Đào Lý Bất Ngôn

Chương 11: Cậu Chủ, Chỉ Cần Một Ngày




- Đồng chí Xương Lực, chuyện này tôi thấy hay là nên gọi đồng chí Lang Phá Thiên đến ngồi nói chuyện một chút.

Lâm Xương lực vừa gọi Thái Nhất Xương vào văn phòng, vẫn còn đồng chí Dương Chí Viễn – Chủ nhiệm Uỷ ban chính trị pháp luật và đồng chí Chu Đồng Quang của Uỷ ban kỉ luật tỉnh.

- Nói chuyện thì nói chuyện, nhưng Tỉnh định xử lý chuyện này thế nào? Chuyện này Chủ tịch Lâm Lý Thăng đã chính thức báo án rồi, còn điều kiện điều tra đã kết thúc, có phải là đề xuất ý kiến xử lý không? Nếu không thì, người ta không đợi được báo lên trên thì càng phiền hớn.

Lâm Xương Lực nói.

- Vậy ý của đồng chí Xương Lực thế nào?

Thái Nhất Cương uống một ngụm trà, giống như tiện thì hỏi vậy.

- Ha ha, chuyện này nhất định phải xử lý. Nhưng, xử lý thế nào là chuyện của cơ quan công an và Viện kiểm sát. Hỏi tôi, tôi biết nói thế nào, tôi không phải là người đại diện cho pháp luật đúng không?

Lâm Xương Lực cười nói.

Anh ta vừa nói ra câu này, tất cả những người ngồi đây đều là những tên lõi đời. Ý của Lâm Xương Lực cũng là giải quyết việc chung, nếu kiểm ra ra “vết thương nhẹ”, Lang Phá Thiên cũng bị bỏ tù nửa năm. Lâm Xương Lực thất phải ra tay thật.

- Như vậy e rằng có chút...?

Đồng chí Dương Chí Viễn của Uỷ bạn chính trị pháp luật nói ra nửa câu.

- Có những cái gì? Đồng chí Chí Viễn, hy vọng đồng chí biểu đạt đầy đủ suy nghĩ.

Dương Xương Lực hừ lạnh nói.

- Có phải thông qua một số... dù sao Lang Phá Thiên cũng là đồng nghiệp của chúng ta. Hơn nữa, bình thường trong công việc cũng rất cố gắng. Đây chỉ là kết của của sự quá xúc động. Hơn nữa, chuyện xảy ra cũng có nguyên nhân của nó, đúng không?

Dương Chí Viễn bị ép cũng nói hết ra.

- Có nguyên nhân cũng không thể đánh người thành ra như thế được, chẳng qua chỉ là một vòng khói phả vào mặt thôi mà cũng đánh người bị thương.

Nếu không xử lý thì người ngoài nhìn vào Tỉnh ủy Việt Đông còn ra gì nữa?

Hiện giờ internet và báo chí có uy lực rất lớn, việc này dường như đã truyền ra ngoài rồi. Trên mạng bình luận rất nhiều, đồng chí dù là tư lệnh quân khu tỉnh cũng không thể đánh người thành ra như vậy.

Nếu không xử lý thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Ngay cả chúng tôi cũng không có cách nào để giải thích đúng không?

Dương Xương Lực tấn công thêm một bước.

- Xử lý thì nhất định phải xử lý, nhưng xử lý bằng cách nào đúng không? Mắc sai lầm là điều không thể tránh khỏi

Chúng tôi cũng chỉ muốn chữa bệnh cứu người, cũng không phải là một gậy đánh chết người đúng không? Ví dụ như, phạt Lang Phá Thiên một hình phạt thật nặng để ghi nhớ lỗi lầm.

Yêu cầu anh ta nhận lỗi với đương sự, cùng với đó là bồi thường toàn bộ tiền thuốc men và các tổn thất được không?

Đồng chí Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy Chu Đồng Quang nói.

- Ừ, ý kiến này của đồng chí Đồng Quang cũng có lý. Lang Phá Thiên tuy có sai, nhưng chuyện xảy ra cũng có nguyên nhân đúng không?

Hơn nữa, nếu thật sự muốn giải quyết theo cách bình thường thì là hại chết một đồng chí rồi.

Huống hồ, nếu giải quyết theo cách đó, đến lúc đó trong lòng đồng chí Lang Phá Thiên nhất định không phục.

Yêu cầu chúng ta xử lý toàn diện, đến lúc đó, đối với sự việc xảy ra lúc đó của đồng chí Lâm Thiệu Đông có phải cũng phải xử lý đúng không?

Thái Nhất Cương khéo léo lôi con trai của Lâm Xương Lực vào gánh trách nhiệm.

Đến lúc đó, chỉ cần Thái Nhất Cương có thể khiến cho Lang Phá Thiên không bị xử lý theo pháp luật, thì Lang Phá Thiên nhất định sẽ cảm kích trong lòng, một phiếu của uy thường ủy này cũng đã khiến mọi chuyện kết thúc rồi.

- Đúng vậy, nghe nói lúc đó đồng chí Thiệu Đông còn nhổ nước bọt, đánh vào mặt Lang Phá Thiên.

Nói như thế nào thì đồng chí Phá Thiên vẫn là thường vụ Tỉnh ủy, là lãnh đạo của đồng chí Thiệu Đông có phải không? Hành đồng này không phải rất quá đáng sao.

Hơn nữa, đồng chí Thiệu Đông là người phụ trách cục phòng chống tham nhũng Viện kiểm sát thành phố, khách sạn Xương Đô dường như không có liên quan gì đến đồng chí ấy, vậy trong chuyện này lại không liên quan gì đến vấn đề tham nhũng đúng không?

Mà đồng chí Phá Thiên nhất thời quá xúc động, kết quả mới xảy ra chuyện đánh người bị thương đúng không? Hơn nữa, chúng ta cũng đã điều tra

Khách sạn Xương Đô mấy ngày gần đây đã làm một số chuyện khiến người ta kinh ngạc không nói nên lời. Chẳng những lấn chiếm đường phố, hơn nữa, còn liên hệ lên các đơn vị của thành phố để di dời và phá bỏ Yến Nguyệt sơn trang.

Yến Nguyệt sơn trang còn chưa xây xong nên chúng ta có thể không biết rõ. Nhưng cấp trên của Yến Nguyệt sơn trang chính là tập đoàn Hoành Không, là xí nghiệp có tiếng tăm trong cả nước. Mà ngay cả chủ tịch Đường cũng đã đến tập đoàn Hoành Không để điều tra.

Hơn nữa, Quốc Vụ Viện vừa mới lấy tập đoàn Hoành Không làm cơ sở để thành lập Khu kinh tế.

Tập đoàn đã tạo sức ép để gây ra chuyện này, chủ tịch Lâm Lý Thăng cũng không thể thoái thác trách nhiệm được.

Hơn nữa, công ty Yến Nguyệt đã trình kháng nghị lên Ủy ban nhân dân tỉnh.

Chu Đồng Quang nói.

- Đây là hai việc khác nhau đúng không? Không liên quan gì đến việc đánh người.

Dương Xương Lực hừ lạnh nói.

- Tại sao lại không liên quan, hai việc này có liên quan đến nhau.

Chu Đồng Quang nói.

- Được rồi. Việc này xem ra phải chính thức nói chuyện với đồng chí Phá Thiên trước rồi mới quyết định.

Thái Nhất Cương khoát tay nói.

- Bí thư Thái, việc này nên để luật pháp giải quyết, chúng ta dù có ngồi ở địa vị nào cũng không có quyền để quyết định việc này.

Nếu chúng ta quyết định, vậy nghĩa là coi thường luật pháp rồi. Chúng ta dù là lãnh đạo tỉnh ủy, nhưng vương tử phạm pháp cũng xử tội như thứ dân

Người xưa cũng đều biết đạo lý này mà. Không lẽ những đảng viên thời đại mới như chúng ta còn muốn làm những chuyện trái với lẽ thường như vậy?

Lâm Xương Lực quyết không bỏ qua.

Hắn biết, nếu để Thái Nhất Cương thành công, vậy sau này Lang Phá Thiên nhất định sẽ trở thành đối thủ đáng gờm của mình. Trong hội nghị thường ủy, không nhổ cái gai này là tuyệt đối không được.

- Đồng chí Xương Lực, chuyện này có phải là nên cân nhắc một chút?

Chu Đồng Quang hỏi.

- Nếu đồng chí Đồng Quang cho rằng quyền lực lớn hơn luật pháp thì được thôi, Lâm Xương Lực tôi không có ý kiến gì nữa.

Lâm Xương Lực hạ quyết tâm là phải tàn nhẫn.

- Haiz…

Chu Đồng Quang thở dài không nói gì nữa. Câu này thật sự ông ta không biết trả lời ra sao, đành phải cắn môi im lặng. Hơn nữa, vẫn là cấp dưới, câu này ông ta làm sao nói được.

Đúng lúc này, Bí thư Thái Nhất Cương đến gần nói thầm vào tai Chu Đồng Quang, sau đó Thái Nhất Cương nói:

- Các đồng chí, đồng chí Phá Thiên đã tới, yêu cầu gặp chúng ta.

- Ông ta tới đây làm gì, việc này chúng ta còn chưa thảo luận xong, nếu ông ta tham gia có phải hơi không hợp lý không? Bởi vì ông ta là đương sự.

Lâm Xương Lực nói.

- Gặp một chút cũng không sao, chuyện này cũng phải nghe đồng chí Phá Thiên nói một chút đúng không?

Thái Nhất Cương khoát tay, đương nhiên cũng phải chèn ép Lâm Xương Lực một chút, quay sang phía thư ký nói:

- Mời đồng chí Phá Thiên vào.

- Bí thư Thái, các vị lãnh đạo. Hôm nay lẽ ra tôi không nên tới, bởi vì tôi là đương sự. Nhưng trợ lý Khổng nói là vụ án có bước tiến quan trọng. Cho nên, tôi hy vọng các vị lãnh đạo trước hết có thể nghe trợ lý Khổng báo cáo sau đó mới quyết định có được không?

Vẻ mặt Lang Phá Thiên nghiêm túc nói.

- Ồ, trợ lý Khổng đâu?

Thái Nhất Cương hỏi.

-

- Cậu ấy ở ngoài cửa.

Lang Phá Thiên nói.

- Gọi cậu ấy vào.

Thái Nhất Cương nói, ngay sau đó, Khổng Đông Vọng kính cẩn đi vào.

- Trợ lý Khổng, nghe nói là trong thời gian ngắn vụ án lại có khám phá quan trọng. Ha ha, tôi hy vọng trợ lý Khổng phải chú ý sự thật.

Khổng Đông Vọng còn chưa mở miệng, Dương Xương Lực đã nói trước.

- Chủ tịch tỉnh Dương yên tâm, cảnh sát phá án từ trước tới giờ luôn chú trọng sự thật, toàn bộ đều dựa vào chứng cớ.

Khổng Đông Vọng nói về chuẩn mực của cảnh sát trước rồi mới nói:

- Về chuyện Lâm Lý Thăng của tập đoàn Thủy Đạt bị hai đồng chí Lang Phá Thiên và Lâm Thiệu Đông bạt tai, hiện giờ đã có tiến triển mới nhất. Cho nên, đặc biệt tới đây để báo cáo với các vị lãnh đạo một chút.

- Đồng chí Đông Vọng, nhất định phải báo cáo sự thật. Cậu nói đi.

Thái Nhất Cương nghiêm túc nói một câu.

- Chuyện này chủ yếu là phía Lâm Lý Thăng xảy ra vấn đề, sau khi Lâm Lý Thăng trình báo với cảnh sát, chúng tôi đã lập tức tiến hành điều tra.

Hơn nữa, cũng đã kiểm tra vết thương rồi. Xương mũi Lâm Lý Thăng bị đánh gẫy cùng với bị lệch một chút còn có thêm một số vết thương nhẹ.

Nhưng tình huống mới nhất là Lâm Lý Thiên đã làm giả vết thương bị gãy xương mũi. Nói là làm giả không có nghĩa là xương mũi của hắn không bị gãy, đã gãy rồi

Nhưng hắn bị đánh thành ra như vậy, không phải là do đồng chí Phá Lang và người của mình làm.

Khổng Đông Vọng vừa nói đến đây, Lâm Xương Lực hừ nói:

- Tự mình gọi người đánh mình bị thương, trên đời này có người ngu như vậy sao?

Hơn nữa, nếu việc này đổi lại là một người nghèo khó thì còn có khả năng một chút. Bởi vì thiếu tiền nên muốn giở trò, đúng không?

Nhưng Lâm Lý Thăng là ai, người ta là chủ tịch tập đoàn Thủy Đạt, tài sản cũng đến vài triệu.

Người như vậy mà tự làm mình bị thương để giả vờ thì thật là hoang đường. Đồng chí Đông Vọng, tôi hy vọng đồng chí khi nói chuyện suy nghĩ một chút.

Dễ nhận thấy Lâm Xương Lực đã nổi nóng rồi.

- Đừng nóng vội, đồng chí Xương Lực, hãy để cho đồng chí Đông Vọng báo cáo cho rõ ràng.

Thái Nhất Cương lập tức khoát tay.

- Chính xác là như vậy, chúng tôi có nhân chứng vật chứng, ở đây còn có một cuốn băng, là lời khai Lâm Lý Thăng làm giả, còn có lời khai của chính Lâm Lý Thăng. Các vị lãnh đạo có muốn nghe không?

Khổng Đông Vọng nói.

Có Lang Phá Thiên ở bên cạnh nhìn nên Lâm Xương Lực không thể làm gì được, đành phải chấp nhận nghe một lần.

- Đồng chí Đông vọng, việc này đã được xác minh chưa?

Chu Đồng Quang nghiêm túc hỏi.

- Đã xác minh rồi, hoàn toàn chính xác. Nếu không, tôi cũng không dám tùy tiện tới đây báo cái với các vị lãnh đạo. Tôi là người hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của việc này nhất.

Khổng Đông Vọng cũng chỉ có thể kiên trì nói dưới ánh mắt đầy sát khí của Lâm Xương Lực.

- Việc này nghe nói còn có liên quan đến một đồng chí khác, chính là đồng chí Lâm Thiệu Đông. Người làm giả đó chính là do cậu ấy tìm tới.

Lang Phá Thiên lại nói thêm.

- Đồng chí Phá Thiên, không nên nói bừa.

Lâm Xương Lực cuối cùng không kiềm chế nổi.

- Lang Phá Thiên tôi cũng không phải vì muốn gỡ tội cho mình. Việc này chính xác là như thế, hơn nữa, đã có nhân chứng vật chứng đầy đủ.

Ở chỗ trợ lý Khổng đã có đủ, các vị lãnh đạo có muốn nghe không?

Lang Phá thiên lạnh lùng nói.

- Đồng chí Phá Thiên, việc này là việc của phía cảnh sát, vậy thì chờ họ điều tra rõ ràng rồi báo cáo lại cũng không muộn. Còn về đồng chí Lâm Lý Thăng, vừa rồi đã rõ ràng rồi, phía cơ quan cảnh sát phải lập tức kết thúc vụ án, lấy lại sự trong sạch cho đồng chí Phá Thiên đúng không? Về chuyện người giả mạo, nhất định phải nghiêm trị không tha.

Thái Nhất Cương nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.