Đào Lý Bất Ngôn

Chương 13: Xả Súng




- Yên tâm, về vấn đề bồi thường như thế nào Ủy ban nhân dân sẽ có người của các ban ngành liên quan xuống bàn cụ thể với các anh.

Hơn nữa, chuyện này liên quan đến đầu tư khách sạn Xương Đô, cho nên Ủy ban nhân dân thành phố cũng bảo họ cử người đến đây bàn chuyện.

Đối với tổn thấy gây ra cho các cậu, tôi thay mặt chính quyền xin lỗi.

Dương Thanh Hoài nói.

- Một câu xin lỗi không giải quyết được vấn đề. Vấn đề quan trọng là quy hoạch về kinh doanh của Hoành Đô của Ủy ban nhân dân các anh có vấn đề.

Tôi hi vọng Ủy ban nhân dân thành phố có thể quy hoạch lại một lần nữa, hợp lý hơn quy hoạch trước kia.

Ví dụ như, ngã tư đường bên công ty Yến Nguyệt này có phải nên mở rộng hơn một ít không. Nếu không, căn bản là không thỏa mãn lưu lượng khách sau này của chúng tôi.

Đến lúc đó ngay cả tìm một chiếc xe cũng khó thì Hoành Đô sao có thể hấp dẫn du khách đến thăm viếng.

Diệp Phàm tất nhiên là không chút khách khí đưa ra yêu cầu.

- Việc này Ủy ban nhân dân chúng ta sẽ xem xét, buổi sáng mai Ủy ban nhân dân sẽ thảo luận chuyện này.

Đương nhiên, công ty Yến Nguyệt có yêu cầu gì cụ thể có thể đề nghị với chúng tôi có phải không?

Đến lúc đó, quy hoạch sẽ được điều chỉnh lại cho thích hợp.

Dương Thanh Hoài hạ thấp giọng, sau đó nói

- Đương nhiên, tôi cũng hi vọng Chủ tịch Diệp có thể thông báo với ban quản lý khu kinh tế Hoành Không cùng Tập đoàn Hoành Không giúp.

- Việc này tôi có thể nói, nhưng việc này chưa diễn ra tôi làm sao nói với bọn họ có phải không? Chỉ sợ đến lúc đó lại sửa lại, chuyện này đã trải qua một lần.

Diệp Phàm nói.

- Không thể, việc này xin Chủ tịch Diệp yên tâm.

Dương Thanh Hoài hôm nay buồn phiền phát điên. Cảm thấy mình giống như một học sinh tiểu học nhận sai.

- Chúng mày đã làm cái gì, ngu ngốc! Ngu ngốc, ngu xuẩn!

Lâm Xương Lực đập bàn rầm một cái, chén trà trên bàn cũng rơi xuống đất. Mắng thẳng thắn làm cho Lâm Thiệu Đông thiếu chút nữa đều phải nhảy dựng lên.

- Lão Lâm, có chuyện gì từ từ nói, đừng đấm vào Thiệu Đông.

Bà xã của Lâm Xương Lực - Tống Mai Chi có chút đau lòng.

- Đập, tôi còn muốn đập chết y. Bình thường nhìn y thông minh như vậy sao lại có thể làm ra một chuyện ngu ngốc đến thế.

Lâm Xương Lực hừ lạnh nói.

- Ba, việc này thật ra cũng là việc ngoài ý muốn. Tôi cũng không nghĩ ra anh Đường không ngờ làm ra một chuyện đáng sợ như vậy, may mà thú nhận toàn bộ, nếu không Lang Phá Thiên còn có thể chê cười đến hiện giờ sao? Người này căn bản không coi nhà họ Lâm chúng ta ra gì. Không phải là một tư lệnh viên nhỏ nhoi của một quân khu thôi sao, đắc ý cái rắm!

Lâm Thiệu Đông vẫn có chút không phục.

- Đến giờ mày còn chưa nhận ra sai lầm của mình, mày nghĩ thử xem, chúng mày dùng thủ thuật để che mắt người ta không điều tra ra sao? Lang Phá Thiên từ đâu đến mày có biết không? Đồ ngu xuẩn này, đáy cũng không hiểu được còn dám đi chọc vào người ta, tao thấy mày chán sống rồi.

Lâm Xương Lực hừ nói.

- Đến từ đâu, không phải trong hệ thống quân đội sao?

Lâm Thiệu Đông nói.

- Bốp…

Lâm Xương Lực cuối cùng không nhịn được, một cái tát làm cho Lâm Thiệu Đông thiếu chút nữa ngã xuống đất.

- Lão Lâm, đừng đánh.

Tống Mai Chi thấy Lâm Xương Lực còn muốn tát cái nữa, hoảng hốt nhanh chóng chạy lên cầm tay ông ấy.

- Cục cảnh vệ trung ương mày biết không?

Lâm Xương Lực nhìn con trai quát lớn.

- Trung ương… còn cục cảnh vệ.

Lâm Thiệu Đông nhất thời mặt đen sầm.

- Cục cảnh vệ trung ương làm gì?

Tống Mai Chi thấy vẻ mặt khiếp sợ của con trai không nhịn được hỏi.

- Làm gì, bảo vệ hai vị lãnh đạo cấp cao. Trước kia gọi là bảo vệ Trung Nam Hải, cô không xem ti vi sao?

Những người bảo vệ đeo kính đen vẻ mặt lạnh lùng bên cạnh thủ trưởng chẳng những thân thủ cao.

Hơn nữa, cũng là cao thủ trong phương diện phá án.

Lâm Xương Lực nói

- Huống chi, Lang Phá Thiên là lãnh đạo của những người này.

Con nói xe, Lý Thăng không ngu ngốc, còn cả Thiệu Đông, có phải trán đập vào đá không?

Con cho là người ta chuẩn bị tốt có phải không? Lý Thăng cũng không phải là một người yếu đuối, nhất định là người ta dùng thủ đoạn đặc thù để Lý Thăng không thể không nói.

Việc này còn liên quan đến Thiệu Đông. Nếu Lang Phá Thiên cứng rắn không tha, Thiệu Đông còn phiền toái.

- Ba, con không hiểu Lang Phá Thiên là từ chỗ đó đi ra, rất xin lỗi…

Lâm Thiệu Đông vuốt mặt mình, vẻ mặt uể oải, đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy.

- Rất xin lỗi, việc này tạm thời tôi dừng ở đây. Ôi, việc này, con tự mình đi tìm Tham mưu Lang đi, tranh thủ chủ động một chút. Thái độ nhất định phải hạ tháp, dù sao cũng là mất mặt, cũng không sợ mất hơn đâu.

Lâm Xương Lực hừ nói.

- Muốn con đi nhận lỗi với anh ta, nhưng anh ta đã đánh con cơ mà.

Lâm Thiệu Đông nói.

- Đánh mày, dù đánh chết mày cũng xứng. Không đi cũng được, nếu muốn đánh mất công chức vào trại tạm giam một thời gian ngắn thì mày có thể không đi.

Lâm Xương Lực hừ lạnh nói.

- Ba, dù gì ba cũng là Chủ tịch tỉnh, hơn nữa, quan hệ của chúng ta ở Bắc Kinh cũng không kém. Lang Phá Thiên dù lợi hại thế nào, không phải chỉ là tư lệnh viên quân khu tỉnh sao? Chẳng lẽ anh ta còn lớn hơn ba, năng lực hơn ba sao?

Lâm Thiệu Đông hỏi.

- Chính bởi vì anh ta là tư lệnh viên quân khu tỉnh, anh ta chủ yếu thuộc hệ thống quân đội. Chúng ta có thể nắm được anh ta sao? Mà người này tính cách cương nghị, hơn nữa, việc này đúng thật là Lý Thăng làm quá mức. Còn đắn đo, sau này luôn có cơ hội.

Lâm Xương Lực nói.

- Ba…

Lâm Thiệu Đông còn muốn không đi.

- Nếu con không đi sau này đừng gọi ba là ba. Cũng vì đứa con này mà hôm nay ba mất hết thể diện, tự con lo liệu đi.

Lâm Xương Lực chỉ vào con trai hừ nói.

Buổi sáng ngày hôm sau Diệp Phàm vừa đến xưởng bí mật trong núi Xương Bối, Lang Phá Thiên vừa thấy hắn đã cười lớn

- Diệp lão đại, Bộ trưởng Tần nói là buổi tối muốn mời khách.

- Ông ta mời khách, có ý gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Đoán rằng việc này có liên quan đến nhà họ Lâm.

Lang Phá Thiên nói.

- Nghe nói quan hệ của ông ta và Chủ tịch Lâm không tồi.

Diệp Phàm hỏi.

- Đúng vậy, hai người họ hiện giờ đang làm cùng một chỗ.

Lang Phá Thiên gật gật đầu.

- Nhà họ Lâm không tiện tự mình ra mặt, hiện giờ bảo Tần Bộ liên hệ với cậu. Có phải là có ý tốt với cậu?

Diệp Phàm hỏi.

- Nhà họ Lâm không tốt Lâm Thiệu Đông phải vào Cục công an.

Lang Phá Thiên hừ nói.

- Ừ, tôi biết rồi. Có lẽ là tối này Tần Bộ dẫn Lâm Thiệu Đông đến nhận lỗi với cậu tối nay.

Diệp Phàm cười nói.

- Bọn họ bảo tôi hẹn anh.

Lang Phá Thiên nói.

- Hẹn tôi, việc này có ý gì?

Diệp Phàm sửng sốt.

- Tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, người ta đã tìm hiểu được quan hệ giữa hai chúng ta. Đoán là chuyện của tập đoàn Thủy Đạt đi. Hiện giờ Lâm Lý Thăng xui xẻo, có thể vào nhà giam. Cho nên có thể giảm bớt một chút hình phạt đối với anh ta thì cần phải tỏ thái độ.

Lang Phá Thiên nói.

- Ha ha, lúc trước tôi đã nói, cửa của Tập đoàn chúng tôi không để đập.

Diệp Phàm cười nói.

- Việc này đương nhiên, Diệp lão đại là xảo trá chuyên nghiệp đó thôi. Bọn chúng tự đến cửa xui xẻo.

Lang Phá Thiên cười nói.

- Cậu đó, tôi khi nào thì là “xảo trá chuyên nghiệp”?

Diệp Phàm thiếu chút nữa trợn trắng mắt.

- Đối với việc của nhà họ Lâm anh có ý gì?

Lang Phá Thiên hỏi.

- Cậu thì sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Tôi còn có cách, lúc đấy ở đây có mấy đồng chí. Mà Bí thư Thái Nhất Cương cũng ngại làm cho Lâm Xương Lực rất thảm, cho nên mượn tay của tôi tát ông ta một cái cũng phải cho một viên đường. Cho nên, việc này chỉ cần Lâm Thiệu Đông chịu nhận lỗi tôi tạm tha cho y.

Lang Phá Thiên nói.

- Xem ra, lão Lang hiện giờ càng lúc càng khoan dung.

Diệp Phàm nói.

- Có cách gì đâu, chẳng lẽ thật sự bắt giam con của Chủ tịch vào trại giam mấy ngày sao. Cũng không có ý gì.

Hơn nữa, dù sao cũng phải nể mặt Bí thư Thái. Còn nữa, việc này, ha ha, thật ra tôi ra tay trước.

Lúc đó Lâm Thiệu Đông nhả một vong khói, nhưng vòng khói này đã đến trên mặt tôi.

Còn nước miếng cái gì đó đương nhiên là chuyện giả dối.

Lang Phá Thiên cười khan vài tiếng.

- Có lẽ chuyện này Lâm Thiệu Đông còn khó hiểu đi, tại sao khói mình nhả ra lại có ngấm nước?

Cách xa như vậy không ngờ còn có thể phun đến trước mặt Tham mưu Lang. Vòng khói này đã nhanh chóng biến thành yên pháo.

Hơn nữa, lúc đó Lâm Thiệu Đông chắc chắn cũng không dám dùng sức thổi vòng khói này. Chẳng qua Lâm đại công tử của chúng ta lúc đó tức giận.

Muốn phun vòng khói để hả giận. Không thể tưởng tượng được việc này thiếu chút nữa đưa mình vào trại giam.

- Đường đường một cục trưởng, chỉ là vấn đề một vòng khói thôi.

Diệp Phàm cười nói.

- Vậy thì sao, ông đây cũng là tham mưu. Cục trưởng tính cái rắm.

Lang Phá Thiên khí phách lên, lại hỏi

- Anh không để lộ nội tình chứ?

- Còn có thể thế nào, cùng nhau phát tài thôi. Điểm thứ nhất, tiêu thiệu Khách sạn Xương Đô, Yến Nguyệt sơn trang không thể có một đối thủ mạnh thế được. Thứ hai, đập hỏng cửa và một số đồ của chúng ta dù sao cũng phải bồi thường. Bồi thường thiếu tôi không đồng ý.

Diệp Phàm cười nói.

- Nói là anh xảo trá chuyên nghiệp anh không đồng ý, đây không phải lộ rõ sao? Khổng Đông Vọng ở Việt Đông, ai dám đến đập cửa các anh. Lúc đó Giám đốc Khổng chúng ta chạy đi đâu?

Lang Phá Thiên châm chọc.

- Ha ha, đó cũng là một thủ đoạn cạnh tranh thôi. Người ta muốn đập cứ cho họ đập thoải mái. Nếu không, Lâm Lý Thăng sao nghe chúng ta, còn nữa, Chủ tịch thành phố của chúng ta sao có thể đến Yến Nguyệt sơn trang của chúng ta thị sát kiểm tra.

Diệp Phàm cười nói.

- Dương Thanh Hoài, ông ta là tự tìm đế. Anh lợi hại. Lần này báo cáo Quốc vụ viện có lẽ là anh làm?

- Đó là đương nhiên, đồng chí Nhâm Mãn là người quản lý chúng ta thôi. Người ta dù sao cũng phải quản lý thật sự một chút.

Hơn nữa Quốc vụ viên cũng là quen thuộc Còn ủy viên Triệu Xương Sơn cũng lên tiếng, đó là bởi vì ông ta biết Yến Nguyệt sơn trang là đơn vị cấp dưới của Tập đoàn Hoành Không chúng ta.

Hơn nữa, Hồng Đô do một tay ông ta làm nên, có người không ngờ loạn sửa quy hoạch, ủy viên Triệu gõ một chút cũng là bình thường.

Diệp Phàm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.