Đào Hoa Truyền Kỳ

Quyển 1 - Chương 20: Giọt mưa thứ mười (2)




Triển Thất đi tới nơi hẹn theo địa điểm trên thư, cô dẫn theo Diêm Xuyên đi cùng, Nam Cung Ngọc quá thu hút tầm mắt mọi người nên cô cho hắn ở lại Diễm bang để bồi dưỡng tình cảm với Văn Nhân Mạc.

"Sao lại nhiều người như vậy, không phải chỉ đánh một trận thôi sao, lại còn bày cả lôi đài."

Triển Thất đến chỗ hẹn nhìn cả đám người đang vây quanh lôi đài hò hét, mà trên lôi đài lại có một hàng người đang ngồi, nhìn có vẻ giống với bộ dạng giám khảo.

Triển Thất nhìn một hồi, thì ra là bày lôi đài để tỷ thí thật, hình như người thắng còn có tiền thưởng. Trên đài có rất nhiều người tham gia, nhưng phần lớn cũng chỉ biết chút quyền cước, chờ đợi một hồi rốt cuộc cũng nhìn thấy cô gái ngày đó xuất hiện.

Cô vừa xuất hiện đã dẫn đến một trận xôn xao, Triển Thất cũng không biết đám người kia hưng phấn chuyện gì. Cô gái này quả nhiên lợi hại, một cây roi chín khúc của cô đùa giỡn vô cùng uy vũ, chẳng mấy chốc trên đài chỉ còn lại mình cô.

"Các vị, còn có ai muốn lên thử nữa hay không."

Mấy người vừa lên đài kia, đều bị đánh đến trầy da tróc vảy, làm gì có ai dám lên nữa chứ.

"Cô em xuống tay ác độc thật đấy, nhưng gia đây lại thích tính tình cay độc."

Triển Thất không thấy ai lên đài thì tung người nhảy lên, nói ra đầy lời khinh bạc. Quả nhiên, cô vừa nói xong thì cô gái kia lập tức vung roi, lôi đài rộng lớn, cô vận dụng roi tự nhiên, uy lực cũng lớn hơn so với hôm ở kỹ viện. Nhưng Triển Thất không sợ, ngày đó cô cũng chưa vận dụng hết sức, huống chi sau khi trở về Văn Nhân Mạc còn chỉ cô những sơ hở trong roi pháp của cô ta, cho nên cô ứng phó rất tự nhiên.

"Tiểu nương tử cay cú như thế thì sao có hán tử nào dám muốn cô chứ, không thì cứ đi theo gia đi được không."

Triển Thất vừa đánh vừa cất giọng đùa giỡn, người bên dưới nhìn thấy Triển Thất có thể dễ dàng chế phục cô gái kia, cũng bắt đầu hò hét theo. Hơn nữa, những người ở đây đều không hề ngạc nhiên với thân phận nữ của cô, mọi người đều đã quen chuyện cô hay nữ cải nam trang.

"Tên khốn khiếp này."

Hiển nhiên đối phương là lần đầu tiên nghe được có người nói chuyện với mình với giọng điệu đó, trên mặt không biết là tức giận hay thẹn thùng mà đỏ như sắp rỉ máu. Tay vung roi cũng ngày càng độc ác, không ngừng vút về phía Triển Thất, nhưng hai người quyết đấu kiêng kỵ nhất là tâm trí không tỉnh táo, công phu của cô vốn đã thua Triển Thất, giờ lại càng không thể đánh trả.

"Thì ra còn là một mỹ nhân."

"Tới quần áo tôi cũng cởi xuống giúp cô rồi, một thân nam trang này nhìn thật chướng mắt."

Trong lúc cô gái kia không chú ý Triển Thất tháo cái mũ trên đầu cô xuống, sau đó, đưa tay cởi nút trên áo cô, thật ra thì cô chỉ muốn hù dọa cô ta một chút mà thôi, không ngờ đối phương lại gấp gáp đến nổi bị mất trọng tâm mà ngã xuống đất. Đúng lúc tay của Triển Thất đang kéo lấy áo cô ta, thế là, áo khoác cũng bị cởi ra theo.

"Anh..."

Đối phương tức đến mức không nói nổi một câu trọn vẹn, kéo áo chạy mất, Triển Thất chỉ có thể gào thét trong lòng, cô không hề cố ý mà.

May mà thời kỳ này không quá bảo thủ, cô ta vẫn còn mặc quần áo bên trong, cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều đến thanh danh của cô ta. Những người vây xem bên dưới thấy cô kéo áo chạy mất cũng bắt đầu ồn lên.

"Xin hỏi vị tiểu ca này tên gì, từ đâu tới?"

Triển Thất thấy cô gái kia chạy mới thì cũng muốn rời đi, nhưng lại bị một người lớn tuổi ngồi trên đài gọi lại. Từ lúc bắt đầu tỷ thí cô đã để ý thấy, khi cô vừa lên đài ông lão này đã bắt đầu nhìn cô cười, ánh mắt kia khiến cả người Triển Thất đều thấy không thoải mái.

"Bang chủ Tiễn, đây là nhị bang chủ mới nhậm chức của Diễm bang chúng tôi, Triển Thất."

Triển Thất vừa định báo tên giả thì một người đã giành nói trước, người này Triển Thất chưa từng gặp,nhưng từ giọng điệu của hắn thì chắc là đệ tử Diễm bang. Triển Thất không biết là, hiện tại nhân khí của cô ở Diễm bang đã vượt cả Văn Nhân Mạc. Nhưng khi nghe nói đối phương là lão đại Tiễn bang, một trong tam cự đầu (ba bang phái đứng đầu) của Bạch thành thì trong lòng Triển Thất đột ngột cảm thấy không ổn.

"Thì ra là bang chủ Triển, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tôi vẫn luôn rất thích bang chủ Văn nhà cậu, đã từng gặp mặt vài lần, cũng xem là có giao tình. Vốn định để cậu ta làm con rể tôi, nhưng tiểu nữ lại lọt vào mắt của con rể Triển, là may mắn của nó."

Ở Bạch thành có ba thế lực, Triển Thất đã từng đụng mặt Bạch bang, nhưng lại chưa từng gặp qua bang chủ Tiễn bang. Nhưng cô đã từng nghe Văn Nhân Mạc nói, bang chủ Tiễn bang Tiễn Đại Đầu là người trượng nghĩa, hơn nữa những năm gần đây cũng bắt đầu chuyển dần từ hắc đạo sang buôn bán. Cho nên ông là người rất khiên tốn, cho dù Bạch bang và Diễm bang có đấu đá nhau thì cũng không tham dự vào.

Cô gái vừa nãy quyết đấu với Triển Thất là con gái của bang chủ Tiễn, ba ngày trước đột ngột trở lại nói với ông là muốn tự chọn chồng cho mình, nên mới có trận tỷ võ kén rể này. Sau khi Triển Thất lên đài, người tinh mắt như ông đã lập tức biết được con gái mình để ý đến ai.

Tuy bình thường người cha nào gặp cảnh Triển Thất đùa giỡn con gái mình như thế cũng sẽ nổi trận lôi đình, nhưng hiển nhiên Tiễn Đại Đầu là ngoại lệ. Ông rất hiểu con gái của mình, cả ngày lẫn vào đám đàn ông, có rất ít người có thể quản được nó, giờ Triển Thất lại có thể thu thập nó, ông cao hứng còn không kịp nữa là. Bang chủ Tiễn càng nhìn Triển Thất càng thấy thuận mắt, cho nên từ xưng hô bang chủ Triển lúc đầu, giờ đã trực tiếp đổi thành con rể.

Lúc nghe Tiễn Đại Đầu gọi cô là con rể, Triển Thất có cảm sét như bị sét đánh. Nếu cái ông Tiễn Đại Đầu này mà biết cô là nữ, không biết có trực tiếp đập chết cô hay không.

"Tiễn bang chủ, tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi, tôi và con gái ông chỉ mới gặp mặt có hai lần, cũng không có tình yêu nam nữ, không tin ông cứ về hỏi lại con gái ông đi."

"Cái gì, cậu đã thắng cuộc tranh tài, còn làm ra chuyện ban nãy, giờ lại không dám nhận?"

Tiễn Đại Đầu nghe Triển Thất nói xong lập tức kích động, vừa định đứng dậy thì một gã sai vặt đưa cho Tiễn Đại Đầu một tờ giấy, không biết trên đó viết gì, sau khi Tiễn Đại Đầu xem xong thì lập tức khôi phục vẻ mặt tươi cười.

"Con rể Triển không cần ngại, trận tỷ võ này cả Bạch thành ai ai cũng biết, hôm nay cậu đã thắng cuộc tranh tài, dĩ nhiên chính là con rể của tôi. Con rể ngoan, hôm nay tôi còn có việc phải làm, để hôm nào đó chúng ta cùng uống với nhau hai chén."

Lúc này Triển Thất mới biết, cuộc tỷ thí này thì ra là tỷ võ kén rể, mấy ngày nay cô chỉ toàn rúc ở Diễm bang đào móc tiềm lực của Nam Cung Ngọc, không nghe được tin này. Còn Diêm Xuyên thì lần đầu tới Bạch thành, vẫn chưa mấy quen thuộc với nơi này, hai ngày nay cũng đang bận ở Diễm bang làm quen với vai trò mới của mình, cho nên, hai người bọn họ thật sự không biết đây là tỷ võ kén rể.

"Nghe nói hôm nay em thắng được người vợ trở về."

Triển Thất vừa về tới Diễm bang, Văn Nhân Mạc đã cười nói, cô gái của anh, không chỉ có thể hấp dẫn đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng bị cô hấp dẫn.

"Lão đại, anh đừng có bỏ đá xuống giếng, mau giúp tôi nghĩ cách giải quyết đi."

Triển Thất đang nghĩ xem cô có nên ra ngoài vài ngày để tránh đầu gió hay không, cưới một cô gái? Cô cũng không phải là đồng tính.

"Nhị bang chủ, ngoài cửa có một người tự xưng là vị hôn thê của ngài cầu kiến."

Triển Thất còn đang định chạy trốn thì vị kia đã tìm đến.

"Nhị bang chủ, ngoài cửa, ngoài cửa lại có thêm một cô gái nữa, cũng nói là vị hôn thê của ngài."

Văn Nhân Mạc nhức đầu nhìn Triển Thất đang ngu người trước mặt, không biết là phải chế giễu hay tán dương cô đây , chỉ đi ra ngoài có một chuyến đã đem về được hai vị hôn thê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.