Đào Hoa Truyền Kỳ

Quyển 1 - Chương 3: Giọt mưa đầu tiên (2)




Lê Ngạo nhìn những con trùng đen đầy trên mặt đất, cũng không rõ con nào là Minh Diệm, nộ khí như hoả diệm (= núi lửa) từ từ bùng cháy khắp người y.

“Nữ nhân chết tiệt!” Đôi mắt tím của Lê Ngạo trở nên quỷ dị, loé một cái y nhanh chóng đến trước mặt nàng ta, giơ tay bóp lấy cổ nàng, “Đem nó biến trở lại nguyên dạng?” Dứt lời, y gia tăng thêm lực nơi bàn tay.

“Mau buông Nữ vương Bệ hạ…” Chúng binh sĩ muốn xông đến, nhưng lại không dám tiến lên, bọn họ sợ y mà dùng sức một cái liền bẻ gãy cổ của nữ vương.

“Khụ khụ…” Lúc Ma Tâm Ái sắp không thể hô hấp được nữa, thì lúc này bầu trời bỗng nhiên tối đen, gió bên ngoài bắt đầu thổi điên cuồng.

Mọi người sợ hãi vội quỳ xuống van nài: “Cầu xin ngài mau buông nữ vương ra, ngài mà cứ như vậy nữ vương sẽ chết đó, nàng mà chết đi, người thân của ngài cả đời này sẽ vĩnh viễn không thể giải được ma chú” nữ đội trưởng trong đội ngũ khóc lóc van xin.

“Người của Ma Huyễn Giới không phải không chết được hay sao? Hôm nay ta sẽ mở ra một cái tiền lệ vậy” Lê Ngạo nhìn Mã Tâm Ái một cách lạnh lẽo tàn nhẫn nói.

“Xin đừng mà…” nữ đội trưởng bật khóc lớn tiếng, Ma Huyễn Giới có một bí mật công khai, định luật bất tử của tất cả mọi người bắt nguồn từ Ma Tâm Ái, chỉ cần Ma Tâm Ái chết đi, vậy thì bọn họ cũng sẽ toàn bộ chết hết, cả cái Ma Huyễn Giới cũng không thể tồn tại được, tất cả mọi người đều phải chôn cùng.

“Ầm” một tiếng, tiếng sấm vang vọng cả bầu trời, bầu trời đen loé lên tia lửa, những tia lửa đỏ phá vỡ bức tường bao vây bên ngoài, đây là lần đầu tiên Nữ Tôn Quốc xuất hiện thời tiết xấu như vậy, không nghĩ cũng biết, bên ngoài bây giờ hỗn loạn biết bao, mây mù giăng kín, sấm chớp không ngừng, cát bụi mù mịt, mưa rơi xối xả kèm theo tiếng la hét không ngừng vang bên tai.

“Cầu xin ngài, ngài hãy vì người thân của ngài mà nghĩ lại, nữ vương chết rồi, cậu bé kia cũng sẽ chết…” Đội trưởng khóc lóc nói, lúc này mọi người đều quỳ trên mặt đất khóc nức nở, bọn họ không muốn chết, sống đã lâu như thế, ai mà nghĩ đến quê nhà của mình sẽ bị phá huỷ? Ai mà nghĩ đến còn trẻ như vậy đã phải chết?

Lê Ngạo nghe vậy cúi đầu nhìn xuống mấy trăm con trùng đen dưới đất, những con trùng này toàn bộ đều nằm ngửa lên trời tứ chi không ngừng co rút, Lê Ngạo thấy thế lập tức buông tay ra.

Ma Tâm Ái thể lực không chống đỡ được rơi xuống mặt đất, đột nhiên nàng ta nhận được không khí, không ngừng hít thở, nước mắt cũng theo hô hấp chảy xuống, y sao lại có thể tàn nhẫn như vậy? Nàng ta chỉ là yêu y, không muốn y rời khỏi nàng ta mà thôi, y sao lại có thể đối xử với nàng ta như vậy?

“Nữ vương Bệ hạ…” binh sĩ vội vàng xông đến, đỡ Ma Tâm Ái ở dưới đất lên.

“Minh Diệm, Minh Diệm…” Lê Ngạo ngồi xổm trên mặt đất gọi một cách lo lắng, nhưng… bọn chúng không hề có phản ứng, chỉ có điều là không còn co rút như vừa nãy.

“Chàng… đừng có tốn sức lực nữa, nó biến thành trùng đen thì sẽ mất đi ký ức, chàng… chàng có gọi nó cũng không biết gì đâu” Ma Tâm Ái được đỡ dậy nói với giọng khàn khàn.

“Ngươi…”

“Chàng giết ta rồi… cả cái quốc gia này sẽ cùng huỷ theo ta, người thân của chàng… cũng như vậy” Nàng ta dùng giọng nói lãnh lẽo nói ra sự thật tàn khốc.

Lê Ngạo nắm chặt đôi tay, lúc này đây y bỗng nhiên cảm thấy chưa từng bị cô lập bất lực đến như vậy, nữ nhân chết tiệt, y hận không thể lập tức xé nát ả ra.

“Chàng còn muốn đi nữa không? Chàng mà muốn đi nữa, ta nhất định sẽ giẫm chết nó” Nàng ta nói với đôi mắt đỏ ngầu.

Nữ binh sĩ thấy vậy vội vàng cầm lấy ống trúc mở ra rồi gõ vài tiếng xuống đất, ngay lập tức, những con trùng kia giống như nghe thấy mệnh lệnh vậy toàn bộ ngoan ngoãn đi vào bên trong ống trúc.

“Ngươi muốn làm gì với bọn chúng?” Lê Ngạo truy hỏi.

Ma Tâm Ái tái nhợt mỉm cười, vết thương trên cổ cùng khuông mặt trắng bệch của nàng ta rõ ràng đối lập nhau, “Chàng không cần lo lắng, ta sẽ không tổn thương nó, cũng chỉ có ta, mới có thể làm cho nó sống được” Dứt lời, Ma Tâm Ái bị thương được chúng binh sĩ đưa về ngoạ thất (= phòng ngủ) của nàng ta, trước lúc đi, Ma Tâm Ái ra mệnh lệnh, không được làm khó dễ y.

Trong căn phòng lập trức trống trãi, Lê Ngạo bất lực hét lên một tiếng, cái nơi quái quỷ chết tiệt, trên người y không hề có một chút linh dị, cái có chỉ là sức lực nhưng lại không có cách nào bảo vệ nó, chết tiệt mà!

**************** Đường phân cách linh dị ****************

Trong hoàng cung lúc này đây chỗ nào cũng là một đống lộn xộn, cây cối ngã rạp trên đất, mái ngói bị huỷ hoại, cái thời tiết xấu hồi nãy khiến cho chúng phi tử trong Hậu cung đều sợ hãi la thất thanh, có mấy mươi nữ binh sĩ tránh không kịp bị sét đánh ngay tại chỗ trở thành đống xương trắng.

Đây là lần đầu tiên Ma Huyễn Giới có sấm sét, bọn họ đều không biết sự nguy hại của sấm sét là bao nhiêu, bọn họ chỉ biết tiếng sấm lớn như vậy làm cho người ta ớn lạnh sỡ hãi, mãi cho đến khi mấy mươi người bị nướng thành than mới doạ mọi người la hét thất thanh.

Thì ra cái thứ này còn khủng bố hơn thây ma của Thi Ma Uyên nữa, hễ chạm vào liền lập tức chết cháy.

Trong Hậu cung.

Tô Tiểu Thiến nghiêng tai lắng nghe, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì nữa, bèn mở của ra ngoài xem thử.

Trận sấm sét vừa rồi khiến cho đám đàn ông con trai la hét thất thanh, rồi chỉ về những tia lửa đỏ kia nói là quái vật, Tô Tiểu Thiến tuy đối với sấm sét không xa lạ gì, nhưng sấm sét kinh hãi như thế cũng là lần đầu cô nhìn thấy.

“A Xú à, cô đừng có mở cửa, đi ra sẽ chết đó” Trình quý nhân làm ổ trong mềm run lẩy bẩy nói.

Tô Tiểu Thiến hết nói nổi trừng hắn ta một cái, “Anh thật sự không phải là đàn ông” nói xong, cô mở cửa đi ra.

Một đống hỗn loạn – - – -

Có thể hình dung chỉ có thể là bốn từ này, trận mưa bão vừa rồi khiến cho hoa cỏ trong viện đều chết hết, ngay cả cái cây cao to ở cổng cũng bị ngã đổ, rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có biến hoá lớn như vậy?

Trình quý nhân ngó trái ngó phải cuối cùng cũng thò đầu rụt cổ đi ra, hắn nhích từ từ đến phía sau cô làu bàu, “Ta… ta là nam nhân, ta không phải đã ra rồi sao”

Tô Tiểu Thiến không có tâm tình để ý đến tên ẻo lả này, mà ngẩng lên nhìn bầu trời, mây đen che kín trước đó đã tan biến hết, bầu trời cũng phục hồi như thường, vừa nãy nhất định không phải là nổi giận một cách đơn giản như vậy, Tô Tiểu Thiến suy nghĩ, đúng rồi, hiện giờ Hoàng cung loạn như vậy, cô có thể nhân cơ hội đi tìm y.

Nghĩ đến đây, cô định chạy ra ngoài xem thử, ai ngờ – - -

“A Xú à, cô đi đâu vậy, cô đừng bỏ ta lại, ta sợ lắm” Trình quý nhân đuổi theo bất mãn nắm lấy cánh tay cô nói.

Tô Tiểu Thiến cười gượng, “Anh ngoan ngoãn ở đây đợi tôi, tôi đi tìm chút đồ làm bớt kinh sợ cho anh, sẵn tiện lấy chút táo đến cho anh” cô biết hắn thích ăn nhất chính là táo.

Trình quý nhân nghe xong cúi đầu suy tư, “Được rồi, anh chờ tôi, tôi đi một lát sẽ trở lại” gạt bàn tay đang nắm cánh tay ra cô cũng không ngoảnh đầu rời khỏi.

“Trở về sớm chút nha” sau lưng cô truyền đến tiếng dặn dò của Trình quý nhân.

Nhất định, nhất định phải tìm ra bọn họ, Tô Tiểu Thiến hít sâu một hơi bước như chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.