Đào Hôn Chỉ Nam

Chương 28: Đại công cáo thành




Nhóm tu sĩ kinh hãi, vội vàng giữ chặt tay người bên cạnh, tuy nhiên, lực hút từ trong ngăn tủ vô cùng mạnh mẽ. Lại thêm, ai muốn bám víu hay phản kháng, đều sẽ lọt vào công kích mãnh liệt của kim quang!

Những ai bị kim quang công kích, tu vi sẽ lập tức sụt hẳn một tầng!

Cuối cùng, mọi người không thể không buông tay, ngoan ngoãn để cho lực hút kia lôi bọn họ vào trong ngăn tủ.

Mỗi tu sĩ đều ở mỗi ô vuông khác nhau, chiếm một chỗ trong ngăn tủ lớn. Ô vuông cũng không cao, tu sĩ chỉ có thể cúi người, nhưng cong lưng như vậy rất là khó chịu, mọi người đành phải ngồi xuống.

Ngay khi bọn họ ngồi xuống, trước mặt lập tức xuất hiện một tấm lá chắn màu vàng, ngăn cản tu sĩ rời đi!

Lúc này, có người hô: “Tất cả mọi người không sao chứ?”

Có người trả lời: “Không sao! Có vẻ chúng nó … là dành riêng cho chúng ta đả tọa! Để tránh lúc đả tọa bị phiền nhiễu!”

Có tu sĩ hừ lạnh một tiếng, đùa cợt nói: “Cửa ải này, chuẩn bị cũng thật là chu đáo!”

Âm Tế Thiên và cả thân thể của Bắc Minh đồng thời bị hút vào trong một ô vuông lớn hơn bốn lần so với người khác, cứ như đặc biệt dành riêng cho bọn họ sử dụng vậy!

Về phần Bạch Tư, ngay khi bọn họ bị hút vào trong ngăn tủ, đã trở lại trong túi thú của Bắc Minh.

Âm Tế Thiên liếc mắt nhìn quanh bốn phía, khẽ híp mắt, nhẹ nhàng buông thân thể Bắc Minh xuống, sau đó, ngồi xuống xếp bằng!

Kế tiếp, không biết là mọi người đã bắt đầu nghiêm túc đả tọa, hay là do lá chắn màu vàng ngăn cách mọi thanh âm, mà hắn không còn nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào từ bên ngoài truyền tới nữa!

Nếu nơi này là địa phương dành riêng cho bọn họ đả tọa, tất nhiên Âm Tế Thiên sẽ không cô phụ nó, bắt đầu chuyên tâm ngồi xuống tu luyện!

Bảy ngọn lửa trong cơ thể của hắn, đã có ba ngọn lửa lớn gần như gấp đôi so với mấy ngọn lửa khác. Cứ như vậy, xem chừng nửa năm kế tiếp, hắn phải tu luyện sao cho bốn ngọn kia có đồng kích cỡ với ba ngọn trước, mới có thể rời đi!

Âm Tế Thiên có mục tiêu, nên trong những ngày kế tiếp, ngựa không ngừng vó, cố gắng tu luyện.

Mỗi khi có một ngọn lửa to ra, hắn liền hồi tỉnh một lần. Sau đó, tỉ mỉ kiểm tra thân thể Bắc Minh, xác định sắc mặt hồng hào, thân thể vẫn còn hô hấp, không có dị trạng khác thường, mới tiếp tục ngồi xuống tu luyện.

Cứ như vậy, cũng chẳng biết đã qua bao lâu!

Vào thời điểm bảy ngọn lửa đã to lớn như nhau, Âm Tế Thiên vụt mở mắt ra!

Hắn cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng, vô cùng sung mãn, linh hồn ở sâu trong cơ thể cũng theo đó mà gào thét. Hơn nữa, tựa hồ có thứ gì đó, sắp phá kén mà ra, khiến hắn không khỏi cảm thấy hưng phấn cực kỳ

Còn có, ngũ giác, lực đạo, độ nhanh nhẹn cũng theo đó tăng lên vài cấp độ!

Âm Tế Thiên đối với loại cảm giác này hết sức quen thuộc, trên mặt chậm rãi hé ra một mảnh tươi cười.

Hắn biết mình sắp thăng cấp!

Tuy nhiên, tươi cười của Âm Tế Thiên cũng không duy trì được bao lâu, liền đã thu trở lại.

Lần trước tấn cấp, cảm giác đau đớn khi bị sét đánh vẫn còn nguyên như mới. Lúc này đây, chỉ sợ nó sẽ còn hung hãn, khủng bố hơn so với lần trước!

Âm Tế Thiên xoa xoa thái dương đang phát đau, sau đó nhìn sang người bên cạnh!

Khuôn mặt Bắc Minh vẫn như cũ, sắc mặt hồng hào, thập phần an tường!

Âm Tế Thiên an tâm nhẹ thở một hơi, ôm lấy người kia, nhẹ in một nụ hôn trên môi.

Lập tức, hắn cứng đờ cả người!

Cỗ lực lượng cường đại trong cơ thể hắn, tựa hồ đang muốn bộc phát ra ngoài.

Hắn nhịn không được chửi tục: “Ta phắc! Đừng nói là muốn tấn cấp ở trong này đó nha?”

Âm Tế Thiên vội vàng ngăn chặn lực lượng trong cơ thể, quét mắt nhìn bốn phía, phát hiện lá chắn kim quang của ngăn tủ đã biến mất vô tung vô ảnh.

Hắn ssửng sốt, vươn tay ra phía trước để kiểm tra, quả thật không có vật gì ngăn trở hắn!

Đáy mắt Âm Tế Thiên toát lên nét vui sướng, nhanh chóng ôm lấy thân thể Bắc Minh!

Nhoáng lên một cái, hắn biến mất khỏi ngăn tủ, ngay sau đó, người liền xuất hiện trên mặt đất.

Âm Tế Thiên ngẩng đầu nhìn, trông thấy mỗi ô vuông của ngăn tủ đều có người ngồi, giống như hàng vạn tượng Phật được bày đầy trong Vạn Phật Các của Vạn Phật Tự. Họ đoan chính ở trong ô vuông, đả tọa tu luyện.

Hắn đi về phía biên giới tà tu bên kia, dùng thấu thị đảo nhanh đám ngăn tủ chứa tà tu. Tuy nhiên, lại không tìm được bóng dáng của Thôn Phách.

Âm Tế Thiên có chút nghi hoặc!

Đừng nói là hắn nhìn lầm nha?

Âm Tế Thiên lại một lần nữa dùng thấu thị tỉ mỉ đảo qua, quả thật không phát hiện bóng dáng của Thôn Phách!

Thật là kỳ quái!

Chẳng phải Thôn Phách đã nói y thiếu một hồn, cho nên không thể thăng cấp hay sao?

Vậy y hẳn là nê ngồi trong ô vuông mới đúng, cớ gì không thấy người đâu?

Âm Tế Thiên lần thứ ba dùng thấu thị, xác định không nhìn thấy Thôn Phách, mới ôm thân thể Bắc Minh đi về phía lối ra.

Lối ra cũng không có cửa lớn, chỉ có lá chắn màu vàng ngăn bên trên.

Khi Âm Tế Thiên đến gần, lá chắn màu vàng nháy mắt biến mất!

Hắn nhanh nhẹn ôm Bắc Minh chạy vụt qua đó, vừa xong, lá chắn màu vàng lần thứ hai khôi phục nguyên dạng.

Âm Tế Thiên nhìn nhìn, phát hiện chỉ có một cái cầu thang ở bên trái.

Hắn do dự một chút, liền đi về phía đó!

Lần này cầu thang tương đối dài, cũng tương đối cao. Vòng vo sáu, bảy lần mới nhìn thấy một cái cửa lớn!

Cửa lớn cũng không rộng mở hoàn toàn, hai cánh cửa chỉ hé ra một khe hở rộng khoảng chừng ba thước. Mơ hồ, bên trong còn có tiếng đánh nhau.

Âm Tế Thiên nhíu mày!

Tại sao lại có tiếng đánh nhau? Chẳng lẽ có người rời lầu ba còn sớm hơn hắn?

Hắn đi đến cuối cầu thang, liền nhìn thấy một bóng lưng màu trắng, đang ghé lên trên cửa chính, nhìn lén tình huống bên trong.

Âm Tế Thiên sửng sốt!

Từ thân hình mà nhìn, cái bóng trắng kia hẳn là phái nữ!

Vị đang nhìn lén kia không chú ý tới đằng sau có người, vẫn luôn chú tâm nhìn thế cục bên trong cửa lớn.

“Bên trong làm sao vậy?” Âm Tế Thiên tiến lên hỏi.

Bên trong truyền ra thanh âm bạo phá, thập phần kịch liệt. Còn không ngừng có tiếng nổ bang bang, cùng tiếng leng keng của đao kiếm va chạm nhau.

Vị nữ tu sĩ áo trắng ngẩn cả người, vụt xoay người, khiếp sợ nhìn hắn: “Tịch… Tịch Thiên, ngươi ra rồi?”

Bà cũng thật không ngờ rằng, nhanh như vậy Tịch Thiên đã thông qua cửa ải thứ ba!

Âm Tế Thiên không nghĩ tới vị nữ tu áo trắng kia lại là Huyền Ngọc trưởng lão, không khỏi sửng sốt!

Huyền Ngọc trưởng lão nhìn về phía Bắc Minh đang trong lòng ngực hắn, có chút vui sướng mà vươn tay, xoa khuôn mặt như đang ngủ của y. Kích động nói: “Thật tốt quá! Thật tốt quá! Ta còn tưởng Minh nhi không ra được!”

Bà ôm chặt lấy thân thể Bắc Minh, không ngừng nói với Âm Tế Thiên: “Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn ngươi luôn luôn chiếu cố Minh nhi!”

Âm Tế Thiên nhăn mày, thản nhiên nhắc nhở: “Y là đạo lữ của ta!”

Hắn thật muốn đẩy Huyền Ngọc trưởng lão ra, nhưng nghĩ đến bà là mẹ của Bắc Minh, đành phải nhịn xuống!

Sắc mặt của Huyền Ngọc trưởng lão khẽ khựng lại, thật cẩn thận hỏi Âm Tế Thiên: “Ta có thể ẳm y một lúc chứ?”

Âm Tế Thiên nhăn chặt mày, vốn muốn cự tuyệt. Nhưng, lực lượng trong cơ thể đang không ngừng sôi trào, tựa hồ sắp lao vọt ra ngoài!

Hắn đành phải giao Bắc Minh cho Huyền Ngọc trưởng lão, cảnh cáo nói: “Ta giao Bắc Minh cho ngươi! Nhưng ngươi phải cam đoan với ta rằng, nhất định sẽ bảo hộ y cho thật tốt. Nếu ngươi còn đối với y giống như là mười năm trước, ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Còn có, một lát nữa ta phải Độ Kiếp! Tốt nhất ngươi nên tìm chỗ nào đó trốn đi. Có thể cách ta bao xa thì bấy xa! Nhất định không được tới gần ta!”

Huyền Ngọc trưởng lão giật mình nhìn hắn: “Độ… Độ kiếp?”

Âm Tế Thiên giễu cợt nói: “Sao? Chỉ có tu sĩ các ngươi mới có thể Độ Kiếp, ta thì không thể Độ Kiếp à?”

“Không, ta không có ý tứ này!” Huyền Ngọc trưởng lão vội vàng giải thích: “Sở dĩ trước đó ta có thể rời khỏi lầu ba sớm như vậy, là bởi vì ta vốn đang là Hợp Thể Kỳ đỉnh phong. Hơn nữa, trước khi tiến vào cửa ải của lầu ba, ta cũng đã chuẩn bị tấn chức cảnh giới. Sau đó, đả tọa tu luyện một thời gian, ta mới thành công tấn chức Độ Kiếp kỳ. Bất quá, không gặp Lôi kiếp!”

Âm Tế Thiên có chút kinh ngạc: “Ý của ngươi là?”

“Ta nghĩ, rất có thể Thượng Cổ Bí Cảnh đã đem Lôi kiếp chắn ở bên ngoài, để ta thuận lợi đột phá Hợp Thể kỳ, thăng cấp đến cảnh giới Độ Kiếp kỳ!”

Âm Tế Thiên nói thầm một tiếng: “Thật sự là số cứt chó!”

“Cái gì?” Huyền Ngọc trưởng lão không nghe rõ hắn nói cái gì!

Âm Tế Thiên nhíu chặt mày: “Có thể, ta sẽ không giống với ngươi!”

Sấm sét khi Độ Kiếp của hắn và của tu sĩ không giống nhau, hắn chẳng thể xác định nó có bị tòa tháp này cản lại không nữa.

“Ngươi…”

Huyền Ngọc trưởng lão nhớ đến năng lực của hắn, không khỏi ngậm miệng lại!

Âm Tế Thiên thật sự lo lắng rằng Huyền Ngọc trưởng lão sẽ không thể bảo hộ tốt Bắc Minh, lần thứ hai lớn tiếng cảnh cáo bà: “Ngươi nhất định phải chiếu cố Bắc Minh cho thật kỹ!”

Huyền Ngọc trưởng lão há miệng thở dốc, còn chưa đưa ra bất luận cam đoan gì, cửa lớn lại truyền đến một trận nổ.

Âm Tế Thiên chau mày: “Rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì?”

Huyền Ngọc trưởng lão lo lắng nói: “Không xong!!”

Âm Tế Thiên nghi hoặc nhìn vào khe cửa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.