Đi Tìm Vợ Về Cho Con




- Việc này tôi không rõ lắm, nói thật từ khi đến đây tôi không đi ra ngoài, giống với anh thôi.

Nhưng tôi cũng thấy hơi lạ. Nghe bạn tôi nói thường xuyên có người có võ đến đó giải trí.

Hơn nữa, ở đó có lôi đài để đấu võ và chỗ luyện võ. Hơn nữa không ngờ còn bán một ít thuốc để tăng công lực.

Bạn tôi nói, thuốc này là rượu kết hợp với nước, khi uống rượu chẳng khác nào bổ sung sức khỏe.

Cho nên, chỗ giải trí này mới quý như vậy. Bình thường, người thường không chịu nổi.

Lang Phá Thiên nói.

- Nói cũng đúng, không cần nói đến việc khác, rượu này người bình thường uống cũng không có tác dụng gì có phải không? Nhưng chẳng lẽ Lôi âm cửu long hoàn của tôi không đáng giá?

Diệp Phàm cười nói trong lòng càng tò mò về nơi này.

- Vật này sao có thể so sánh với thuốc của anh, có lẽ chỉ là nhiều dinh dưỡng một chút thôi.

Lang Phá Thiên cười nói.

Thuyền tốc độ cao một tiếng sau đến nơi.

Trên đảo cây cối xanh tốt, hơn nữa vẫn nguyên sinh, cũng không có nhiều công trình mang dấu ấn của con người. Dọc theo có một con đường nhỏ bằng đá vụn rộng khoảng mét rưỡi.

Mười mấy phút đồng hồ đến đỉnh núi, quanh núi đều là cây cối, cuối cùng hiện ra một tòa nhà.

- Lão Lang, hội sở này cũng không giống hiện đại.

Diệp Phàm nhìn tòa nhà rộng.

- Theo bạn tôi nói vẻ ngoài nhìn giống như cổ xưa, bên trong đã được đổi mới toàn bộ. Nếu nhìn bên ngoài thì có lẽ có mấy trăm năm lịch sử.

Lang Phá Thiên nói.

- Lạ nhỉ, chẳng lẽ hội sở này đã ở đây mấy trăm năm? Thời xưa làm gì có hội sở đúng không?

Diệp Phàm khá ngạc nhiên.

- Tôi cũng thấy lạ, hay là hội sở này thật đúng là đã tồn tại mấy trăm năm? Chẳng qua thời cổ đại không gọi là hội sở mà gọi là cái gì đó thôi.

Lang Phá Thiên cũng nhăn trán khó hiểu.

- Tiên sinh, mời đưa thẻ hội viên.

Một người thanh niên mặc trang phục mày đen rất lễ phép nói.

Lang Phá Thiên đưa ra thẻ hội viên, người thanh niên kiểm tra sau đó mới đưa tra lại Lang Phá Thiên. Nhưng Diệp Phàm cùng Lang Phá Thiên nhìn nhau kinh ngạc.

- Lão Lang, đúng là càng lạ.

Diệp Phàm nhỏ giọng nói.

- Ừm, không thể tưởng tưởng được thẻ hội viên được thợ làm rất khéo léo từ gỗ. Vừa rồi người bảo vệ không ngờ còn là một cao thủ. Nội khí vừa đẩy vào thẻ hội viên đã hiện ra một số hiệu. Lúc trước tôi cầm thẻ hội viên bao lâu mà không phát hiện công năng này, sơ xuất.

Lang Phá Thiên nói.

Bở vì giấy căn cước Tổ đặc nhiệm A phân cấp bậc, có năm cấp ngọc vàng bạc đồng sắt. Như Diệp Phàm chỉ có thể giữ thẻ bạc.

Thành viên Đảng ủy Tổ đặc nhiệm A giữ thẻ vàng, thẻ ngọc chỉ có ba tờ, giống như vương bài của Tổ đặc nhiệm A Lý Khiếu Phong đã từng giữ.

Đến lúc gặp người của Tổ đặc nhiệm A sẽ rõ ngay thân phận. Đương nhiên thẻ của đội viên Tổ đặc nhiệm A có mật mã. Nếu không phải thành viên cầm cũng vô dụng.

Mặc dù là cao thủ dùng nội khí đẩy vào cũng không lộ ra.

Đi vào phòng lớn hai người cười với nhau. Phòng lớn này bố trí không khác mấy so với quán thời xưa.

Hai cầu thang mở ra hai hướng lên tầng hai, tần hai có lẽ tất cả đều là phòng. Mà hai bên của căn phòng lớn cũng bày một số bàn.

Tầng một không ngờ còn có kết cấu một lôi đài, có lẽ là nơi mà các đối thủ thách đấu.

Lúc này hai biên đã có năm bàn có khách, người cũng không nhiều, có lẽ chỉ đến 20 người, tình hình của phòng cũng không rõ ràng lắm.

- Tiên sinh, lên tầng hai hay ở lại tầng một?

Một người thanh niên nho nhã lễ độ đi lên.

- Cách tính phí của tầng hai và tầng một như thế nào? Ví dụ như bàn có phải trả tiền không?

Diệp Phàm cười hỏi, Diệp Phàm đương nhiên không thiếu tiền chẳng qua muốn nhân cơ hội này tìm hiểu một chút.

- Trên tầng tổng cộng có mười bàn. Đánh số từ 1 đến 10. Nhưng bàn có giá thấp nhất, dãy số càng lớn giá càng thấp, ví dụ như bàn số 10 là giá thấp nhất là mười nghìn đồng. Còn tầng một thì tiện hơn nhiều lắm, giá là năm trăm nghìn.

Người thanh niên nói.

- Chúng tôi ở tầng một.

Diệp Phàm nói, người thanh niên dẫn hai người đến bàn ngồi, không lâu trà được mang lên.

- Trà ngon.

Diệp Phàm khen.

- Ôi, đây chính là trà Long Tĩnh của Tây Hồ. Một ly trà này trong quán trả cũng vài trăm nghìn, ở trong này tặng không, xem ra, đắt tiền cũng phải có lý do có phải không?

Lang Phá Thiên cười nói.

- Không biết đồ ăn ở đây có gì đặc biệt?

Diệp Phàm cười nói.

Không lâu một cô gái xinh đẹp mặt quần áo cổ trang cầm một cái khay lên, trên khay là thực đơn.

Diệp Phàm nhìn nhìn cười hỏi’

- Cô gái, những đồ ăn trên thực đơn này khác gì bình thường? Hơn nữa giá cả rất cao, hai cái này có gì khác nhau.

- Đồ ăn bình thường chính là chuẩn bị cho người bình thường, mọi người đều hiểu được. Hội sở của chúng ta này cũng không bình thường. Nếu người bình thường ăn đồ ăn tinh phẩm chỉ sợ đến lúc đó không chịu được. dù sao đồ ăn tinh phẩm chúng tôi có thêm một số thuốc đông y có thuốc kích thích mạnh, người bình thường ăn thì thêm ít đi.

Cô gái nói.

- Thuốc đông ý, có thể cho biết thêm thuốc đông y gì không? Thuốc đông y này cũng không thể loạn thêm có phải không?

Lang Phá Thiên hỏi.

- Ha ha, hai vị tiên sinh yên tâm tuyệt đối không sao, hội sở chúng tôi là cửa hiệu lâu đời.

Nếu bàn về lịch sử thì ít nhất năm trăm năm. Đương nhiên thời cổ đại cũng không gọi là hội sở. Còn về bào chế thuốc thì tuyệt đối là tuyệt nhất.

Nếu không cũng có lỗi với chi phí sa hoa có phải không?

Cô gái kia cười nói.

- Cô còn chưa nói thuốc Đông y gì.

Diệp Phàm cười hỏi.

- Tôi sẽ nói ra một loại, ví như đây gọi là “Thánh la liên”. Đồ ăn tinh phẩm này chúng ta thu phí mười nghìn.

Đây tuyệt đối là vật siêu giá trị bởi vì bên trong có mấy chục loại thuốc Đông y. Nói ví dụ như Thiên Sơn Tuyết Liên chính là một trong những loại đó.

Loại này hai mươi năm mới có thể trưởng thành. Thiên Sơn Tuyết Liên mọc trên vách đá dựng đứng trên độ cao mấy nghìn mét so với mặt nước biển.

Người có thân thủ không tốt không được. Chỉ một bông Tuyết Liên cũng đã mấy chục nghìn, đương nhiên, món ăn này của chúng tôi không phải là cả một bông Tuyết liên.

Bởi vì, Tuyệt liên này thật sự là rất khó làm. Dù sao, nó cần hai mươi năm hơn mới trưởng thành. Người sống một đời có mấy lần hai mươi năm?

Bởi vậy, chúng tôi chỉ có thể gia giảm một chút có phải không? Nếu người có võ công ăn song cảm giác rất hiệu quả.

Sự hiệu quả này bảo tôi nói cũng khó, nhưng nếu qua sau anh có thể thật sự cảm giác được rõ ràng hiệu quả này.

Nhưng tôi cũng phải báo trước với các anh, nếu như không có võ công trong người ngàn vạn lần đừng thử món ăn này.

Bởi vì ăn xong không chịu nổi. Có lẽ món ăn sẽ phá hủy cơ thể.

Cô gái cười nói.

- Chúng tôi đều luyện được chút thân thủ, hẳn ăn sẽ không phá hủy. Vậy mang lên một món Thánh la liên. Nhưng cô gái, nếu Thánh la liên này có Thiên Sơn Tuyết Liên hai mươi năm, thì chứng tỏ hội sở của các cô có Thiên Sơn Tuyết Liên có phải không?

Diệp Phàm cười hỏi.

- Tiên sinh hỏi thế có ý gì?

Không thể tưởng tược được cô gái kia hình như rất mẫn cảm, mặt pậ tức không hài lòng.

- Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn nếu hội sở các cô thực sự có thì chúng tôi muốn mua một ít về ngâm rượu thuốc.

Mỗi ngày uống một chén nhỏ cũng có hiệu quả. Nếu mỗi ngày đều đến chỗ các cô đều không tiện có phải không?

Dù sao, chúng ta còn phải kiếm tiền nếu không không có cách nào giải trí. Hơn nưa, những đồ ăn các cô phối chế chúng ta đều có thể mua tại sao Thiên Sơn Tuyết Liên không thể mua?

Diệp Phàm hỏi.

- Việc này tôi không làm được, tôi phải hỏi đại trưởng quầy một chút sau đó sẽ trả lời các anh.

Cô gái kia nói xong đi ra.

- Lão Lang, có thể lấy được thứ tốt từ đây. Hiện giờ chúng ta đang thiếu thứ tốt này.

Diệp Phàm nói.

- Không phải là lừa người chứ? Thiến Sơn Tuyết Liên hai mươi năm dù cả núi Thiên Sơn cũng khó tìm ra mấy bông.

Lang Phá Thiên nói.

- Nhìn kỹ hãy nói, muốn lừa chúng ta là khó khăn.

Diệp Phàm cười nói.

- Đúng thế, anh yên tham vương hơn một ngàn năm cũng đã thấy. Thiên Sơn Tuyết Liên mấy chục năm tính cái gì. Đôi mắt ưng đảo qua có thể thấy.

Lang Phá Thiên cười nói.

Không lâu, từ phía sau đi ra một người trung niên mặc trang phục thời xưa. Các ăn mặc này cực kỳ giống chủ quan trên phim ảnh.

- Hai vị tiên sinh, tôi là đại chưởng quầy của tầng một. Nghe nói hai vị tiên sinh cần một thứ đặc biệt?

Người này không xu nịnh không kiêu ngạo nói.

- Đúng vậy, nghe nói các anh có Thiên Sơn Tuyết Liên hai mươi năm. Chúng tôi muốn mua một bông về ngâm rượu.

Diệp Phàm nói.

- Thứ này rất quý, hội sở chúng tôi lấy để pha chế đồ ăn tinh phẩm. Bình thường đều nói là không bán, nếu hai vị tiên sinh thực sự muốn cũng có thể cung câp nhưng giá cũng không tốt.

Người trung niên này nói.

- Không thành vấn đề, một bông bao nhiêu tiền anh nói đi.

Diệp Phàm vẻ mặt như nhà giàu mới nổi.

- Một triệu.

Người trung niên nói.

- Vừa rồi cô gái kia không phải nói là năm trăm nghìn sao, sao chớp mắt đã tăng gấp đôi?

Lang Phá Thiên nhướng mày.

- Ha ha, vừa rồi cô ấy nói là giá khác, mà giá của chúng tôi chính là như vậy. Hơn nữa, không nói chuyện giá cả.

Người trung niên cười nói.

- Mang một bông ra xem.

Diệp Phàm nói.

- Được.

- Giá muốn chết người.

Lang Phá Thiên hơi có vẻ bất mãn.

- Ha ha, chỉ cần hàng thật thì được. Hơn nữa, phải xem trước đã. Nếu như là hàng thật thì chúng ta hỏi lại anh ta có đồ rất tốt không.

Thiên sơn Tuyết liên hai mươi năm có thể dùng để làm dược liệu phối chế Sinh mệnh tiềm lực hoàn.

Làm được liệu chính không được, hiện giờ tôi không có hàng, cần phải chuẩn bị những thứ này.

Anh đưa cho họ một viên sinh mệnh tiềm lực hoàn người ta còn vui hơn đưa cho người ta mấy triệu. Đương nhiên, tôi nói là người biết hàng.

Hơn nữa, một viên thuốc cũng không tính là nhận hối lộ có phải không? Nhận chính là sức khỏe, tặng cũng là an lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.