Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Chín giờ tối thứ sáu, lễ Giáng Sinh.
Trong hành lang của khu tập thể nơi Lâm Vũ Tịch ở, tiếng bước chân nho nhỏ vang lên.
Cô bé mau chóng đi xuống tầng một, vừa mở cửa ra đã thấy Hứa Ngôn đã đứng chờ ở đó.
Cậu đặt một hộp quà được thắt nơ vào tay cô bé:
- Đây là quà Giáng Sinh cho em. Đừng mong chờ quá, là chút đồ ăn vặt thôi.
- Xin lỗi nhé, em không chuẩn bị cho anh.
Lâm Vũ Tịch có vẻ rất áy náy.
Hứa Ngôn xua tay:
- Không sao, dù gì em cũng giúp anh rất nhiều, biểu đạt lòng cảm kích cũng đúng thôi. Phải biết là mấy ngày trước anh rất vất vả trong mối quan hệ với Lộ Lăng, luôn chẳng hiểu nổi nó đang nghĩ gì. Sau khi có trợ giúp của em, cuộc sống của anh đã khá hơn nhiều rồi.
Lúc này, điện thoại của Hứa Ngôn đổ chuông, tiếng chuông kinh điển của Nokia.
Hứa Ngôn nghe máy, nói vài câu rồi tắt điện thoại, sau đó cậu quay sang nói với Lâm Vũ Tịch:
- Lộ Lăng lại giục anh đi tu hành.
- Tu hành?
Hứa Ngôn bất đắc dĩ nhún vai:
- Ý là giục anh làm bài tập đấy, ngoài ra còn phải tăng thêm một số đề ở ngoài nữa.
Lâm Vũ Tịch cười hì hì:
- Ha ha, Tiểu Lăng rất thích đặt mấy cái tên kỳ quái cho những chuyện bình thường mà.
- Thôi, không còn sớm nữa, anh cũng phải biến đây.
Nghe Hứa Ngôn nói thế, Lâm Vũ Tịch có chút ngại ngùng, tuy nhiên cô cũng chẳng có cách nào. Không thể mời anh ấy vào nhà ngồi một lát được nhỉ? Bố mẹ đều ở nhà mà. Hơn chín giờ tối còn mời con trai vào nhà á? Cô bé luôn ngoan ngoãn trước mặt bố mẹ không làm được điều này.
- Vâng, hẹn gặp lại.
- Tạm biệt.
Cô bé chỉ có thể nhìn theo Hứa Ngôn, cô cảm thấy mình chưa tặng quà cho cậu nên rất áy náy. Thế nhưng với Hứa Ngôn mà nói thì cậu chẳng để ý việc đó chút nào cả. Bây giờ cậu đang nghĩ về một việc quan trọng hơn.
Trên đường về, Hứa Ngôn lấy một quyển sổ và một cây bút trong balo ra, vừa đi vừa viết: "Giai đoạn hiện nay đã thấy được kết quả vô cùng rõ rệt của chiến lược. Công tác tình báo về mục tiêu đã thu được những tiến triển khá lớn, ở mức độ nào đó có thể hiểu sâu sắc được tin tình báo về mục tiêu. Quan trọng hơn nữa là đã có được mối quan hệ tốt với bạn thân của mục tiêu, thu được một con đường tình báo ổn định. Chuyện nhà binh, sinh tử là đại sự, không thể không suy xét! Binh mã chưa động, lương thảo phải đi trước, lương thảo chưa đi, tình báo phải đi đầu! Thế cục hiện thời đã có chuyển biến tốt đẹp, điều này hoàn toàn được xây dựng trên ưu thế có tin tình báo về mục tiêu!"
Hứa Vọng Hải ngồi trên salon xem TV, Lộ Thanh Mai ngồi bên cạnh ông, Lộ Lăng thì đang trong phòng riêng. Từ sau khi gia đình này được hình thành, hầu như ngày nào cũng bình thản như vậy cả. Hứa Ngôn ở nhà có tác dụng then chốt trong việc làm đầu mối liên hệ, nếu cậu không ở nhà, Lộ Lăng sẽ giam mình trong phòng, yên lặng làm việc của mình. Bởi vậy, dù rất muốn tạo dựng quan hệ với con gái, nhưng Hứa Vọng Hải thật sự không có nhiều cơ hội thích hợp.
TV đang chiếu phim kháng Nhật điển hình: quỷ giết không bao giờ hết, anh hùng như siêu nhân và cách chiến đấu khiến người ta cảm giác sâu sắc được trí tưởng tượng của biên kịch thật quá đà. Cốt truyện thì một nửa là chém giết, nửa còn lại miêu tả tình yêu giữa anh hùng với mỹ nhân. Nhưng kỳ lạ ở chỗ anh hùng và mỹ nhân có nhiệm vụ hằng ngày là phải chém được đủ ba trăm đầu người, vậy mà lời nói yêu đương lại hệt như nhân vật chính của phim tình cảm đô thị.
Hứa Vọng Hải và Lộ Thanh Mai đều không thích xem loại phim này, họ chỉ đang tán gẫu mà thôi. Một nguyên nhân họ bật TV là để Lộ Lăng không nghe thấy chuyện mà hai người đang nói, nguyên nhân khác là do hễ mở TV lên thì có không khí gia đình mà thôi.
- Con bé Tiểu Lăng làm gì trong phòng thế?
Hứa Vọng Hải nhìn cửa phòng, hỏi.
- Bình thường thì sẽ đọc sách.
Lộ Thanh Mai suy nghĩ rồi đáp:
- Sở thích của con bé rất kỳ lạ, thích mấy thứ như Toán và Triết học. Từ tiểu học nó đã bắt đầu đọc một số sách chuyên ngành rồi.
- Anh thấy con bé rất ít khi ra ngoài chơi. Nó không có bạn à?
- Lúc tiểu học, nó... Ôi, cũng là tại em mà nó mới khổ. Thời gian đó nó không có bạn, giáo viên nói với em rằng nó không nói chuyện với ai trong lớp cả. Đến cấp hai thì khá hơn nhiều, bắt đầu từ khi đó, con bé thường ra ngoài chơi với một người bạn.
- Trước đó thì con bé rất ít ra ngoài chơi à?
- Công việc của em hầu như ngày nào cũng phải tăng ca tới đêm, làm gì có thời gian cho nó đi chơi. Hơn nữa, lúc ấy bọn em sống nhờ nhà họ hàng, quan hệ với họ cũng không tốt lắm.
Lộ Thanh Mai cười khổ.
- Hầy...
Hứa Vọng Hải thở dài.
Lộ Thanh Mai lại nói:
- Nhưng bây giờ thì tốt rồi. Quan hệ của Tiểu Lăng với Tiểu Ngôn rất khá, Tiểu Ngôn đối xử tốt với em gái lắm. Bữa cơm tối qua anh cũng thấy rồi đấy, còn làm em giật cả mình.
Hứa Vọng Hải cười:
- Thằng nhóc Hứa Ngôn rất thích hưởng thụ. Anh cũng thường bận làm việc nên không về nhà được, nó cứ ở nhà tự nấu đồ ngon rồi ăn thôi. Anh bảo để anh nấu mà nó còn chẳng chịu ấy. Cũng may là nó đối xử với em gái cũng tốt.
Lúc này, cửa nhà vang lên tiếng mở khóa. Hứa Ngôn đã về.
Hứa Vọng Hải cất tiếng hỏi:
- Ranh con, không nói tiếng nào đã ra ngoài, làm gì đấy?
Hứa Ngôn vừa đổi giày vừa nói:
- Gặp bạn gái ạ.
Hứa Vọng Hải cười nhạo:
- Con á? Có sắc tâm không có sắc đảm. Lại đi chơi với hội Lưu Tử Hằng chứ gì?
- Ba tin hay không thì tùy, nói thật mới là cách phòng hộ tốt nhất.
Thay giày xong, Hứa Ngôn liền đi về phòng.
Lộ Thanh Mai có vẻ lo lắng, bà vỗ vỗ cánh tay chồng:
- Tiểu Ngôn nó... không hẹn hò với bạn gái thật chứ hả?
- Có trời mới biết.
Hứa Vọng Hải hoàn toàn không lo lắng, ông chỉ ngán ngẩm nhìn vào TV: Lúc này, hiệp khách võ nghệ cao cường đang vọt vào thành lũy của quỷ, tay không giành lấy một khẩu tiểu liên, bắt đầu chém giết.
Lộ Thanh Mai vẫn lo lắm:
- Nhưng mà nó yêu sớm, ảnh hưởng học hành thì sao?
Hứa Vọng Hải quay lại, chăm chú nhìn vợ.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu rồi Lộ Thanh Mai mới kịp phản ứng, bà thở dài:
- Em hiểu, chúng ta hình như không có tư cách chỉ trích chuyện con yêu sớm từ cấp ba.
Hứa Vọng Hải cũng thở dài:
- Đúng vậy, chỉ cần nó đừng làm ra người là đã không quá đáng hơn chúng ta rồi.
- Nhưng mà dù sao em cũng thi xong đại học mới...
- Nhưng chúng ta làm ra người...
Ngay lúc hai vợ chồng im lặng nhìn nhau, Lộ Lăng ra khỏi phòng, hỏi họ:
- Anh Hứa Ngôn về rồi ạ?
Lộ Thanh Mai chỉ về phía phòng ngủ của Hứa Ngôn.
Cô bé đi về phía gian phòng, trước khi cô mở cửa, Hứa Vọng Hải chớp thời cơ, hỏi:
- Con tìm anh có chuyện gì không?
Lộ Lăng quay đầu nhìn ba mình rồi mỉm cười:
- Con đã đồng ý sẽ phụ đạo cho anh rồi!