Đào Hoa Truyền Kỳ

Quyển 2 - Chương 1: Mảnh tuyết thứ nhất (1)




Chạng vạng, Trương Bát nương xa xa nhận ra hai anh em họ Trương tan học về nhà, cầm lấy nút thắt hoa mai tâm đi tặng, Lâm Y giữ chặt cô lại nói. “Suýt nữa đã quên, nút thắt lấy danh nghĩa chị mà tặng, làm sao chỉ tặng cho mỗi Nhị ca, mà không tặng Đại ca?”.

Trương Bát nương gật đầu nói phải, vội vàng ngồi xuống kết cho Trương Bá Lâm một nút thắt khác mới đi ra cửa.

Qua một lúc, cô tươi cười đầy mặt quay về, cầm xấp giấy làm bằng tre trúc đưa cho Lâm Y, nói. “Nhị ca đưa, nói cho em luyện chữ, Nhị ca nghe nói nút thắt kia do chính tay em kết, nắm khư khư trong lòng bàn tay không buông, thiếu đường mừng phát rồ”.

Lâm Y che miệng cười, nói cảm ơn, nhận lấy cất kĩ, tiếp tục kết nút thắt.

Cơm chiều xong, Trương Bát nương gọi thím Dương, hỏi thím tìm hiểu tin tức thế nào rồi, thím Dương đang chờ người ta hỏi đây, lập tức mặt mày hớn hở. “Trước khi ăn cơm, trong phòng Ngân di nương liền đốt nhang muỗi, cô ta không được ra ngoài, vậy thứ đó ở đâu ra? Nhất định là thím Nhâm lén Nhị phu nhân mua dùm cô ta”.

Trương Bát nương uể oải. “Trò đặt cược của chúng ta chẳng ai thắng, đáng tiếc mười văn lại hoàn mười văn”.

Lâm Y buồn bực nói. “Nhang muỗi đắt nhưng cũng không đến nỗi năm trăm văn, nhất định cô ta còn mua gì nữa?”.

Thím Dương gật đầu. “Tất nhiên là có mua đồ nữa trong thành, hàng chưa giao đến”.

Nàng đoán không sai, giữa trưa ngày thứ hai, tiểu nhị của cửa hàng trong thành giao một cái rương lớn đến nhà họ Trương, xưng là đồ của Ngân di nương.

Thiếp thất mua sắm cũng không vi phạm quy củ, Phương thị định làm khó Ngân Tỷ thế nào cũng phải cho khuân cái rương đó vào phòng cô ta.

Mấy người ở nhà chính đều muốn đi xem náo nhiệt, lại sợ Phương thị quở trách, chính Phương thị cũng tò mò, do dự lúc lâu mới sai người. “Các người ra nhìn một cái, đừng để cô ta mang về nhà vật gì không hợp quy củ, khiến người khác chê cười”.

Mọi người tuân lệnh, vui mừng đến trong phòng Ngân Tỷ, mở to mắt nhìn tứ phía.

Trong phòng, bức tường vốn trống trơn nay treo hai bức tranh chữ, trên bàn trưng một bình mẫu đơn và mai, một tấm gương đồng, góc tường đặt bồn hải đường hồng hoa, hẳn là chuẩn bị trồng cây cỏ gì đó, trên giường treo màn phù dung thêu hoa, lờ mờ nhìn thấy bên trong gối cũng thêu hoa, bên cửa sổ gác lò hương bát quái, bên trong đang đốt nhang muỗi.

Lâm Y nhìn một phòng thiết kế, đại khái hiểu được tiền thím Nhâm trả rốt cuộc đi đâu, nhưng thím Dương cũng nhìn lầm rồi, đống đồ này không chỉ năm trăm văn. Thím Dương đại khái cũng biết như vậy, há mồm trợn mắt, Trương Bát nương cũng kinh ngạc không nói nên lời, chỉ có thím Nhâm thần sắc như thường.

Ngân Tỷ cầm ấm trà bạch mai, rót hai chén, đưa cho Lâm Y và Trương Bát nương, cười nói. “Còn chưa mua được lá trà ngon, hai vị tiểu nương tử tạm chấp nhận một hồi”.

Trương Bát nương nhấp thử một ngụm, cái trà “tạm chấp nhận” này còn ngon hơn trà hằng ngày cô vẫn uống gấp nhiều lần. Cô càng thấy kinh ngạc, đợi đến lúc về nhà chính, khẩn cấp hỏi Phương thị. “Mẹ à, Ngân di nương làm sao có nhiều tiền như vậy?”.

Đó là nghi vấn của tất cả mọi người, đồng loạt nhìn Phương thị chờ bà ta trả lời. Phương thị bị nhìn chằm chằm, cảm thấy quá mất mặt, gọi Ngân Tỷ tới.

Ngân Tỷ một thân quần áo mới, tha thướt kéo váy tiến vào, không chút hoang mang hành lễ chào hỏi. “Phu nhân gọi thiếp có việc gì ạ?”.

Phương thị nhìn chằm chằm cô nàng một lúc lâu, mới nói. “Là ta sơ sẩy, quên mua cho cô mấy món nhu yếu phẩm hằng ngày, có điều nhà chúng ta là nhà nông, lấy cần kiệm làm gốc, quá mức phô trương luôn không tốt”.

Ngân Tỷ bị chỉ trích, cúi đầu nhận. “Là thiếp không phải, sau này sẽ chú ý thích đáng”.

Phương thị không đoán được cô ta sẽ nhận sai ngay, sửng sốt xong mới hỏi. “Cô lấy tiền ở đâu ra?”.

Ngân Tỷ đáp. “Là lão gia cho”.

Phương thị âm thầm nghiến răng, hỏi tiếp. “Ai thay cô mua đồ?”.

Ngân Tỷ lại đáp. “Không biết lão gia nhờ vả ai”.

Phương thị suýt nữa tức nổ phổi, nhịn nhịn xuống, ngại con gái và người hầu còn đứng trước mặt, không thể nổi đóa tại trận, phất tay cho Ngân Tỷ lui xuống.

Thím Nhâm và thím Dương thấy sắc mặt Phương thị không tốt, cũng chẳng dám ở lâu, đều tìm cớ lảng đi, Trương Bát nương còn muốn hỏi thêm, bị Lâm Y níu tay áo kéo ra ngoài.

Lâm Y nghĩ đến thím Dương sẽ tố cáo thím Nhâm một phen, không ngờ mấy ngày trôi qua, chẳng có động tĩnh gì, thì ra Ngân Tỷ ra tay rộng rãi, chuẩn bị chu đáo khoản đãi người hầu, thím Dương trong nhà đông người, chỗ nào không cần dùng tiền, tự nhiên giấu giếm thay cô ta.

Trương Bát nương mỗi ngày đi theo Phương thị, chưa đến vài ngày đã hiểu được lai lịch tiền tài của Ngân Tỷ là ở đâu ra, thì ra số tiền đó đúng là Trương Lương cho cô ta, lúc bọn họ còn ở bên ngoài, tiền của Trương Lương đều do cô ta quản lý, về nhà cũng không đòi lại, bởi vậy trong tay cô ta còn giữ rất nhiều. Phương thị biết được, suốt ngày thúc giục Trương Lương đòi về, nhưng Trương Lương cho rằng làm vậy mất mặt đàn ông, kiên quyết không chịu, sau bị ép quá, ban ngày trốn ra ngoài bù khú bạn bè, ban đêm ngủ lại trong phòng Ngân Tỷ, ngay cả gặp mặt Phương thị ngó một cái cũng không.

Lâm Y nghe Trương Bát nương kể lại xong, chẳng có phản ứng gì, lòng nàng đang tràn đầy các kiểu nút thắt mới, mười ngón bay vun vút, kết hết cái này đến cái khác. Trương Bát nương vì muốn nàng tặng tín vật cho Nhị ca mới dạy nàng học, không ngờ cho nàng thêm một nguồn thu nhập mới. Một nút thắt có thể bán được tới mười lăm văn tiền, lại không quá phí sức, lợi hơn nhiều so với bán hài.

Trương Bát nương mặc dù không bài xích Ngân Tỷ, nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng mẹ ruột hơn, vừa thêu khăn cho mẹ chồng tương lai vừa than thở. Lâm Y thấy cô như thế, an ủi. “Cô ta không có nguồn thu vào, có tiền mấy vẫn miệng ăn núi lở, mẹ chị là vợ cả, dưới gối con trai con gái đầy đủ, cô ta có tranh xé trời cũng không qua được mẹ chị đâu, yên tâm một vạn lần”.

Lời này có lý lại xuôi tai, Trương Bát nương nở nụ cười, quay đầu bê nguyên xi đi an ủi Phương thị, Phương thị biết từ miệng Lâm Y nói ra câu này, kinh ngạc vô cùng, cũng có vài phần vui mừng, lúc gặp Lâm Y cũng nể mặt mũi hơn.

Trước đêm Trương Bát nương xuất giá, Ngân Tỷ tặng một phần quà hậu hĩnh đến phòng cô, Lâm Y cùng phòng với cô cũng thơm lây, nhận được một cái gối gốm sứ bạch liên. Nàng không dám tự tiện giấu, cầm đi hỏi Phương thị. “Cháu trả lại cho Ngân di nương nhé?”.

Phương thị hận không thể bóc sạch hết tiền trong tay Ngân Tỷ, nói như chém đinh chặt sắt. “Cứ nhận lấy!”.

Lâm Y được thông qua, yên tâm lớn mật ôm gối về phòng, cách mấy ngày, chợ phiên lại mở, nàng kéo Trương Bát nương đi tiếp, bán nó được giá tốt, được chừng hai trăm văn. Trương Bát nương nhìn nàng vui rạo rực giấu tiền vào bình đồng, cười nói. “Có lời hơn thêu hài và kết nút thắt nhiều nhỉ, sau này em giao thiệp nhiều hơn với Ngân di nương đi”.

Lâm Y bị Trương Bát nương nói sợ, giao thiệp nhiều với Ngân Tỷ, không sợ Phương thị lột da nàng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.