Đào Hoa Tiên

Quyển 1 - Chương 51: Hữu cầu tất ứng (canh hai)




Vào ban đêm, trong nhà chính của nhà Quan Tú Tú có rất nhiều phụ nhân đến cáo trạng, Ngô thị cúi đầu nhận lỗi với mọi người, nhưng mà không chịu xách con gái ra để bọn họ dạy dỗ.

Ngô thị là người thông minh, không chịu rót nửa chén nước cho các nàng, các nàng náo loạn trong chốc lát miệng đắng lưỡi khô rồi tản đi. Xong rồi, Ngô thị bắt lấy Quan Tú Tú, giơ bàn tay lên đánh nàng thật mạnh.

Quan Tú Tú bướng bỉnh không rên một tiếng, Ngô thị đánh một tay cũng đau tay, bỏ Quan Tú Tú qua một bên, tức giận nói: “Mấy ngày nay không cho con ra cửa nữa, dù sao Quách lão nhị cũng phải đi học, mẹ sẽ chuẩn bị dạy con một ít nữ công, tránh để sau này đến Quách gia bị người ta ghét bỏ.”

Quan Tú Tú xù lông lên, nàng gào khóc, vô cùng thương tâm và ủy khuất: “Con không đến Quách gia, không muốn, chết con cũng không muốn đến Quách gia...”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà nhăn nhăn nhúm nhúm, Ngô thị nhìn thấy thì đau lòng, ôm vào ngực nhẹ dỗ: “Không lấy chồng, không lấy chồng, con gái nhà chúng ta không lấy chồng, ở nhà với mẹ được không?”

Quan Tú Tú nắm chặt vạt áo Ngô thị, dường như nàng muốn đem ủy khuất của kiếp trước khóc cùng. Dần dần, khóc mệt mỏi, giọng Ngô thị nhẹ nhàng như một khúc ca, mí mắt Quan Tú Tú kéo xuống, vẫn còn lầm bầm: “Con không muốn gả cho Quách lão nhị.”

Ngô thị nhẹ nhàng buông Quan Tú Tú ra, đắp mền cho nàng, nhìn vành mắt hồng hồng thì trong lòng bà đột nhiên cảm thấy buồn cười. Lực tay bà hạ thì chính bà rất rõ ràng, đánh rất nhẹ, nha đầu bướng bỉnh này cũng không rên một tiếng, vừa nhắc tới Quách gia thì lập tức khóc lớn, xem ra con gái thật sự không muốn đến Quách gia.

Ngô thị thở dài, nghĩ đến đề nghị của Lý thị, nói Tú Tú còn nói, đợi vài năm rồi xem tiếp.

Ngày hôm sau Quan Tú Tú đứng lên thì thấy bầu trời xanh thẳm, không khí tươi mát như vậy, hết thảy đều đơn giản vì Quách Chí Bân biến mất trước mặt nàng sao?

Ngô thị không phải là mẫu thân cưng chiều đứa trẻ, bà nói được thì làm được, ngày hôm sau đã bắt đầu Quan Tú Tú tập thêu thùa, Quan Tú Tú nhớ trước kia vì giúp đỡ chi phí trong gia đình, nàng phải thêu thùa ngày đêm không ngừng, thêu tới nỗi đầu ngón tay đều là lỗ kim và vết máu do sợi tơ ghìm thành. Giờ nghĩ tới còn phải học thêu thùa, nàng cảm thấy sợ hãi.

Quan Tú Tú rụt tay về sau lưng, nói với mẹ: “Mẹ, con không muốn học thêu thùa.”

Ngô thị tức giận tới mức hàm răng run lên, chỉ vào Quan Tú Tú lạnh lùng nói: “Con vừa nói cái gì, nói lại cho mẹ nghe xem!”

Quan Tú Tú bĩu môi, mắt nhỏ mở lớn, nói gằn từng chữ: “Con, không, muốn, học, thêu, thùa!”

Ngô thị nhìn hai bên một chút, chạy tới góc tường cầm chổi lên đuổi đánh Quan Tú Tú. Hai mẹ con chơi mèo vờn chuột, cuối cùng chấm dứt vì Quan Tú Tú tự mãn bò lên cây lớn trong sân.

Ngô thị ném cái chổi trong tay, nhìn Quan Tú Tú trên cây, đột nhiên che mặt nức nở: “Hôm qua còn nói con gái ngoan ngoãn hơn rất nhiều, hôm nay đã đối nghịch với mẹ. Số tôi khổ quá, nuôi đứa con gái bất hiếu...”

Quan Tú Tú ngồi trên chạc cây, kinh ngạc nhìn mẹ mình, mẹ đang khóc sao? Cô đột nhiên cảm thấy ngộp trong lòng.

Quan Tú Tú chậm rãi bò xuống, tiến tới bên người và kéo vạt áo Ngô thị, thấp giọng nói: “Mẹ, đừng khóc, con sẽ học mà.”

Ngô thị ngửa mặt lên, làm gì có chút nước mắt nào? Quan Tú Tú nhất thời có cảm giác bị lừa gạt, Ngô thị ôm lấy Quan Tú Tú đi vào phòng, ném lên giường gạch.

Ngô thị cởi giày Quan Tú Tú ra, nói chậm rãi: “Nếu con học thêu không tốt thì mẹ sẽ không cho phép con ăn cơm.”

Quan Tú Tú phẫn nộ nhìn Ngô thị, lần đầu nàng cảm thấy trở về lúc còn nhỏ chưa chắc đã là chuyện tốt, đứa nhỏ đúng là quá bất lực.

Cô lại nhớ tới Quách Chí Bân, nếu nàng vẫn ở cùng tiểu tử thối kia, mẹ cũng sẽ không bắt nàng học. Quan Tú Tú lắc mạnh đầu, không thể để tư tưởng tà ác như vậy chiếm cứ đầu óc nàng.

Quan Tú Tú nhận mệnh cầm lấy thêu thùa, quên đì, tùy tiện làm một ít rồi giao cho mẹ là được. Ngô thị ở một bên nói vài điểm quan trọng, Quan Tú Tú nghe tai trái rồi qua tai phải, những lời này thì cần gì phải nhớ? Sau khi Ngô thị nói xong, ném đồ thêu cho Quan Tú Tú, bảo nàng tự xem xét, trong nhà còn có nhiều việc cần phải làm, phải cho gà vịt ăn, chăm sóc lợn. Quan Tú Tú không quan trọng bằng những thứ này.

Quan Tú Tú tùy ý thêu năm cánh hoa mai, thêu xong thì vứt sang một bên, nằm sấp dang tứ chi ra, nhớ xem trong nhà xảy ra những việc lớn gì.

Ừ, có một năm xảy ra lũ lụt, sau khi lũ lụt thì trong nhà không còn đồ ăn đồ uống, dường như ba bán ít đồng ruộng, sau đó anh đi thi, ba lại bán ít ruộng. Sau đó anh đón dâu, mình cũng xuất giá, tiền trong nhà lại hết, rốt cuộc khi anh thi đậu quan, ba và mẹ hưởng phúc chưa được hai năm đã đi.

Quan Tú Tú ngồi mạnh dậy, nói như vậy, trong nhà càng ngày càng nghèo, mà ba mẹ là nghèo mà chết?

Quan Tú Tú nhất thời suy nghĩ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nàng không muốn ba mẹ chết sớm như vậy. Trong lúc vô tình nhìn thấy đóa hoa mai thêu tốt, Quan Tú Tú nghĩ tới một chuyện, ngày trước mình có thể lấy được một phần việc trong tiệm thêu ở kinh thành, đương nhiên không phải trình độ bình thường, khi đó trong kinh phổ biến loại hoa văn bộ dạng gì, trong lòng nàng đều nhớ rõ.

Hay là, làm chút ít việc thêu thùa để giúp đỡ chi phí trong nhà.

Nhưng mà phải làm thế nào, phải từ từ, nếu không vừa tiếp xúc với thêu thùa đã thêu tốt hơn mẹ, không phải sẽ bị cho là yêu quái sao. Quan Tú Tú nhớ rõ, trong thôn có cô gái sinh đứa nhỏ có cái duôi, đứa trẻ kia liền bị coi là yêu quái mà thiêu sống.

Quan Tú Tú lấy cái khăn lên, nghĩ nghĩ rồi hủy đóa hoa mai đi, thêu lệch đi một chút sẽ làm cho mẹ yên tâm hơn.

Quan Tú Tú đổi thành tay trái cầm châm, quả nhiên không linh hoạt như tay phải, xe chỉ luồn kim, thêu một lúc, nhìn cánh hoa xiêu xiêu vẹo vẹo không có hình khối, Quan Tú Tú dương dương tự đắc.

Đến lúc Ngô thị trở về, Quan Tú Tú lập tức nhào tới, tay nâng khăn lên để khoe. Ngô thị xoa đầu nàng, nhìn cái gọi là hoa mai, nhíu mày tự chủ: “Ở đây chúng ta không có hoa mai, khó trách đứa nhỏ thêu không tốt.

Quan Tú Tú hết chỗ nói, mặc dù không có hoa mai nhưng hoa văn mà mẫu thân đại nhân giao chính là hoa mai đấy, bào chữa cho đứa nhỏ nhà mình rõ ràng như vậy, nàng sẽ rất xấu hổ.

Thật ra Quan Tú Tú muốn nghe Ngô thị khích lệ nàng lần đầu thêu nhưng lại thêu tốt như vậy? Chẳng lẽ ẩn dấu không tốt? Quan Tú Tú ảo não một hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.