Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

Chương 10: 10: A Mỗ Khắc Nghiệt




Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Mặt trời sắp lặn.

Trong quán trà sữa ấm áp, cạnh cửa sổ có thiếu nữ và thiếu niên ngồi đối diện nhau.

Cốc trà trên tay hai người đã không còn nóng ấm, trong quán cũng thay đổi vài lượt khách rồi. Nói khá nhiều nên Lâm Vũ Tịch có vẻ hơi mệt, Hứa Ngôn cũng không có gì để hỏi nữa. Vì thế bên tai họ chỉ còn tiếng máy xay hoạt động đều đều, và cả tiếng nói cười của các nhân viên thi thoảng vang lên.

Dùng thời gian khá dài để ngẫm lại tin tức mới được nghe, cuối cùng Hứa Ngôn mới hiểu được sự biệt lập và kiêu ngạo của Lộ Lăng tới từ đâu. Thế nhưng khi cậu bình tĩnh ngẫm lại một lần nữa mới phát hiện ra còn một vấn đề rất quan trọng chưa tìm được lời giải.

- Em với Lộ Lăng làm sao lại trở thành bạn tốt thế?

Lâm Vũ Tịch buông cốc trà trên tay xuống, nghĩ một lát mới mở miệng nói…

- Sau cuộc thi giữa kỳ năm thứ hai em với Tiểu Lăng vẫn không nói chuyện với nhau mấy. Dù ngồi cùng bàn nhưng em vẫn rất sợ bạn ấy.

Nhưng mà có một hôm em đang chuẩn bị chép đáp án của Tiểu Lăng thì bị mẹ bắt gặp. Tối đó em đang lên mạng tải bài tập Tiểu Lăng đã làm xong về, đúng lúc đó mẹ em lại vào phòng. Em sợ bị mẹ biết em chép bài của bạn nên nói dối là đang cùng bạn tán gẫu một lát. Thế rồi trước mặt mẹ em và bạn ấy cũng trò chuyện với nhau thật.

Từ đầu Tiểu Lăng vẫn rất thờ ơ nhưng nói chuyện lâu dần bạn ấy cũng thả lỏng hơn một chút. Hôm đó bọn em nói chuyện đến nửa đêm luôn. Từ chuyện hàng ngày của bạn ấy, đến chuyện vụn vặt của em, bọn em nói nhiều thứ lắm… Dù bạn ấy nói nhiều thứ em không hiểu, mà có vài thứ em nói bạn ấy cũng không biết, nhưng mà bọn em đều rất vui.

Lúc đó em mới phát hiện ra, Tiểu Lăng… thật ra rất cô đơn. Về sau bạn ấy mới nói với em, lúc em tìm bạn ấy nói chuyện mà không phải đòi đáp án bạn ấy đã ngạc nhiên ghê lắm. Dò xét mãi xong thấy em đúng là muốn tán gẫu nên bạn ấy cực kỳ vui ấy. Cuối cùng bạn ấy còn gửi cho em cả đống icon đáng yêu, rồi gửi cả file âm thanh nữa.

Em rất thích quán trà sữa này, bánh pudding ở đây ăn rất ngon. Có một lần em dẫn Tiểu Lăng đến đây, cũng ngồi đúng vị trí này nè. Bạn ấy bảo đó là lần đầu tiên được ăn pudding, còn khen bánh ngon nữa. Bộ dáng lúc ăn giống trẻ con vô cùng… Sau này em mới biết đúng là bạn ấy chưa từng tới mấy chỗ như quán trà sữa hay tiệm bánh ngọt thật.

Bạn ấy bảo với em vì mẹ bạn ấy nói ‘con gái phải được yêu chiều’ nên cho bạn ấy nhiều tiền tiêu vặt lắm, nhưng mẹ lại không mấy khi dẫn bạn ấy đi mua đồ hay đi dạo phố gì đó, vì cô ấy rất bận… Hơn nữa sở thích của Tiểu Lăng cũng hơi kỳ lạ, toàn mua một đống sách như thiên thư ấy.

Dần dần quan hệ của bọn em tốt hơn, liền thành bạn thân của nhau. Em còn dẫn bạn ấy đến vài chỗ mà trước giờ bạn ấy chưa từng đi như công viên giải trí, rồi quán café… Bạn ấy thì giúp em học phụ đạo. May là trước khi nhảy lớp bạn ấy phụ đạo cho em một thời gian nên giờ thành tích của em cũng không tệ lắm.

Nói một hơi dài cuối cùng cũng xong, Lâm Vũ Tịch lại quay sang nhìn phía ngoài cửa sổ.

Lúc này Hứa Ngôn mới để ý thấy sắc trời đã tối đen lại, đèn đường cũng bật từ lâu. Thế nên cậu bảo:

- Cũng muộn rồi, mình về thôi.

Cố bé cười trêu:

- Mải tán gẫu đến quên cả giờ cơm luôn rồi…

- Ừ, ba mẹ em chắc cũng đang sốt ruột lắm nhỉ?

Cậu vừa nhắc xong Lâm Vũ Tịch mới kêu ‘A’ lên rồi nhanh tay cầm di động xem thử…

- Chết rồi, có bao nhiêu cuộc gọi lỡ mà em không biết này!



Quán trà sữa hai người hẹn gặp rất gần nhà Lâm Vũ Tịch. Ra khỏi quán xong đi qua một con phố là đến khu nhà của cô bé.

Hứa Ngôn tiễn cô bé về tận nhà.

- Đến nhà em rồi, anh về đi.

Trên mặt cô bé tràn ngập ý cười:

- Hôm nay nói chuyện với anh vui lắm ạ.

Cậu xoa tay, bảo:

- Anh vẫn muốn nhờ em một việc, hy vọng…

- Không được cho Tiểu Lăng biết phải không ạ? Anh yên tâm… Đừng quên em còn giấu bạn ấy kể với anh bao nhiêu chuyện quan trọng nữa kìa!

Cô híp mắt cười, nụ cười tinh nghịch như mèo con trộm cá.

Hứa Ngôn chắp tay thành hình chữ thập, luôn mồm nói:

- Cảm ơn, cảm ơn em.

Thiếu nữ xoay người vào trong sân, bước chân thanh thoát như đang nhảy múa. Lúc cô mở cửa chuẩn bị vào nhà bỗng lại xoay người bảo:

- Nếu anh muốn lấy lòng Tiểu Lăng nhanh nhất dễ nhất thì xách laptop đến quán cafe cùng bạn ấy thử đi!

- Laptop ấy hả?

- Đúng rồi, em nghe Tiểu Lăng kể anh có máy tính mới, bạn ấy có vẻ hâm mộ lắm… Còn bảo ‘Một ngày nào đó tớ sẽ đến một quán cafe trên cao, ngồi cạnh cửa sổ, vừa dùng laptop nhìn chân lý của thế giới này, vừa quan sát đám phàm nhân ngu xuẩn bên dưới’ gì ấy. Bạn ấy nói mấy lần rồi đó!

Thiếu nữ bắt chước giọng Lộ Lăng, nghe giống như thật.

Hứa Ngôn nháy mắt hiểu ra, lần nữa chắp tay thành chữ thập với cô bé:

- Thật sự cảm ơn em.

- Chúng ta giao hẹn nhé! Về sau em sẽ giấu Tiểu Lăng để kể cho anh nghe mong ước của bạn ấy, còn anh sẽ giúp bạn ấy thực hiện nhé!

Chưa nói xong cánh cửa đã đóng lại, cô bé tươi cười mềm mại khuất hẳn bên trong.

Giống như bị lây nhiễm, Hứa Ngôn cũng không nhịn được cười. Cậu giơ tay xoa mặt, lại thở một hơi vào lòng bàn tay, chà xát thật mạnh… cuối cùng cả người đều ấm áp.

Hứa Ngôn quay người, chậm rãi về nhà.



Khi Hứa Ngôn về đến cả nhà đã ăn xong bữa tối, thậm chí cả bát đũa cũng đã được mẹ kế rửa sạch bong. Nhưng trên bàn vẫn phần cậu một ít thức ăn đã lạnh ngắt.

Thay dép, cởi áo khoác xong cậu lập tức đến bàn ăn. Nhưng cậu còn chưa ngồi xuống đã nghe thấy mẹ kế vội hô lên:

- Chờ một chút! Thức ăn lạnh cả rồi, hâm nóng lại đã!

Hứa Ngôn vừa cười vừa động đũa:

- Không sao đâu ạ. Cũng không nguội lắm, con ăn thế này được rồi.

- Không không, làm sao mà ăn thế được?

Lộ Thanh Mai vội bước đến bên bàn, sờ thử chén đĩa đựng thức ăn:

- Trời ạ, đều lạnh ngắt rồi này!

Sau đó Hứa Ngôn chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi nhìn mẹ kế bưng hết thức ăn đi về phía lò vi sóng…

Lúc này Lộ Lăng từ trong phòng ló đầu ra, cô lặng yên đến cạnh Hứa Ngôn xong mới hỏi nhỏ:

- Mi đi đâu mà muộn thế mới về hả?

Giọng điệu của cô bé rất kiêu căng, lại còn nói vừa đủ để ba mẹ không nghe thấy nữa.

Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, như lơ đãng bảo:

- Anh đi dạo phố… Mà này, hôm nay anh tìm được một quán cafe hay lắm, có muốn đến đó thử không?

Cô bé khoanh tay, đáp:

- Đáng tiếc, với sở thích của đám phàm nhân bản thần đây không có hứng thú gì hết.

- Quán cafe kia ở trong một trung tâm thương mại năm tầng, anh nghĩ nếu là nữ thần đại nhân chắc sẽ thích độ cao như thế đấy…

Đôi mắt to của cô bé thoắt cái sáng rực, Hứa Ngôn nhanh chóng nhận ra, nên lại nói tiếp:

- Mà anh còn định cầm theo cái laptop mới mua nữa. Đến nơi sẽ giao nó cho nữ thần đại nhân toàn quyền sử dụng đó.

Cậu để ý thấy gò má em gái đã ửng hồng. Không chỉ thế đồng tử trong mắt cô cũng mở lớn hết cỡ, hô hấp rõ ràng dồn dập hơn hẳn.

- Được! Bản thần sẽ tiếp thu cung phụng của mi hỡi phàm nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.