Đào Hoa Truyền Kỳ

Quyển 1 - Chương 32: Giọt mưa thứ mười lăm (2)




Tại buổi họp báo ra mắt album mới nhất Người bước đi trong đêm của Hạ Dạ Huân.Những quả bóng bay màu hồng, màu xanh lam và những chiếc nơ bướm lấp lánh khiến cả hội trường trở nên diễm lệ như trong mộng ảo, giống hệt cảnh thần tiên trong truyện cổ Alice vậy.Một bức ảnh cực lớn.Ánh mắt lạnh lẽo, khóe môi băng giá, tất cả tạo nên một vẻ mặt nếu bảo là đang cười thì chi bằng nói là đang giễu cợt thì đúng hơn, sống mũi vừa cao vừa thẳng, khiến người ta nhìn thấy sẽ không nén được thở dài “A!” một tiếng.Đó chính là siêu sao thần tượng lúc ấy đang nổi tiếng đến độ nhà nhà hay biết, người người hâm mộ - “ảnh ngọc” của Hạ Dạ Huân.

Phóng viên nhà báo chen chúc chật ních cả căn phòng lớn, họ giương cao “súng ống đạn dược” trong tay (máy ảnh, máy quay phim, máy ảnh kỹ thuật số, micro, bút ghi âm…) chĩa thẳng về phía Hạ Dạ Huân đang đứng trên sân khấu, chỉ sợ một phút lơ là sẽ để lọt mất một câu nói, một biểu cảm của anh. Phải biết là, mỗi một tin tức mới, một bức ảnh mới của Hạ Dạ Huân đều là cái cây hái ra tiền, quyết định trực tiếp đến số lượng tiêu thụ báo và tạp chí các loại. Thế nên, các nhà đài, nhà báo, tạp chí đều phái các vua nhà báo năng động, mạnh mẽ nhất của họ đến để hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn “khó khăn” lần này!Nói rằng “khó khăn”, là vì Hạ Dạ Huân trước giờ luôn thờ ơ hờ hững, không chịu hợp tác với cánh phóng viên nhà báo, muốn moi được tin gì “sốt dẻo” từ miệng anh, chính là sự khiêu chiến cao nhất đối với họ.Giống như bây giờ, nhà sản xuất Nguyên Hà Chính của Người bước đi trong đêm đang thao thao bất tuyệt giới thiệu những bài hát trong album, mặt mày hớn hở, hai tay vung vẩy, thì Hạ Dạ Huân lại tỏ ra lạnh như băng, gương mặt tuấn tú đeo đôi kính râm màu xanh đen lấp lánh không hề lộ chút biểu cảm nào đủ để cánh nhà báo phát huy năng lực của mình.

“Anh ta nhất định là đang ngủ gục!”Tiểu Tuyền cố kiễng chân lên cao, nói với Cao Kiều đứng cạnh mình với vẻ dương dương đắc ý.Cao Kiều đẩy đẩy máy quay phim trên vai, phản bác lại: “Đúng rồi, người ta mang kính râm mà cô cũng thấy được, chắc cô có năng lực siêu nhiên nhỉ!”.Tiểu Tuyền cau mày, nhìn chằm chằm Hạ Dạ Huân với vẻ bất mãn: “Anh đang nghi ngờ trực giác của em à? Anh hoài nghi trực giác của em chính là hoài nghi nhân cách của em, trực giác của em có bao giờ…”.“Suỵt!” Cao Kiều nhìn lên phía trước. “Thời gian phỏng vấn bắt đầu rồi, cẩn thận không giành hỏi được câu nào bây giờ!”Thật không hiểu nổi, sếp vốn sáng suốt giỏi giang sao lại thích cái con bé còn cả lông tơ vàng thế này! Không, sai rồi, phải là con nhóc lông đỏ mới đúng. Mái tóc đỏ quạch của cô nàng thật bắt mắt, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm khiến người khác phải há mồm trợn mắt, được xưng tặng danh hiệu Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ quả không sai chút nào.Tiểu Tuyền liếc mắt nhìn về phía gương mặt nhìn nghiêng vẻ thờ ơ của anh ta, trong lòng thầm nhủ: “Khinh thường tôi hả, dám khinh thường Tiểu Tuyền - thiên hậu phóng viên giải trí nhật báo mạnh nhất, tiềm lực to nhất của tuần san Quất Tử hả? Xem ra, không để anh biết được thực lực của tôi, thì anh sẽ không cam tâm tình nguyện hợp tác với tôi đây mà”.Được…Cô hít thở thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, giây phút chuẩn bị…Chiêu khổ nhục kế của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ!

“Bây giờ có thể bắt đầu phỏng vấn được rồi. Người thứ nhất…”Bảo La đứng dậy, ánh mắt lướt một vòng tứ phía, nhìn xuống một rừng cánh tay đưa lên biểu thị ý muốn được phỏng vấn, vẻ mặt đầy mong mỏi chờ đợi được ngón tay của anh ta chỉ vào của đám đông bên dưới.Lựa chọn để ai được phỏng vấn là chuyện rất quan trọng. Phải chọn những phóng viên chính thức của các báo đài có danh tiếng nổi như cồn, địa vị cao ngất, chẳng hạn đài Đông Hoàng, những câu hỏi họ nêu ra thường là đúng trọng tâm, không phát sinh những lộn xộn rắc rối; tuyệt đối không thể để phóng viên các báo như tuần san Quất Tử hoặc tuần san Bạo có được cơ hội để phỏng vấn, bọn họ thường xuyên không kiêng nể gì ai, sắc bén chua cay, toàn hỏi những chuyện kinh thiên động địa mà lại còn hỏi dai, nếu chọc giận Hạ Dạ Huân vốn nóng tính cộc cằn, e rằng nơi này sẽ biến thành bình địa mất.Bảo La nhanh chóng đảo mắt tìm kiếm phóng viên mang biểu tượng của đài Đông Hoàng trong đám phóng viên nhà báo bên dưới, nhưng phải tìm cho được họ trong đám người chen chúc ken đặc dưới kia, hình như là nhiệm vụ bất khả thi.

Trong lúc tìm kiếm…Đột nhiên, một mái đầu màu đỏ đập vào mắt anh!Nóng bỏng như ngọn đuốc, một mái tóc màu đỏ lấp lánh tươi rói chói mắt như ngọn lửa! Những người nhuộm tóc dưới đó rất nhiều, màu nào cũng có, kẻ lăn lộn trong ngành giải trí như anh đã thấy nhiều rồi. Nhưng, màu đỏ đẹp như thế, ánh lên lấp lánh như thế, thì lại là lần đầu tiên được nhìn thấy.Bảo La ngẩn ra, ánh mắt trượt theo mái tóc ấy nhìn xuống…Một khuôn mặt nhỏ thanh khiết, cùng với đôi mắt to lấp lánh tinh nhanh, tròng mắt đen trắng sáng rõ như thủy tinh.

Trong tích tắc lóe sáng!Đôi mắt ấy khẽ chớp.Với nét đẹp mỹ miều của cánh bướm lay động, với sự nhẹ nhàng dịu dàng của chuồn chuồn đậu mặt nước, với tốc độ mỗi giây hai mươi lần - đôi mắt hướng về anh khẽ chớp nhẹ!Thêm vào đó là nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa hạ!

...

Bảo La đột ngột đờ ra ngay tại đó, thẫn thờ nhìn thiếu nữ ấy, miệng mấp máy:

“Cô…”

Thiếu nữ tóc đỏ lập tức chớp ngay khoảnh khắc lạc thần của anh, nói to:

“Cám ơn anh đã cho tôi có cơ hội được phỏng vấn! Tôi là Tiểu Tuyền của tuần san Quất Tử!”

Tiểu Tuyền của tuần san Quất Tử?

Cánh phóng viên rộ lên xì xầm.

Bao ánh nhìn đố kỵ, ngưỡng mộ lẫn nghi ngờ bắn về phía cô thiếu nữ tóc đỏ đang đứng sừng sững một cách kiêu ngạo, đầu ngẩng cao ấy! Cô chính là Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ Tiểu Tuyền - người trong vòng một tháng ngắn ngủi đã tốc hành xộc vào và hé lộ ba mươi tám vụ scandal, hai mươi sáu vụ bí mật đời tư, tiến hành phỏng vấn chuyên đề với mười chín ngôi sao đang nổi tiếng lúc ấy!

Khoảnh khắc này, bao nhiêu ánh đèn lấp lánh đều tụ hội vào người Tiểu Tuyền.

Cô kiêu hãnh ngẩng cao đầu.

Kiêu ngạo đón nhận sự “sùng bái” của mọi người dành cho mình.

Muốn thành công thì phải trả giá! Đặc biệt khi là một phóng viên báo lá cải mới vào nghề, cô đã phải khổ sở thu thập bao nhiêu tư liệu, cố gắng học hỏi đủ mọi loại tuyệt chiêu, cuối cùng đã có thể bước ra hành tẩu giang hồ, hơn nữa lại còn nổi lên rất nhanh chóng!

Tư liệu trích ngang:

Tuyệt chiêu khổ nhục kế thứ nhất của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ” - tóc đỏ lóa mắt!

Không thể là màu đỏ đậm, đỏ rượu, bắt buộc phải đỏ đến mức khiến người ta kinh ngạc, đỏ đến mức chói cả mắt, váng cả đầu. Như thế, dù là lẫn trong đám nhà báo phóng viên cũng có thể được người dẫn chương trình chú ý đến, đoạt được cơ hội để đặt câu hỏi, nếu không thì với chiều cao và tướng mạo khiêm tốn của mình, cô tất sẽ bị chìm nghỉm trong đám người.

Tuyệt chiêu khổ nhục kế thứ hai của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ - chớp mắt!

Đừng coi thường chiêu này, tuy người người đều biết chớp mắt, nhưng biết chớp một cách tao nhã, nhanh chóng, chớp mắt để khiến người ta phải choáng váng xây xẩm mất đi lý trí, thì rất ư là khó khăn. Tiểu Tuyền đã luyện tập suốt cả tuần trước tấm gương trong nhà vệ sinh mới luyện đến cảnh giới cao nhất khiến người người mê đắm, thất thần như thế. Ha ha, chỉ cần có thể ru ngủ người ta khoảng mười giây, thì cơ hội của cô đã đến chắc rồi!

Bảo La nghiến răng kèn kẹt, đau lòng nhức óc!

Anh kén cá chọn canh thế nào mà lại vẫn lọt vào tay tuần san Quất Tử thế này? Lần này toi rồi, không hiểu được cô gái tinh quái kỳ quặc này sẽ nêu ra câu hỏi móc họng thế nào đây. Scandal của Hạ Dạ Huân? Xu hướng tình dục của Hạ Dạ Huân? Hạ Dạ Huân có từng đụng đến phẫu thuật thẩm mỹ hay không?... Trời ơi, chỉ mới nghĩ đến ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng vạn năm của Hạ Dạ Huân thôi là anh đã thấy rùng mình kinh sợ rồi.

Hội trường im phăng phắc.

Tiểu Tuyền mỉm cười vẻ thân thiện.

Biểu tượng của tuần san Quất Tử lấp lánh trên ngực áo cô.

Mọi người nín thở.

Trán Bảo La túa mồ hôi lạnh.

Hạ Dạ Huân lại nhếch một nụ cười giễu cợt, tung chiêu ra đi, tóm lại cô đừng hòng moi được tin tức “hot” gì ở tôi.

“Xin hỏi…”

Hàm răng trắng ngần của Tiểu Tuyền cũng đang lấp lánh ánh sáng, nụ cười thân thiện đáng yêu biết bao.

Mọi người hít một hơi, hồi hộp lắng nghe.

Tiểu Tuyền mỉm cười: “… Lúc nãy anh ngủ gục phải không?”.

Choáng!

Cánh nhà báo đổ rạp hết một dãy!

Cao Kiều dở khóc dở cười, máy quay phim đeo trên vai tuột xuống, suýt chút nữa là rơi xuống đất.

Đó chính là ---

Câu hỏi “nóng bỏng tay” được nêu ra khiến quần chúng “nghiêng ngả” mà phóng viên Tiểu Tuyền của tuần sanQuất Tử đã thốt lên khi giành được quyền phỏng vấn trong buổi họp báo mới nhất của ngôi sao nổi tiếng nhất, vũ trụ vô địch - Hạ Dạ Huân.

***

Ở tòa nhà văn phòng Tập đoàn Quất Tử.

Được thiết kế với phong cách thời thượng kết hợp với tông màu cam ấm áp, trong thành phố bê tông cốt thép này rõ ràng là cuốn hút ánh mắt người khác một cách đặc biệt, những tin tức nóng bỏng nhất, ác liệt nhất của toàn thế giới không ngừng tuôn ra từ tòa nhà này. Tập đoàn Quất Tử có mục tiêu là tấn công vào ngành giải trí chuyên nghiệp, dưới trướng có ba thương hiệu lớn nhất – tuần san Quất Tử, nhật báo Quất Tử và tin mới Quất Tử.

Mười một giờ sáng.

Trong tòa nhà Quất Tử, phòng tin tức giải trí nơi có ánh mặt trời đủ đầy nhất, tầm nhìn thoáng đãng nhất, một thiếu nữ tóc đỏ đang ngồi dựa dẫm trên chiếc salon bằng da bò quý giá chỉ dùng để tiếp đón khách quý với tư thế rất thoải mái tự nhiên, đón nhận những ánh mắt tán thưởng khen ngợi với vẻ đắc ý.

Tay trái đưa ra…

Mỹ Sa, người mới trong bộ phận xuất bản, rất cung kính và ngưỡng mộ đặt lên một tờ tuần san Quất Tử mới xuất bản nóng hổi trong tuần này, trên bìa là bức ảnh tuyệt đẹp của Hạ Dạ Huân, phối hợp vào đó là hàng tít chói mắt – “Hoàng tử ngủ gục tuyệt thế, trong mộng vẫn có một mối tình!”

Mỹ Sa xúc động nắm chặt lấy tay Tiểu Tuyền:

“Đầu bảng! Tin tức lần này đã góp phần giúp cho Tiểu Tuyền chiếm vị trí đầu bảng liên tiếp trong ba tuần rồi!”

Tay phải đưa ra…

Thạch Cảnh, người mới của bộ phận điều tra, vội vã đặt lên đó bảng đồ thống kê lượng phát hành tuần san của các tuần, đồng thời kích động giải thích:

“Tính đến mười giờ ba mươi phút sáng nay, lượng phát hành tuần san Quất Tử với ảnh bìa là Tiểu Tuyền đã vượt qua năm mươi vạn bản, nhiều hơn lượng tiêu thụ của tuần sanBạo đứng thứ hai những sáu mươi mốt phần trăm!”

“Thắng lợi!”

Tất cả những người mới của các bộ phận đều vây xung quanh thiếu nữ tóc đỏ, hoan hô, nhảy nhót!

Tiểu Tuyền là thần tượng của họ!

Mọi người vào tuần san Quất Tử cùng một thời gian, vì kinh nghiệm còn mỏng nên công việc cơ bản hiện nay vẫn chỉ là những loại sơ đẳng nhất như pha trà rót nước, dọn dẹp vệ sinh. Chỉ riêng Tiểu Tuyền, giống như một ngôi sao vụt lóe sáng, nhanh chóng mở ra cục diện mới trong bộ phận tin tức giải trí, với thành tích công việc siêu việt, thù lao nhảy lên ba bậc, trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người. Đến ngay cả lúc dẫn đám bạn bè cùng vào làm chung với mình đi đường cũng có thể ưỡn thẳng ngực ngẩng cao đầu, giảm thiểu khá nhiều sự kỳ thị của các bậc tiền bối.

Tiểu Tuyền ngồi thẳng dậy, mỉm cười, nụ cười rất có khí chất:

“Các chị em, làm phiền một chút.”

Mọi người đang hoan hô bỗng dưng im phăng phắc, động tác đờ ra giữa không trung, đợi cô tiếp tục.

Tiểu Tuyền thở dài vẻ bất lực: “Bên ngoài trời rất nóng, tôi chạy ra ngoài cả buổi sáng khát đến nỗi môi khô nứt nẻ cả ra đây, có thể nhường đường một chút, cho em gái nhỏ này đi rót chút nước uống được không?”.

Ùng một tiếng.

Mọi người tản ra.

Ùng thêm một tiếng.

Mọi người bắt đầu vây quanh trở lại.

“Tiểu Tuyền, co-ca!” “Tiểu Tuyền, nước khoáng nè!” “Tiểu Tuyền, sữa chua!” “Tiểu Tuyền, nước trái cây!” “Tiểu Tuyền, lục trà!” “Tiểu Tuyền, đá bào!”



Ghê gớm quá, lại còn có thể biến ra một cốc đá bào đậu đỏ hơi lạnh bốc nghi ngút nữa chứ.

Tiểu Tuyền lim dim nuốt một muỗng lớn, cổ họng mát lạnh xuống tận tim gan, thoải mái quá, ngon quá đi mất…

Người cống hiến món đá bào đậu đỏ là Lý Huệ cùng tổ tin tức giải trí, cô nàng cười ngọt ngào tiến lại gần Tiểu Tuyền đang thấp đầu cắm cúi ăn, dè dặt hỏi:

“Tiểu Tuyền, mình có thể hỏi cậu một câu này được không?”

Tiểu Tuyền nuốt xuống một ngụm đá bào, lúng búng nói:

“Hỏi đi.”

“Mình không rõ là, tại sao cậu lại hỏi Hạ Dạ Huân có phải đang ngủ gục không? Tại sao không hỏi những vấn đề sâu kín nóng bỏng giật gân hơn nữa?”

Tiểu Tuyền phồng hai má, cười híp mắt:

“Ồ, nếu là cậu, cậu sẽ hỏi gì?”

Lý Huệ ngẫm nghĩ: “Câu hỏi bình thường nhất, chắc là bình luận của anh ấy về album mới nhất Người bước đi trong đêm… có điều…” Tay cô co lại thành nắm đấm. “… Mình sẽ hỏi, Nguyệt Sa Anh và Thanh Thủy Lăng rốt cuộc ai mới là người mà anh ấy đang quen!”

Mỹ Sa nhẹ nhàng ve vuốt ảnh của Hạ Dạ Huân trên bìa với vẻ mê mẩn:

“Mình muốn biết, anh có phải là đẹp trai bẩm sinh như thế hay không?”

Thạch Cảnh chen vào một câu:

“Anh ấy có kỳ thị với tình yêu đồng giới hay không?”

“Anh ấy thích hoa gì?”

“Hình tượng nữ giới hoàn hảo nhất trong mắt anh ấy là thế nào?”

“Anh ấy thực đang thầm thương trộm nhớ ngôi sao Hàn Quốc Kim Hee Ji?”



Ok! Đá bào đậu đỏ đã được tiêu diệt hết!

Tiểu Tuyền đặt chiếc cốc rỗng không xuống, thỏa mãn dựa ngửa vào salon thở dài một cách hạnh phúc, vươn thẳng ngón tay trỏ ra, lắc lắc một cách kiên định trước sáu đôi mắt đang mở thao láo mong chờ được giải đáp:

“Sai!”

“…” Mọi người há hốc mồm.

Tiểu Tuyền nhắm mắt lại, cười vẻ thong dong: “Thứ nhất, những bình luận nhận xét của anh ấy về album mới đều đã được in trên những tư liệu tuyên truyền cho công ty âm nhạc rồi, nhà báo phóng viên nào cũng có thể dễ dàng có được nó. Thế nên, câu hỏi này không có giá trị lớn nào cả!”.

Phải rồi!

Mọi người gật đầu.

“Thứ hai, scandal này, yêu đơn phương này, xu hướng tình dục này, tiêu chuẩn bạn gái này… tất cả đều là những câu hỏi cực kỳ hay. Nhưng…” Tiểu Tuyền nhìn họ cười. “Anh ta có trả lời mình không?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Tiểu Tuyền lắc đầu: “Hạ Dạ Huân là phái đối kháng nổi tiếng, tất nhiên anh ta sẽ không để ý đến tôi, nên tôi hỏi những vấn đề đó thì căn bản là chỉ tự làm khó mình thôi. Và chỉ với một câu trả lời không liên quan đến vấn đề chính của anh ta thôi là có thể đánh bại tôi rồi!”.

Có lý!

“Thế nhưng, nếu tôi hỏi một vấn đề khiến anh ta không ngờ tới, nhất thời anh ta sẽ không đoán ra dụng ý của tôi, trong lúc mơ hồ sẽ ngoan ngoãn nhảy vào hố bẫy mà tôi đã thiết kế sẵn…”

“Bẫy á?” Mọi người kinh ngạc kêu lên.

Tiểu Tuyền cười lạnh lùng:

“Đúng, hố bẫy. Lúc mở họp báo mà ngủ gục ấy, từ đó có thể viết ra rất nhiều phiên bản! Chẳng hạn như, anh ta không tôn trọng phóng viên, trong mắt anh ta chẳng coi ai ra gì, tự cho mình là giỏi giang; hoặc như, sức khỏe anh ta giảm sút, không có tinh thần làm việc, có phải là liên quan đến chuyện Thanh Thủy Lăng sáng sớm hôm kia mới về đến nhà hay không; hay là, anh ta bất mãn với công ty, cho rằng việc chế tác album mới có vấn đề, chất lượng không cao, cho nên mới tức giận ngủ gục để biểu thị sự phản kháng của mình…”

Mọi người đã nghe đến đờ người ra, cảm thấy từng đợt lạnh buốt trong tim. Thì ra, chỉ là một vấn đề về giấc ngủ nhỏ xíu thôi, cũng có thể có nhiều hàm nghĩa “kinh khủng” đến như vậy…

Lý Huệ rụt rè giơ tay: “Vậy… sao cậu không viết như thế?”.

Tiểu Tuyền nhướn mày, trừng mắt với cô nàng:

“Ngốc! Tiểu Tuyền đây chẳng lẽ chỉ định dạo chơi một ngày trong làng giải trí này ư? Thả dây dài để câu cá to, xây dựng tốt mối quan hệ với Hạ Dạ Huân, mới có thể moi móc thêm nhiều sự tình bí ẩn chứ! Cho nên tôi mới tha cho anh ta lần này, chỉ mời chuyên gia về Tâm lý học và chuyên gia Mệnh lý phân tích xem người ngủ gục ở nơi công cộng có đặc trưng tâm lý, đặc điểm tính cách thế nào, hình mẫu người tình trong mộng, xu hướng phát triển sự nghiệp v.v… Rồi sau đó kết hợp với những sự việc, những từng trải, scandal trước kia của Hạ Dạ Huân để làm một bảng tổng hợp suy luận, chắc chắn sẽ là một tiêu đề “hot” nhất, thu hút quan tâm của vô số độc giả!”

“Woa!” Mọi người kinh ngạc kêu lên. “Có thể phân tích ra nhiều đến thế ư?”

Tiểu Tuyền cười rất thoải mái:

“Chỉ cần đưa tiền thì xuất bản một quyển sách cũng được nữa là…”

Ánh dương màu vàng cam xuyên qua khung cửa sổ lớn chạm đất để chiếu vào bên trong.

Bóng Tiểu Tuyền trên chiếc salon da bò càng trở nên vĩ đại hơn trong mắt mọi người, cô giống như một vầng hào quang chói lọi, phát ra ánh sáng huy hoàng quý giá vô cùng.

“Tiểu Tuyền, sếp gọi cậu kìa!”

Có người đang đứng ở cửa gọi.

Tiểu Tuyền mỉm cười đứng dậy, rời khỏi đám người đang đờ đẫn ngờ nghệch, lòng thầm nghĩ, mình thật là không thành thật, quên bẵng mất chưa nói với bọn họ, thực ra cô hỏi Hạ Dạ Huân câu đó, nguyên nhân chủ yếu là muốn chứng minh…

Anh ta thực sự đang ngủ gục!

Trực giác của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ tuyệt đối không thể có sai sót được!

* * *

Trong văn phòng vô cùng tráng lệ.

Những món đồ cổ và bức họa giá cả trên trời đã trang điểm cho Tập đoàn Quất Tử một thanh thế phi phàm, một chiếc bàn rộng có hình dáng đơn giản màu cam do một nhà thiết kế lừng lẫy ở Ý đích thân chế tạo được đặt gần cửa sổ, tất cả ánh nắng đều tập trung trên người cô gái trẻ vận bộ kỳ bào kiểu Trung Hoa màu đen đang ngồi phía trước bàn làm việc.

Tiểu Tuyền nhìn người phụ nữ ngồi ngược ánh sáng ấy một cách vô cùng ngưỡng mộ, đó là sếp của cô…

Người sáng lập tuần san Quất Tử - Chung Vô Nhan!

Chung Vô Nhan là một truyền kỳ!

Cô ta xuất thân bần hàn, nghe nói còn chưa học hết tiểu học, năm chín tuổi cha mẹ đều mất cả, sinh sống nhờ nghề thu nhặt bao thuốc lá trên đường phố, về sau dành dụm được ít tiền liền kinh doanh quán bar, từ đó luôn gặt hái được thành công. Mười năm về trước, Chung Vô Nhan quyết định tiến quân vào ngành giải trí. Cô sáng lập nên tuần san Quất Tử, gia nhập đoàn quân paparazzi vô cùng thành công tại nước ngoài, to gan lớn mật vạch ra những bí mật của thế giới giải trí, vô số scandal bí mật xấu xa về giới chính trị một cách dữ dội, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, danh tiếng của tuần san Quất Tửbùng nổ và thành công vang dội!

Hiện nay, Tập đoàn Quất Tử đã ngồi vững vàng ở vị trí đầu bảng của báo và tạp chí về thể loại lá cải, trở thành mục tiêu chủ yếu để cánh nhà báo khác thi đua và tranh đấu hòng đoạt lại ngôi vị đó.

Chung Vô Nhan ngẩng lên, gương mặt trắng ngần thanh tú có một vết sẹo nhạt màu, giống như vết dao cắt, nhưng lại không thể nhìn thấy rõ lắm. Cô nhìn Tiểu Tuyền vừa bước vào một cái, nói ngắn gọn:

“Ngồi.”

Tiểu Tuyền ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên mặt cô ta như mê muội, vết sẹo bí ẩn nhưng đẹp đẽ, chắc chắn ẩn dưới đó là một câu chuyện vô cùng rung động lòng người đây mà.

A, không đúng, cô nhớ hình như mình đã từng nhìn qua vết thương do dao gây ra kiểu như vậy, là ai nhỉ? Tóm lại là ai đây? Cô túm lấy tóc mình, khổ sở suy nghĩ.

Chung Vô Nhan đặt cây bút trong tay xuống, dựa lưng vào chiếc ghế bằng gỗ đàn hương màu tím, quan sát cô:

“Cô rất thích hợp để làm phóng viên giải trí!”

Tiểu Tuyền mắt sáng rỡ: “Cám ơn sếp đã khen ngợi!”.

“Cô nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt tôi, muốn khám phá xem quá khứ của tôi chứ gì. Cô có một hứng thú thiên bẩm không thể khống chế được đối với tất cả những bí mật và ẩn tình, mỗi lần vạch ra một lớp mặt nạ ngụy trang của người khác, cô luôn có được một khoái cảm như thể tìm ra châu báu vậy.”

Tiểu Tuyền cười khan:

“Hà hà, lòng hiếu kỳ của tôi mạnh hơn người khác một chút. Nhưng đừng nói như thể tôi quá ác độc như thế chứ!”

Chung Vô Nhan hơi mỉm cười: “Cô chẳng ác độc chút nào cả”.

Tiểu Tuyền thở phào.

Thân người Chung Vô Nhan hơi nghiêng về phía trước, nhìn trừng trừng vào đôi mắt Tiểu Tuyền:

“Cô phải - ác - độc hơn! Nhẫn tâm hơn! Trơ trẽn hơn! Lạnh lùng hơn!”

Tiểu Tuyền hụt hơi, ho sặc sụa một lúc.

“Tuyệt đối không được từ bi mềm yếu!” Chung Vô Nhan ném tờ tuần san Quất Tử có hình bìa Hạ Dạ Huân đến. “Bài viết này khẩu khí quá mềm mỏng, độ châm chích không đủ. Rõ ràng cô có rất nhiều lựa chọn có thể làm chấn động độc giả mạnh hơn, dẫn đến một làn sóng bão táp mới trong làng tin tức giải trí. Nhưng, cô lại nhẹ nhàng thả cho nó trôi qua!”

“Tôi…” Gì thế này, nếu không hay thì sao cô còn giật tít tin đó để làm gì?

“Giật tít tin đó không phải do nó hay, mà vì chẳng có tin gì hay hơn nó.” Chung Vô Nhan hừ một tiếng lạnh lùng. “Số báo tuần này bán rất chạy, là do các phóng viên khác đều ngu ngốc hết, đến cả chút scandal xấu xí cho ra hồn cũng không viết nổi.”

Tiểu Tuyền thè lưỡi. Woa, một bà sếp ghê gớm thật, biết đọc cả suy nghĩ của người khác.

Chung Vô Nhan cười lạnh: “Làm nhà báo, chỉ có vô tình vô nghĩa mới có thể thành công được. Cô rất thông minh, cũng rất có năng khiếu, tôi vô cùng hài lòng về cô, muốn cho cô cơ hội phát triển, thế nên đừng để tôi thất vọng”.

“Vâng.” Tiểu Tuyền cúi đầu.

“Từ nay về sau, tin tức gì về Hạ Dạ Huân sẽ do cô phụ trách, trong vòng một tháng phải làm cho ra ngô ra khoai, đánh bóng thương hiệu Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ của tuần san Quất Tử!”

“Vâng!” Tiểu Tuyền huơ huơ nắm đấm biểu thị quyết tâm.

Ánh nắng từ sau lưng Chung Vô Nhan tỏa vào, nhưng dù chìm giữa ánh sáng ấy thì cô ta vẫn không hề có chút rạng rỡ nào, cả người tựa hồ đang ở một nơi tăm tối mênh mang vô tận.

Tiểu Tuyền đợi một lúc thì thấy cô ta bắt đầu vùi đầu vào đám văn kiện, hình như quên cả mình đang đứng đó, liền nhẹ nhàng đứng dậy, khẽ nói:

“Thưa sếp, nếu không còn việc gì thì tôi đi đây.”

Chung Vô Nhan dùng bút phê duyệt trên văn kiện, không nhìn cô:

“Tôi đã thông báo cho phòng nhân sự tăng lương thêm mười phần trăm cho cô rồi!”

“Cám ơn sếp!” Tiểu Tuyền không kìm được niềm vui sướng, tăng lương rồi, khả năng của cô lại được nhìn nhận nữa.

“Cô vẫn còn là sinh viên của Học viện Quang Du đúng không, còn hơn tháng nữa mới kết thúc nghỉ hè, nếu cô muốn thì sau khi vào học lại, nơi đây vẫn sẽ hoan nghênh cô tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này.” Chung Vô Nhan gập tập văn kiện lại.

Tiểu Tuyền ú ớ. Trời ơi, lúc đầu để tranh giành cơ hội được làm việc tại tuần san Quất Tử, cô đã điền rất nhiều thông tin giả, không ngờ…

Tiểu Tuyền khẽ khàng dè dặt đóng cánh cửa phòng của Tổng biên tập lại.

Cuối cùng…

Vuốt vuốt ngực, thở ra một hơi thật dài.

Một người phụ nữ quả là đáng sợ…

* * *

Chiều thứ Bảy. Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ khiến người ta cảm thấy thật dễ chịu, làn gió nhè nhẹ mang theo hơi nước mát lạnh, nhẹ nhàng vờn đùa tâm trạng vui vẻ của mọi người.

Trung tâm kinh doanh vàng bạc đá quý.

Chú chó nhỏ lông xù cổ đeo chuông, ting ting tang tang chạy theo sau chủ của nó, những thiếu nữ với nụ cười thanh thoát đáng yêu như tiếng chuông bạc, những tấm poster quảng cáo lớn mời gọi ánh nhìn của mọi người, mấy quả bong bóng màu hồng thoát khỏi tay những đứa bé, nhẹ nhàng bay vút lên bầu trời xanh, cửa kính của những chiếc máy bán nước tự động lấp lánh ánh sáng trong trẻo…

Trong quán nước lộ thiên.

Một chàng trai trẻ mặc áo sơ mi trắng, quần jeans xanh đang yên lặng ngồi dưới bóng râm của cây dù to sọc xanh trắng, trên chiếc bàn nhỏ tinh tế có một cốc nước cam đã uống hết một nửa. Gương mặt chàng trai khôi ngô tuấn tú, mái tóc đen nhánh mềm mại hơi xoăn, ánh mắt anh mơ màng, đáy mắt tựa hồ tuôn chảy ánh hào quang màu tím violet, lộ ra đôi chút nét trẻ con khó có thể nhận ra.

Nước cam đã bị bỏ quên lâu rồi.

Chàng trai không biết đang nghĩ những gì, khóe môi thoáng nét cô độc, vẻ mặt có phần đau buồn.

Không khí như xem chàng trai là trung tâm, trong phạm vi một kilomet, nhảy múa lung linh một vòng sáng tựa hồ như men sứ, khiến hơi thở con người cũng dần chậm lại.

Một cảnh tượng đẹp biết bao.

Nhưng, cứ có một người muốn chui vào để phá hoại nó!

Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi mặc bộ âu phục cao quý, vẻ mặt cao ngạo kéo chiếc ghế gỗ cạnh chàng trai ấy rồi ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, giọng nói trầm trầm nhưng mê hoặc:

“Chào cậu…”

Chàng trai không đếm xỉa đến anh ta.

“Tôi có thể biết tên cậu được không?”

“Tránh ra!” Chàng trai cau mày.

“Từ khi nhìn thấy cậu lần đầu tiên…” Người đàn ông kích động muốn nắm lấy tay chàng trai. “… tôi đã bị cậu thu hút rồi…”

Chàng trai vơ lấy cốc nước.

“Soạt!”

Nước cam hất đầy lên mặt người đàn ông đó.

Người đần độn đã gặp nhiều, nhưng trơ trẽn như thế lại hiếm thấy.

Sắc mặt gã đàn ông cứ xanh mét rồi tái nhợt, bước vào tình trường đã hai mươi mấy năm, với ngoại hình và uy thế gia tộc của gã, bao giờ cũng thành công hơn người, làm sao lại có thể nếm trải cảm giác thất bại thê thảm này. Chàng trai xinh đẹp này, mới nhìn đã biết là dạng ấy, giả vờ cái gì chứ. Có điều, cậu ấy thật sự xinh đẹp đến mức muốn chảy cả nước dãi, ôi chao, hình như gã quên khai báo mình là ai, thảo nào chàng ấy phớt lờ là phải.

Gã đàn ông cố hết sức để giữ phong độ, móc ra một chiếc khăn tay lau mặt, rồi ho một tiếng:

“Khụ, tôi xin giới thiệu, tôi là công tử đời thứ tám của gia tộc họ Trần…”

“Bốp!”

Cốc thủy tinh đập mạnh vào trán gã đàn ông mặc âu phục, máu tươi bắt đầu chảy ra!

Chàng trai dùng khăn giấy lau lau những ngón tay dài mảnh, như thể chê bai cốc thủy tinh đã làm bẩn tay vậy.

“Mày!” Gã đàn ông thẹn quá hóa giận, thái dương rỉ máu khiến gương mặt gã ta vô cùng khủng khiếp. “Dám đánh bổn công tử ta hả, đi, đến đồn cảnh sát với ông đây, ông muốn kiện mày đã cố ý gây thương tích cho người khác!”

Gã tóm chặt cánh tay chàng trai, vết máu dây bẩn cả chiếc áo trắng sạch sẽ.

“Buông tôi ra!”

Chàng trai cố sức hất gã ra nhưng không được, lại chê gã bẩn nên không muốn nắm lấy tay gã đẩy ra, trong phút chốc, gương mặt tuấn tú đã đỏ bừng lên vì phẫn nộ.

Lúc này, cạnh họ đã tụm năm tụm ba những người qua đường, đang hiếu kỳ quan sát, chỉ chỉ trỏ trỏ, không hiểu nổi hai người họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Gã đàn ông lớn giọng chửi mắng chàng trai:

“Cái thứ này ra đây bán thân, tôi đã nói tôi không có hứng với cậu, tại sao cậu còn đeo bám tôi không chịu buông hả! Cậu tưởng dùng bạo lực là sẽ khiến tôi thấy hứng thú với cậu à? Không để cho pháp luật trừng trị cậu thì không biết cậu còn cám dỗ bao nhiêu người lương thiện nữa đây!”

Woa! Thật sự là không ngờ…

Mọi người vây xung quanh liếc mắt nhìn, chẳng trách chàng trai ấy tuấn tú khôi ngô đến vậy.

Chàng trai tức muốn lộn ruột: “Anh!”.

Gã đàn ông lạnh lẽo hừ một tiếng: “Dám làm thì phải dám nhận”.

“Anh!”

Chàng trai như muốn nổ tung đến nơi!

Bỗng nhiên, phía ngoài vòng người vang lên một tiếng hét:

“Ai đang bắt nạt bạn trai của tôi thế hả?”

Đám người soạt một tiếng tách ra hai bên, một cô gái trẻ tóc đỏ mắt trợn tròn giận dữ đang sải từng bước dài đến, bàn tay như gọng kìm gỡ bỏ tay gã đàn ông đang túm lấy chàng trai ra!

Gã đàn ông đau đến mức kêu thét lên, cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy trên mu bàn tay đã bị cô gái khoét cho thành bốn vết móng tay vừa sâu lại còn rỉ máu!

“Con nhỏ này…” Gã tóm lấy cô gái tóc đỏ.

Cô gái tóc đỏ hất toẹt tay hắn ra, giận dữ:

“Anh dám nói bạn trai tôi đeo bám anh hả?”

“Cậu ta…”

“Nếu anh ấy đeo theo anh, thì tôi là cái gì hả?” Cô gái chỉ vào mũi gã, gầm lên: “Chúng tôi đang hẹn hò nhau ở đây, tôi vừa mới đi vệ sinh có một chút mà anh ấy đã đeo bám anh được sao? Anh là đồ khốn kiếp nói bậy mà không biết ngượng! Rõ ràng là anh quấy rối, dụ dỗ bạn trai tôi, không đạt được mục đích nên quay lại cắn người, chẳng lẽ anh là chó hả!”.

Mọi người cười ầm.

Sắc mặt gã đàn ông xám ngoét như gan lợn, không thể nào tìm ra cơ hội phản kích dưới tràng chửi rủa như liên thanh của cô gái.

Cô gái tiếp tục mắng:

“Đi, đi đến đồn cảnh sát! Tôi phải tố cáo anh quấy rối tình dục người khác!”

“Cô có chứng cứ gì!” Gã đàn ông đã bắt đầu hoảng lên, ban nãy gã chỉ dọa dẫm chàng trai thôi, đời nào dám động chạm đến cảnh sát thật.

Cô gái ngửa mặt lên trời cười một tràng dài.

Sau đó…

Trừng mắt nhìn gã!

“Đừng có tưởng tôi không biết anh là ai, công tử đời thứ tám của gia tộc họ Trần chuyên về kinh doanh bất động sản – Trần Gia Mông.”

Gã đàn ông ngạo mạn liếc nhìn vẻ thách thức: “Xem như cô biết điều”.

Cô gái hừ mũi một tiếng, cười lạnh lẽo, bảo:

“Năm anh mười một tuổi vì mắc tội khiêu dâm bạn trai học cùng lớp nên đã bị nhà trường đuổi học, năm mười sáu tuổi bị pháp luật tuyên án tội danh quấy rối tình dục nhưng được tạm hoãn thi hành án hai năm, năm hai mươi ba tuổi vì đánh ghen tranh giành người tình nam mà bị đánh trọng thương, tháng Ba năm nay bức ảnh anh và người tình nam giới thân mật quá mức trong xe bị tuần san Quất Tử đăng lên ngay trang đầu!”

“Cô…” Gã đàn ông run bắn người.

“Sao nào?” Cô gái ưỡn ngực lên, cười nhạo gã. “Không thì chúng ta cùng đến đồn cảnh sát kiểm tra thử, xem tôi có nói sai chỗ nào không?”

Phụt!

Đám người vây xung quanh nhổ mấy bãi nước bọt vào gã đàn ông đang toát mồ hôi lạnh.

Xu hướng tình dục thế nào là chuyện riêng của mỗi người, nhưng quấy rối không thành lại quay ngược lại cắn người ta, sỉ nhục vu khống người ta, quả thực là quá trâng tráo vô sỉ!

Cuối cùng…

Gã đàn ông mặt mũi tái mét, nhục nhã lủi đi như một con chuột cống.

...

Dưới bóng râm cây dù sọc xanh trắng.

Cô gái tóc đỏ đưa tay phải ra cho chàng trai:

“Chào anh, tôi là Tiểu Tuyền.”

Chàng trai trầm tư, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Cô quen tôi sao?”.

Tại sao cứ có cảm giác đã gặp cô ấy rồi, đặc biệt là mái tóc đỏ kia, cảm thấy thật quen thuộc.

Tiểu Tuyền nghiêng đầu cười cười:

“Tôi phải quen biết anh sao?”

Bàn tay cô đưa ra dừng lại giữa chừng, không hề buông xuống.

Chàng trai nhìn chăm chú, hồi lâu sau, dần dần đưa tay lên, nắm lấy tay cô gái:

“Cô có thể gọi tôi là – Huân.”

Tiểu Tuyền nắm chặt tay chàng trai, sự ấm áp truyền thẳng đến trái tim anh:

“Huân, rất vui được biết anh, sau này chúng ta đã là bạn bè rồi!”

“Bạn?” Huân lặp lại, cười ngây thơ như một đứa trẻ. “Đơn giản thế thôi đã là bạn bè rồi sao?”

Nụ cười Tiểu Tuyền rạng rỡ như ánh nắng:

“Đúng thế, tứ hải giai huynh đệ, tôi anh có duyên gặp gỡ, đương nhiên phải là bạn rồi.”

“Vậy bạn bè phải làm gì?”

“Mua quần áo!” Tiểu Tuyền kéo anh đi.

“Tại sao phải mua quần áo?”

“Ngốc!” Tiểu Tuyền vừa đi vừa nói: “Áo anh bị cái bàn tay bẩn thỉu kia làm ô uế cả rồi, anh không thấy xấu xí thì tôi cũng thấy buồn nôn, mau thay nó ra thôi!”.

“Ồ.”

* * *

Hoàng hôn.

Ráng chiều nhuộm đỏ trời.

Tiểu Tuyền và Huân ngồi trên bậc thang đá ở hải cảng, mỗi người một cốc trà sữa trân châu, ánh mắt hướng ra phía đại dương xa xa trong ánh chiều tà.

“Tại sao lại giúp tôi?”

“Tôi có một người bạn, cô ấy nói với tôi rằng, làm người phải nên giữa đường bất bình rút đao tương trợ. Cô ấy sống rất vui vẻ, tôi nghĩ nếu mình có thể làm thế được thì cũng sẽ vui vẻ như cô ấy thôi.”

“Bạn của cô rất thú vị.”

“Đúng thế!” Tiểu Tuyền hút một ngụm trà sữa. “Tiếc là cô ấy đã rời khỏi đây, tôi thấy rất nhớ.”

“Tôi không có bạn!” Huân chậm rãi nói. Chẳng ai muốn làm bạn với anh, mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái.

“Tôi sắp giận rồi đấy!”

“…”

“Vừa nãy còn nói chúng ta là bạn, sao anh đã nuốt lời nhanh thế?” Tiểu Tuyền hậm hực cắn mạnh viên trân châu trong trà sữa. “Anh cứ thế thì tôi sẽ không đếm xỉa đến anh nữa đâu!”

“Nhưng… thực sự là chỉ đơn giản thế… đã có thể là bạn à?”

“Bạn bè, chứ có phải người yêu đâu, suy nghĩ phức tạp thế để làm gì, chẳng lẽ còn phải chích máu ăn thề ư? Có cần giết một con gà không?” Tiểu Tuyền liếc xéo. “Làm ơn đi, nam tử hán đại trượng phu, không muốn làm bạn với tôi thì cứ nói rõ, tôi tuyệt đối không đeo bám dai dẳng!”

“Không phải…”

“Không phải là được rồi!” Tiểu Tuyền cười. “Anh nghĩ xem, có người bạn như tôi cũng tốt mà, nếu ai bắt nạt anh, tôi có thể ra mặt hộ, lại còn có thể giúp anh chọn quần áo nữa chứ!”

Huân cúi xuống nhìn chiếc sơ mi tím trên người, nhớ đến khí thế quét sạch quân thù lúc cô bước vào cửa hàng quần áo. Cô ra lệnh thẳng cho các cô gái bán hàng, mang hết những chiếc áo màu tím của cửa hàng ra, sau đó chọn ra một cái trong số đó, bắt anh mặc vào, thời gian từ lúc vào cửa hàng đến khi ra khỏi đó tổng cộng chưa đến mười lăm phút.

Tiểu Tuyền chống cằm quan sát anh, nói với vẻ hài lòng: “Đôi mắt anh có màu tím violet, phối thêm áo màu tím đậm, nhìn xinh đẹp như một viên đá quý ấy”.

Huân chau màu: “Đừng nói tôi xinh đẹp”. Anh rất ghét hai chữ này.

“Nhưng anh thật sự rất xinh đẹp mà!” Tiểu Tuyền sờ sờ mũi, thấy anh không vui thì nói: “Được rồi, anh không thích thì sau này tôi không nói nữa là được chứ gì!”.

“Cám ơn.”

Tiểu Tuyền khoát khoát tay, tiếp tục uống trà sữa trân châu.

Tịch dương dần dần khuất dạng trên mặt biển.

Ráng chiều tỏa trên bóng hai người ngồi bên bờ biển như một bức tranh sơn dầu, thật rực rỡ nổi bật.

Huân nhìn cô: “Sao cô lại biết nhiều về gã đàn ông đó thế?”.

Tiểu Tuyền cười vui vẻ:

“Ai bảo hắn xui xẻo làm chi? Vừa hay tôi là phóng viên, nắm trong tay nhuyễn như cháo tất cả tư liệu riêng về những người “nổi tiếng”, đó là do nghề nghiệp hun đúc nên.” Muốn trở thành một phóng viên thành công, bắt buộc phải nỗ lực cần cù, thực hiện đủ những bước cơ bản. Vẫn chưa bảo cho Huân biết, đến Trần Gia Mông có mấy người tình, vị trí biệt thự ở đâu, nhãn hiệu của chiếc xe mới mua, thích hộp đêm nào… cô đều biết rõ mồn một.

Huân kinh ngạc: “Cô là phóng viên?”.

“Đúng vậy.”

“Về mảng nào?”

“Phóng viên giải trí.” Tiểu Tuyền cười: “Lại bị xưng tụng là phóng viên buôn dưa”. Khó nghe nhất là bị gọi “đám chó săn”.

Huân trừng trừng nhìn cô, đồng tử màu violet dần dần co nhỏ lại. À, thảo nào anh thấy cô quen quen, mái tóc đỏ của cô ấy đặc biệt thế… thì ra cô là…

Tiểu Tuyền cau mày:

“Sao vậy, anh kỳ thị nghề nghiệp của tôi à?”

Huân đã không nói nổi lời nào.

Chỉ cười khổ.

“Này, vẻ mặt của anh quái lạ thế.” Tiểu Tuyền đẩy đẩy anh.

“Nói gì đi chứ!”

Trong ráng chiều rực rỡ bên bờ biển.

“Tiểu Tuyền, trước kia cô đã từng biết tôi chưa?”

Cô nắm lấy tóc, suy nghĩ:

“Tôi phải biết anh à?”

Anh nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng, nụ cười nở ra như gió ấm áp:

“Phải, hôm nay chúng ta mới quen nhau, từ hôm nay sẽ là bạn bè!”

“Ừ! Là bạn!” Tiểu Tuyền cười như hoa trong gió xuân.

Tiểu Tuyền uống cạn trà sữa trân châu của mình, rồi “giúp” Huân uống hết cốc trà sữa của anh.

Sau đó.

Thời khắc chia tay cũng đã đến.

“Tôi phải đi rồi!” Tiểu Tuyền tỏ ra lưu luyến. “Buổi tối tôi còn phải đi phỏng vấn một nhân vật rất khó tính.” Trong buổi họp mặt fan club của ngôi sao “hot” nhất Hạ Dạ Huân, cô nhất định phải nắm chặt cơ hội mới được.

Ánh mắt của Huân rất quái lạ.

“Anh không chúc tôi may mắn sao?” Tiểu Tuyền lên tiếng hỏi với vẻ ngờ vực.

Huân khẽ ho một tiếng:

“Chúc may mắn.”

“Cám ơn!” Tiểu Tuyền huơ huơ nắm đấm. “Tôi chắc chắn sẽ may mắn lắm đây! Tôi là Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ Tiểu Tuyền, phóng viên siêu giỏi giang, đẳng cấp nhất của tuần sanQuất Tử!”

Huân có vẻ như ngẩn ra.

Thế là, bắt đầu ở bờ biển hôm ấy, trong ký ức của Huân đã có một cô gái thích uống trà sữa trân châu và tràn đầy sức sống.

* * *

Lên taxi rồi, nhìn theo bóng dáng Huân mỗi lúc một xa.

Tiểu Tuyền ngoảnh mặt lại.

Cuối cùng…

Không giữ nổi cơ thịt trên mặt…

Thỏa sức cười to…

“Ha ha ha ha ha ha…”

Chú tài xế phía trước sắc mặt tái xanh, không rõ nếu lái thẳng đến bệnh viện tâm thần thì có được hay không.

Tiểu Tuyền vừa cười điên dại vừa làm dấu tay “thắng lợi”!

Tư liệu trích ngang:

Chiêu khổ nhục kế thứ ba của Ngọn Lửa Tiểu Ma Nữ - diễn xuất cực siêu!

Cần phải có một ánh mắt trong sáng, nụ cười ngây thơ, tính cách cương trực thẳng thắn và vẻ mặt thuần khiết đến mức có thể đoạt được cả giải Oscar. Chiêu này ấy mà, phải có năng khiếu bẩm sinh, chứ không phải chỉ dựa vào khổ luyện mà có thể thành thục được.

Trong lòng vẫn có một câu hỏi nho nhỏ…

Có khi nào hơi hơi không được tốt cho lắm?

Trả lời…

Chắc là không tính đâu, cô đâu có nói dối, chỉ là người khác có thể sẽ hiểu nhầm thôi mà.

Một giọng nói ác độc lướt ngang bên tai:

“Làm phóng viên, chỉ có vô tình vô nghĩa mới có thể thành công!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.