Đào Hoa Truyền Kỳ

Quyển 1 - Chương 7: Giọt mưa thứ ba (2)




Một đống hỗn loạn trong Hoàng cung chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã được tu sửa, đây chính là lợi ích của đông người.

Tô Tiểu Thiến vội vã lau sạch mặt bàn, dáng vẻ gấp gáp cứ như sắp phải đi đầu thai vậy.

Trình Ma Huyễn khó hiểu hỏi: “A Xú, cô làm gấp như vậy làm gì, ta cũng đâu có hối cô làm việc, cô nghĩ ngơi một lát đi”

“Lát nữa tôi phải đi đến chỗ nữ vương, tôi không có thời gian nghỉ ngơi, ờ đúng rồi, có thể tôi sẽ về trễ một chút, anh nhớ nói với thị nữ bên ngoài một tiếng nha”

Trình Ma Huyễn nghe xong liền thất kinh, vội vàng kéo cánh tay của cô hét lên: “Cô muốn bỏ rơi ta? Cô đến chỗ nữ vương làm gì?”

Tô Tiểu Thiến vội nói: “Nữ vương phải bế quan nghỉ ngơi, hồi nãy Lưu quản sự có đến nói rằng, muốn tôi đi chăm sóc mấy con trùng đen kia.” Cũng không biết tại sao, sau khi cô nghe xong cũng không còn cảm thấy ghê tởm nữa, trái lại còn đặc biệt muốn đi, bởi vì ánh mắt ưu thương lần trước của con trùng đen kia làm cho cô trong một khoảng thời gian dài không tài nào quên được.

Trình Ma Huyễn nghe xong thở phào nhẹ nhõm, bất mãn đi theo phía sau cô nói: “Sao lại bắt cô đi, cô đi rồi, ta buồn chán lắm, ta không muốn cô đi.”

Tô Tiểu Thiến thấy hắn ta cứ y như đứa trẻ lớn xác, không nhịn được nhíu mày quát “Anh là đàn ông đó, anh có thể đừng có giống như miếng keo bám dính có được hay không hả?”

“Không được”

Tô Tiểu Thiến bị câu trả lời như chém đinh chặt sắt của hắn ta ngớ cả người ra, cái… cái tên nhãi này thật sự là muốn bị đánh đây mà!

“Tôi nói cho anh hay, không được cũng phải được, lẽ nào anh muốn kháng lại lệnh của nữ vương? Còn nữa, anh có thể tự độc lập một chút có được hay không? Lần trước không phải tôi đã nói với anh rằng là một người đàn ông thì phải có dáng vẻ của người đàn ông, anh như vậy giống như là thái giám đó, anh muốn tôi phải nói đến khi nào thì anh mới hiểu được đây, tôi thấy khuôn mặt đẹp trai này của anh mà lại có bộ dáng ẻo lả thì thật là đáng tiếc quá đi, lúc tôi không có ở đây anh cứ từ từ mà suy nghĩ đi”

Trình Ma Huyễn bị cô nói như vậy, chỉ đành bĩu môi không tình nguyện khép miệng lại.

Tô Tiểu Thiến than nhẹ một tiếng mở cửa phòng đi ra, cái tên nhãi này, thật sự phải nên từ từ suy ngẫm lại.

“A Xú, ngươi có biết vì sao nữ vương muốn ngươi chăm sóc bọn chúng không?” Lưu quản sự đang đứng ở bên ngoài nói.

Tô Tiểu Thiến lắc đầu không rõ.

“Nữ vương nói rằng, ngươi rất đặc biệt, người tin ngươi có thể dùng tâm để mà chăm sóc chúng, ngươi chớ để nữ vương thất vọng đó, đây là cơ hội tốt biểu hiện để lập công” Lưu quản sự dặn dò.

Tô Tiểu Thiến vội vã gật đầu tỏ ý đã hiểu, Lưu quản sự thấy vậy liền đưa cho cô chiếc hộp gấm đã chuẩn bị, rồi nói: “Hôm nay là ngày 28, cũng là ngày tắm rửa cho bọn chúng, ngươi nhớ phải chuẩn bị nước nóng.”

“Hả, trùng tắm rửa không sợ sẽ bị chết đuối sao?” Tô Tiểu Thiến lo lắng hỏi.

Lưu quản sự liếc cô một cái, “Bọn chúng có phải là trùng hay không ngươi còn không biết nữa sao? Dù sao đi nữa ngươi cứ làm việc cho đàng hoàng là được nghe chưa”

Tô Tiểu Thiến gật đầu lia lịa, cầm lấy chiếc hộp mở cửa phòng đi vào.

Bước vào bên trong, châm đèn trên vách tường, những con trùng trong bể kính kêu ‘chít chít chít chít’, Tô Tiểu Thiến bưng chiếc hộp đi qua, bọn trùng ‘sột soạt’ chuyển động đi lại, một mùi chua lè lập tức xông thẳng vào khoan mũi cô, cái mùi rất khó ngửi.

“Bọn mày đói rồi à?” Tô Tiểu Thiến nhìn đám trùng hỏi.

Lúc này một màn kỳ quái xuất hiện, một đám trùng đen lớn toàn bộ đều nấp sang một bên, chỉ có có một con trùng nhỏ đứng ở bên ngoài không ngừng bật nhảy về phía cô.

Tô Tiểu Thiến bất giác đưa tay qua, con trùng nhỏ vội nhảy lên tay cô.

“Nè, mày tên là gì, đói rồi phải không?” Tô Tiểu Thiến nhìn thấy đôi mắt to long lanh của nó không nhịn được hỏi.

Con trùng đen mở to đôi mắt nhìn cô.

Tô Tiểu Thiến mỉm cười, nhẹ nhàng thả nó vào lại, sau đó lấy mấy miếng gan từ trong hộp gấm ném vào, bọn trùng đen nhìn thấy thức ăn vội tiến lên, chỉ có con trùng đen nhỏ kia là không đi, mà còn mở to đôi mắt nhìn cô.

“Sao vậy? Mày không đói sao?” Tô Tiểu Thiến áp sát trên bể kính nói với nói.

Con trùng đen nhỏ không có phản ứng chỉ nhìn cô, bỗng nhiên, Tô Tiểu Thiến phất hiện khoé mắt nó ẩm ướt, nó làm sao vậy? Đang khóc sao?

“Mày sao vậy? Sao mày lại khóc?” Tô Tiểu Thiến không nhịn được giơ tay cầm nó lên, nhìn thấy cái lớp da đen bên ngoài toàn là bụi bặm, Tô Tiểu Thiến mỉm cười, “Có phải đã lâu rồi mày không có tắm rửa nên trong người không thoải mái? Ha ha, mày chờ chút, tao đi lấy nước, đợi một lát nữa tắm cho bọn mày được không nào” Cô nhìn nó nói một cách dịu dàng.

Cô muốn đặt nó trở về, nhưng kỳ lạ thay, tám cái móng chân nhỏ của nó ôm chặt lấy ngón tay của cô không chịu buông ra, Tô Tiểu Thiến khựng lại một lát, nó như vầy là làm sao đây?

“Ngoan nào, tao đi lấy nước rồi trở lại, không cần gấp gáp vậy đâu” Nói xong cô đặt nó xuống một cách nhẹ nhàng, đi đến cái hồ bên cạnh bắt đầu mở nước nóng.

Lưu quản sự từng nói, nước phải ấm, không được quá nóng cũng không thể quá lạnh, còn có bọn chúng thích tắm chung, chờ lát nữa đem toàn bộ bọn chúng thả vào, thả chừng năm phút thì có thể vớt ra.

Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Tô Tiểu Thiến lấy ống trúc bên cạnh đặt vào bên trong bể kính gõ vào đáy một lát, bọn trùng đen liền có trật tự đi vào, điều làm cô cảm thấy kỳ quái là, nhìn cái ống trúc có vẻ không được lớn cho lắm lại có thể chứa được nhiều trùng đen đến vậy.

Sau khi chứa hết, cô cầm đến bên hồ mở nắp ra thả bọn chúng vào trong nước, vừa vào trong nước, bọn chúng liền giống như cá bắt đầu hô hoán vui vẻ lên.

Tô Tiểu Thiến nhân lúc bọn chúng tắm rửa bèn chà rửa bể kính một phen, chờ sau khi cô làm xong, bọn trùng đen vẫn đang vui vẻ bơi lội trong nước, chỉ có duy nhất con trùng nhỏ kia đứng ở trong góc hồ.

Tô Tiểu Thiến ngồi xổm xuống thò tay vào nhẹ nhàng vuốt ve nó, “Trùng đen nhỏ à, mày làm sao vậy? Tại sao mày không chơi đùa cùng chúng nó?”

Con trùng đen nhỏ bơi đến bàn tay cô ôm chặt ngón tay cô không chịu buông ra, Tô Tiểu Thiến ngẩn ra một lát, cảm giác này giống như là Minh Diệm vậy!

‘Cộc cộc cộc’ tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến giọng nói của thị nữ, “A Xú, ngươi xong chưa, sao ngươi ở trong đó lâu vậy?” Đây là lần hầu hạ bọn trùng đen lâu nhất.

Tô Tiểu Thiến vội trả lời: “Xong rồi, sắp xong rồi” dứt lời, cô bắt đầu sửa sang lại.

Ba phút sau, mọi thứ xong xuôi, Tô Tiểu Thiến nói với bọn trùng đen: “Các vị nghỉ ngơi cho tốt nha” lời nói của cô vừa dứt, đám trùng đen kia tụ tập lại nhắm mắt ngủ.

Tô Tiểu Thiến nhìn con trùng đen nhỏ đơn độc kia nhẹ giọng nói: “Ngoan nào, mày cũng đi ngủ đi, ngày mai tao lại đến thăm mày được không?” Dứt lời, cô xé nhỏ một miếng gan lấy từ trong chiếc hộp đặt trước mặt nó, mỉm cười rồi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.