Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 17: 17: Bất Công




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Đã nói sẽ dâng lên bữa tối để làm quà cho Chân Thần, tất nhiên Hứa Ngôn không dám xem thường, thế nhưng phiền ở chỗ cậu không hề chuẩn bị chút nào.

Bởi vậy, trên đường về, Hứa Ngôn lấy cớ đi vệ sinh để trốn vào toilet nam, gọi điện thoại cho Lâm Vũ Tịch.

Vừa có người nhấc máy, Hứa Ngôn đã vội hỏi:

- Lộ Lăng thích ăn gì nhất?

Lâm Vũ Tịch ngẩn ra.

- Anh hỏi là nó thích ăn gì nhất?

Lâm Vũ Tịch hỏi ngược lại:

- Chẳng phải anh nấu cơm cho Tiểu Lăng rất nhiều lần rồi à? Vẫn không biết khẩu vị của bạn ấy sao?

Hứa Ngôn giật giật khóe môi:

- Ha ha, nó đúng là thùng cơm. Về cơ bản thì anh nấu gì nó cũng cấp tốc quét sạch, nhưng tối nay khá đặc biệt, không tùy tiện được.

- Được rồi.

Lâm Vũ Tịch suy nghĩ một lát:

- Đúng là Tiểu Lăng rất tham ăn, nhưng mà bạn ấy thích ăn thịt nhất.

- Thịt? Thịt gì?

- Lợn gà bò tôm cua cá gà vịt ngan.

Giọng cô bé rõ là không thể nhịn được cười:

- Hình như bạn ấy thích hết.

Hứa Ngôn lại hỏi:

- Vậy nó có thích cơm Tây không?

- Anh còn biết làm cơm Tây á? Chậc chậc chậc.

Lâm Vũ Tịch bày tỏ sự thán phục của mình một lát rồi tiếp:

- Mì Ý rồi pizza này nọ đều không có sức hấp dẫn lớn với Tiểu Lăng đâu. Nhưng có một lần em đưa Tiểu Lăng đi ăn ở nhà hàng kiểu Âu, em nhận ra bạn ấy rất thích bò bít tết. Chắc chắn là vì nhiều thịt, ăn no.

- Biết rồi, cảm ơn nhé.

Trước khi cúp máy, Hứa Ngôn bỗng cảm thấy mình nên bày tỏ lòng biết ơn:

- Mà này, để cảm ơn em đã giúp đỡ trong thời gian này, anh cũng chuẩn bị quà Giáng Sinh cho em đấy. Tối Giáng Sinh em không tham dự được rồi, mai anh đưa cho nhé. Dù sao mai cũng là thứ sáu, tối về sẽ có thời gian. Vậy đi, liên lạc sau.

Hứa Ngôn vội vàng dập máy, cậu không nghe thấy câu trả lời của Lâm Vũ Tịch về ‘quà Giáng Sinh’. Đương nhiên là cậu chẳng chuẩn bị bất kỳ món quà nào cả, vậy nên ngày mai cậu phải nghĩ xem sẽ tặng gì cho cô bé. Nhưng vấn đề trước mắt bây giờ là bữa tối đã.

Đã có mục tiêu cụ thể nhưng giờ đã trễ, Hứa Ngôn không có đủ thời gian đi mua thức ăn, tuy nhiên, cậu có cách khác.

Sau khi cân nhắc, cậu gọi cho ba mình:

- Ba ơi, giờ ba rảnh không?

- Con muốn làm gì?

Hứa Vọng Hải rất cảnh giác. Hứa Ngôn dám cá rằng chỉ cần mình nhờ ông làm việc gì là ông lập tức sẽ bịa ra một lý do để bận ngay. Tuy nhiên Hứa Ngôn có đòn sát thủ, không lo ông ấy không mắc câu.

- Tối nay em muốn ăn bít tết, con đồng ý làm cho em rồi. Ba mau lái xe tới siêu thị để mua cho con ít đồ đi. Đồ cần mua nhiều đấy, tốt nhất là ba nên lấy giấy bút ra ghi lại.

Hứa Vọng Hải giật mình:

- Bò bít tết! Con còn biết nấu cơm Tây cơ à?

Hứa Ngôn bình tĩnh đáp:

- Trong siêu thị có loại bán thành phẩm rồi, con có nấu thử, mùi vị cũng khá. Ba phải biết là bán thành phẩm trong siêu thị đã được ướp gia vị rồi, việc con cần làm chỉ là cho vào chảo thôi.

- Rồi rồi. Có phải con cảm thấy chỉ cần mình đưa ra yêu cầu liên quan tới em gái thì ba sẽ chấp nhận vô điều kiện không hả?

Giọng Hứa Vọng Hải có vẻ tức giận.

Hứa Ngôn hỏi lại:

- Thế không phải ạ?

- Con...

Hứa Vọng Hải không phản bác được.

Hứa Ngôn hoàn toàn không khách khí:

- Đừng lằng nhằng nữa ba, mau ghi này. Đồ cần mua không chỉ có bò bít tết đâu, còn có mỡ bò, đồ ăn kèm, nguyên liệu nấu canh, món ngọt tráng miệng, đồ uống với bát đĩa nữa.

Hứa Vọng Hải ngắt lời:

- Ranh con, không phải con đang nhân cơ hội này để bắt ba mua cả đống đồ về rồi sau này từ từ hưởng thụ chứ hả?

Hứa Ngôn bình tĩnh đáp:

- Để con nhắc nhở chút này. Nghiêm túc mà nói, đây là món quà đầu tiên mà con tặng cho em gái Lộ Lăng, hơn nữa còn là món quà mà em rất mong chờ đấy. Ba sẽ không cản trở chứ hả? Nếu không thì ba đừng cắt ngang lời con, nghiêm túc nghe rồi ghi chép nào.

- Được lắm, đồ con rùa, con nhớ lấy.

- Ba à, xét trên góc độ di truyền học thì nói thế hoàn toàn không có lợi với ba đâu.

Sau khi về tới nhà, Lộ Lăng liền về phòng, tiện tay rút một quyển sách trên giá ra, giở lung tung.

Cô bé đang trong trạng thái bụng rỗng.

Trên đường về, Hứa Ngôn đã hẹn sẽ có bữa tối đặc biệt được chuẩn bị cho cô. Bây giờ cậu đang ở trong bếp.

Vì vậy, Lộ Lăng đã chẳng còn tâm trạng làm gì cả. Mặc dù mắt Lộ Lăng nhìn vào sách nhưng động tác nuốt nước miếng liên tục và tiếng òng ọc vang lên từ bụng cô bé đã biểu đạt ra nhu cầu cần được thỏa mãn nhất lúc này. Đúng, chờ ăn.

Nghĩ xem nào, lát nữa sẽ có món ngon gì nhỉ?

Lộ Lăng phải công nhận rằng sau khi gia đình này được hình thành, điều khiến cô cảm thấy vui mừng nhất chính là khả năng nấu nướng của Hứa Ngôn. Món cơm hoàng kim ngày đó đã khiến cô bé ấn tượng sâu sắc, lần nào nhớ lại cũng phải nuốt nước miếng. Thế nhưng sau đó, Hứa Ngôn dù thỉnh thoảng cũng nấu cơm cho cô bé nhưng đều là các món đơn giản thường ngày, tuy vậy nhưng rất khó soi mói, hơn nữa món ăn thường xuyên thay đổi, gần như chưa bao giờ lặp lại.

Vậy thì hôm nay sẽ là món gì?

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

Lộ Lăng mau chóng chạy tới mở cửa, cô bé thấy Hứa Ngôn đứng bên ngoài, tay phải đặt lên ngực, cúi người chào, kính cẩn nói:

- Nữ thần đại nhân, xin mời theo tôi.

Nói xong, Hứa Ngôn đi về phía bàn ăn.

Phía sau cậu là thiếu nữ với nụ cười không thể che giấu.

Đến bên bàn ăn, Hứa Ngôn khẽ nghiêng người để cô bé thấy các món trên bàn. Ngay sau đó, cô bé hét ầm lên:

- Ôi! Bò bít tết!

Mắt Lộ Lăng sáng như sao:

- Được làm trên tấm sắt hả? Còn nến nữa này...

Hứa Ngôn giới thiệu:

- Như ngài thấy, bò bít tết tiêu đen, salad hoa quả và súp. Cũng để kỷ niệm Thần Dionysus nên tôi đã chuẩn bị rượu vang đỏ với độ cồn rất thấp. Mặt khác còn có món tráng miệng là kem đang được đặt trong tủ lạnh. Nến và bộ đồ ăn chỉ là chi tiết nhỏ không đáng nhắc đến thôi.

- Oa!

Thiếu nữ đã không còn biết cách sắp xếp ngôn ngữ thế nào nữa, cô chỉ có thể liên tục thốt lên "Oa".

- Thức ăn đã ở nhiệt độ phù hợp, mời ngài dùng bữa.

Nói xong, Hứa Ngôn còn khẽ kéo ghế, ra hiệu cô bé ngồi xuống.

Lộ Lăng vừa nuốt nước miếng ừng ực vừa ngồi xuống, sau khi cầm dao dĩa, như sực nhớ ra gì đó, cô lại đặt chúng xuống, ngẩng đầu chăm chú nhìn Hứa Ngôn.

Cậu nhìn Lộ Lăng vẻ khó hiểu.

Thiếu nữ đột nhiên nhảy lên, bổ nhào về phía Hứa Ngôn rồi ôm cậu rất chặt.

- Cảm ơn mi, Thánh kỵ sĩ của ta.

Thiếu nữ thì thầm bên tai cậu.

- Đây là vinh hạnh của tôi, nữ thần đại nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.