Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 23: 23: Tính Kế




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Có một truyền thống là vào mùng hai tết sẽ về nhà ngoại.

Tuy cha mẹ và người bà nội nuôi dưỡng Lộ Thanh Mai đều đã mất từ lâu nhưng nếu nói đến nhà ngoại thì vẫn có. Sau khi Lộ Thanh Mai sinh Lộ Lăng thì đã tự mình ra ngoài học tập, làm việc, Lộ Lăng ngày bé sống nhờ ở nhà một người chị họ của mẹ.

- Vậy nên đó là nhà của cô họ và chú rể họ của em hả?

Hứa Ngôn hỏi Lộ Lăng.

Lúc này, cả nhà đã ngồi trong xe, Hứa Vọng Hải lái xe, Lộ Thanh Mai ngồi ghế phụ, Hứa Ngôn và Lộ Lăng ngồi ghế sau thì đang khe khẽ trò chuyện với nhau.

- Nói đúng ra là dì họ và dượng họ.

Lộ Lăng chỉnh lại:

- Với con của hai người đó nữa, tên Mạc An Phong, một kẻ phàm nhân ngang bướng khó ưa.

- Dượng em họ Mạc à?

- Hỏi thừa.

Lộ Lăng lườm.

Xe lái vào một khu tập thể nhỏ, sau mấy khúc rẽ, họ dừng lại trước một khu dân cư cũ kỹ.

- Ở đây ha... Sao thế?

Vừa nói, Hứa Ngôn vừa nhìn về phía Lộ Lăng, lúc này cậu thấy cô bé đang khoanh tay trước ngực, trông có vẻ như đang rất lạnh.

Dù trời lạnh nhưng trong xe rõ ràng đang bật sưởi mà.

Lộ Thanh Mai quay đầu lại, nói:

- Tiểu Lăng, Tiểu Ngôn, xuống xe đi, đến nơi rồi.

Dì và dượng của Lộ Lăng đều tỏ vẻ rất hiếu khách, sau khi mở cửa thì lập tức mời họ vào nhà. Sau khi cả nhà đã ngồi xuống, hai người này lại bưng trà nóng và trái cây lên.

Chỉ có Hứa Vọng Hải và Lộ Thanh Mai là nói chuyện với hai người kia, Lộ Lăng không hề nói một lời, thậm chí còn không cười xã giao nữa. Hứa Ngôn cảm thấy kỳ lạ nên tiếp tục quan sát con bé, thỉnh thoảng mới đáp vài câu xã giao.

Trong phòng này, người nói nhiều nhất, có vẻ nhiệt tình nhất chính là dì của Lộ Lăng. Bác gái đã gần năm mươi này cười bảo:

- Ôi chao, Tiểu Lăng xinh thật đấy. Lúc còn bé đã rất ngoan rồi, bây giờ cũng vậy. Thế nhưng nó ít nói quá, con bé này chính do chị chăm nom từ bé tới lớn đây, khi bà ngoại nó đi, nó mới bốn tuổi, từ đó đã ở lại nhà chị rồi. Suốt tám năm trời, chị thấy nó từ một đứa bé trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Hai năm trước, mẹ con hai người dọn đi, chị cũng nói rồi đấy, sao phải vội vã thế làm gì, ở đây tốt biết bao! Bọn chị nhớ con bé Lộ Lăng này lắm!

Lộ Lăng miễn cưỡng mỉm cười, đáp:

- Phải, đã nhận được nhiều quan tâm chăm sóc từ dì ạ.

Người dì lại nói:

- Chị đã bảo mà, con bé Lộ Lăng này ngoan lắm. Ôi, nó mà là con chị thì tốt, đỡ phải lo nghĩ nhiều!

Lộ Thanh Mai cười:

- Chị quá lời rồi, An Phong cũng ngoan mà.

Không khí vui vẻ mặt ngoài bỗng bị tiếng chìa khóa mở cửa và tiếng đóng cửa "Rầm!" cắt ngang, sau đó, một nam sinh cao to bước vào.

Hứa Ngôn nhìn thoáng qua rồi quay sang phía Lộ Lăng, khẽ hỏi:

- Đấy là anh họ em hả?

Cô gật đầu:

- Mạc An Phong, đang học đại học.

Sau khi bước vào, nhìn thấy Lộ Lăng ngồi trên salon, Mạc An Phong chỉ vào cô bé rồi hét lên:

- Mẹ, sao nó lại đến nữa?

Dì vội vàng lườm con trai:

- Con nói gì đấy? Con đùa với em cũng phải để ý hoàn cảnh chứ!

- Để ý hoàn cảnh cái rắm! Mẹ bảo cuối cùng nó cũng có nhà riêng, sẽ không ăn bám ở nhà mình nữa cơ mà! Sao giờ lại đến rồi?

Dượng bước nhanh về phía con trai mình, lôi tay nó kéo vào phòng ngủ. Ngay sau đó, trong phòng truyền ra tiếng đánh, tiếng giáo huấn, tiếng rú, tiếng cãi nhau, tiếp tục đánh...

- Từng đấm đều vào thịt đây.

Hứa Ngôn vừa nói vừa lắc đầu, sau đó thấy Lộ Lăng co rúm lại, cậu lo lắng hỏi thầm:

- Không phải em cũng bị đánh thế này chứ hả?

Lộ Lăng khẽ lắc đầu:

- Chưa bị dượng đánh nhưng Mạc An Phong từng đánh tôi rồi.

- Gì cơ? Tên kia đánh em á?

Hứa Ngôn cố gắng nhỏ giọng để không khiến người lớn chú ý.

- Dượng tin vào câu yêu cho roi cho vọt, Mạc An Phong cứ sai là bị đánh. Có lúc bị đánh để trừng phạt, có lúc là đánh cho người khác xem, có lúc là để trút giận. Dượng có thể đánh con để trút giận, con dượng cũng cần trút giận, tuy nhiên anh ta không dám trêu chọc tới đầu gấu trong trường, vậy nên chỉ có thể ra tay với tôi thôi.

Lộ Lăng cắn môi.

- Khốn nạn!

Hứa Ngôn chửi thầm.

- Hừ, dưới đòn roi ra con có hiếu, buồn cười.

Lộ Lăng khinh thường nói. Cô bé vẫn khoanh tay trước ngực nhưng không phải vẻ kiêu ngạo bình thường, dường như đây là tư thế phòng thủ.

Lúc này, dượng đã dạy dỗ con trai xong và kéo nó ra xin lỗi.

Mạc An Phong đầu tóc rối bời, tay phải ôm tay trái như đang che vết thương, anh ta bước tới trước mặt Lộ Lăng, cúi đầu nói:

- Xin lỗi em, khi nãy anh chỉ đùa với em thôi, nhà anh lúc nào cũng hoan nghênh em.

Hứa Ngôn quan sát tư thế của tên này, trong đầu thì tưởng tượng cảnh bạo lực khi nãy. Đoán chừng người dượng kia đánh vào tay trái mạnh nhất nên bây giờ anh ta vẫn còn đang xoa tay.

Lộ Lăng nghiêng đầu, giả vờ bình tĩnh nói:

- Không sao, rất vui khi gặp lại anh.

Mạc An Phong sát đầu lại, cắn răng nói thầm:

- Em gái, anh thực sự hoan nghênh em, lần sau em nhất định phải tới đấy.

Mấy chữ ‘hoan nghênh’ và ‘nhất định phải tới’ bị Mạc An Phong gằn từng chữ, thế nhưng người lớn đều đang ở đằng sau, không ai thấy vẻ mặt của anh ta cả.

Lộ Lăng vô thức rụt người về sau.

Lúc này, Hứa Ngôn giơ tay che ở giữa Lộ Lăng và Mạc An Phong để thu hút sự chú ý của anh ta. Sau đó, cậu mỉm cười:

- Bây giờ Tiểu Lăng là em gái tôi, dù con bé có đi đâu đi nữa, tôi cũng sẽ đi cùng nó. Với lại bây giờ nó có gia đình của nó rồi, cuộc sống cũng vui vẻ, nên cùng lắm chỉ thỉnh thoảng tới chơi thôi.

Mạc An Phong sững người, sau đó híp mắt, nói:

- Người anh em, muốn lấy lòng nó hả? Ha ha, đừng trách anh đây không nhắc trước nhé, con này khó đối phó lắm. Trước đây anh mày còn định ‘đè’ nó này, kết quả suýt bị nó đá cho vỡ trứng, còn bị nó dùng ám chiêu nữa. Lấy lòng nó cũng vô dụng, cứ đánh cho vài trận thì hơn, ít ra nó còn ngoan hơn chút.

Hứa Ngôn giật mình:

- Đè?

Mạc An Phong nhếch môi:

- Chẳng lẽ chú em không muốn à? Nghe bảo lúc bố chú đè được Lộ Thanh Mai thì cô ta cũng vừa trưởng thành thôi. Chẳng lẽ chú lại hèn hơn bố chú hả?

- Chuyện này, nói sao nhỉ?

Hứa Ngôn híp mắt, cậu nghiến răng, nở một nụ cười cuồng sát:

- Tôi cảm thấy anh nên có giới hạn thì hơn. Hay là thế này đi người anh em, để tôi tìm liêm sỉ về giúp anh, thế nào?

Mạc An Phong bị giật mình bởi giọng nói âm u và biểu tình đáng sợ kia, anh ta lùi về sau vài bước. Mấy người lớn lúc này cũng không nghe rõ đối thoại của họ, không thấy được vẻ mặt của Hứa Ngôn.

Cậu kéo Lộ Lăng đứng dậy rồi nói với họ:

- Tiểu Lăng khó chịu, con đưa em ra ngoài hít thở không khí.

Dì vội vàng can:

- Ở ngoài lạnh lắm! Trong nhà còn có sưởi, hơn ở ngoài nhiều chứ!

Hứa Ngôn lắc đầu:

- Bên ngoài có lạnh thế nào cũng không lạnh hơn trong nhà bao nhiêu đâu.

Lộ Lăng vẫn im lặng, cô bé để mặc Hứa Ngôn nắm tay mình ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.