Đào Hoa Tiên

Quyển 1 - Chương 34: Lập lời thề tại đây




Ánh mắt Võ Diên Tú chợt lóe, đúng là An Nhạc công chúa gã vừa mới quen.

Mới vừa rồi Võ Sùng Huấn mang theo thê tử bái kiến vị đường huynh mới trở về từ Đột Quyết, Võ Diên Tú vừa thấy được dung nhan của An Nhạc, nhất thời giật nảy mình, tâm tình lay động, có chút tâm thần bất định. Cũng may gã còn nhớ rõ An Nhạc là công chúa, hơn nữa lại là con dâu của thúc phụ Võ Tam Tư, nên mới không dám đa tưởng.

Nhưng Võ Diên Tú không dám nghĩ, An Nhạc lại dám làm. An Nhạc vừa thấy Võ Diên Tú có khuôn mặt tuấn mỹ, thân thể to lớn, không khỏi cũng có chút nhộn nhạo xuân tâm.

Từ lần trước nàng cùng Đỗ Văn Thiên dan díu với nhau, sau khi bị trượng phu bắt gian tại giường, tuy rằng Võ Sùng Huấn vẫn yêu thương nàng vô cùng, thậm chí chuyện không thể tha thứ như vậy mà chỉ mắng nàng vài câu. Nhưng mà từ đó về sau việc nàng tiếp xúc với người khác có chút giới nghiêm hơn.

Bản thân An Nhạc căn bản không biết trinh tiết là cái gì. Vì đạt được mục đích của chính mình, nàng có thể vì nam nhân dễ dàng cởi váy quần, thậm chí không cần quan tâm già trẻ đẹp xấu. Vì thỏa mãn dục vọng chinh phục, những nam nhân mà nàng có hứng thú, nàng cũng có thể dâng cơ thể cho họ.

Hơn nữa, nàng cũng có thể hưởng thụ những nam nhân khác nhau, hưởng thụ cảm giác yêu đương vụng trộm kích thích. Dâm phụ như vậy, chỉ sợ là một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất như Võ Sùng Huấn cũng không thể ngăn cản nàng câu tam đáp tứ, tìm kiếm cảm giác phóng túng. Huống chi Võ Sùng Huấn ở trước mặt nàng luôn khúm núm, càng khiến cho An Nhạc chán ghét.

An Nhạc mấy ngày nay bởi vì Võ Sùng Huấn phòng bị, cho nên không thể vụng trộm được, cũng là nhịn đã lâu. Nay thấy vị đường huynh tướng mạo tuấn mỹ thân thể cường tráng, không khỏi có chút khơi gợi một ý niệm đi quyến rũ. Lúc nàng bắt chuyện, thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình với gã. Võ Diên Tú thấy vậy, trong lòng không khỏi có chút lòng hươu dạ vượn.

Gã đã thấy được, nàng em dâu này rất lẳng lơ, không phải là dạng nữ nhân băng thanh ngọc khiết. Đối với báu vật như thế gã không khỏi cũng có chút ý nghĩ vẩn vơ, chờ mong có cơ hội được ân ái rồi. Hiện giờ An Nhạc nói muốn xem múa, Võ Diên Tú lập tức đáp ứng.

Mới vừa rồi gã không muốn đáp ứng Trương Xương Tông bởi vì hành động này như là làm cho người khác có cảm giác vạch lưng xem sẹo. Nhưng hiện giờ có tiểu mỹ nhân cố ý tỏ ra ngây thơ mong được học hỏi chỉ giáo từ gã. Võ Diên Tú sao có thể xấu hổ mà từ chối, dĩ nhiên là vui vẻ đáp ứng. Võ Diên Tú cười với An Nhạc, cất cao giọng nói:

- Công chúa quá khen. Một khi đã như vậy, Võ Diên Tú liền múa một khúc, nếu có chỗ nào không đúng, kính mong mọi người thông cảm.

Hôm nay rất nhiều tân khách, ngoại trừ chủ tọa là Võ Tam Tư và Trương Xương Tông, tất cả mọi người đều ngồi không phân thứ tự vị trí. Để cho tiện chào hỏi khách khứa, chư vương họ Võ ngồi ở trung tâm chào hỏi khách nhân. Những khách nhân khác đương nhiên không cần phải dựa vào cao thấp tôn ti sắp hàng rồi.

Đại tiệc tân khách của Võ Tam Tư ngày hôm nay cũng đã chào hỏi Dương Phàm. Nếu như Lương Vương chào hỏi, hắn không thể không đến. Nhưng bởi vì hắn không muốn cùng Võ gia quá thân cận, cho nên hắn cố ý chọn vị trí gần cuối, phía sau là một cột trụ thật lớn. Lưng dựa cột trụ thản nhiên độc tửu, còn có thể hướng về công đường quan sát không sót một thứ gì, cũng là một điều nhàn nhã tự tại.

- Này, ngài có biết múa Hồ toàn vũ không?

Bên tai bỗng nhiên truyền tới âm thanh non nớt quen thuộc. Dương Phàm không cần quay đầu, chỉ nghe âm thanh là biết tiểu nha đầu Lý thập nương Tương Vương phủ. Dương Phàm nghe tiếng trống kích động nhân tâm, nhìn Võ Diên Tú mặc Hồ phục vừa múa vừa hát, đáp:

- Ta không biết múa.

Lý Trì Doanh bắt đầu vui vẻ, cười nói:

- Hàaaa...! Hóa ra ngài cũng có thứ không biết nha, nhưng ta biết nhảy Hồ toàn vũ đấy.

Dương Phàm quay đầu nhìn nàng một cái, rõ ràng phát hiện Lý Trì Doanh đã thay đổi trang phục thành một thân nam nhân. Nhìn như một thư đồng mi thanh mục tú ngồi xổm ở bên cạnh hắn. Dương Phàm kinh ngạc nói:

- Cô không đi cùng các tỷ muội của cô đi, sao lại thay đổi quần áo chạy đến đây vậy?

- Ai cần ngài lo? Cha ta ta cũng chưa nói qua đâu!

Nàng chun mũi với hắn, lại nhìn về phía trước nói:

- Ngài coi, An Nhạc không ngồi ở tiền sảnh sao?

Cô bé này cũng có chút vô tư, Dương Phàm buồn cười mà nói:

- An Nhạc đã gả cho người khác, nhưng cô lại là khuê nữ đại cô nương đấy.

LCD cười hì hì nói:

- Sai rồi sai rồi. Người ta là tiểu cô nương, còn chưa có trưởng thành thành đại cô nương, không cần phải chú ý nhiều như vậy.

Lúc này thính đường bỗng nhiên truyền đến âm thanh cổ vũ như sấm rền. Đúng là Võ Diên Tú đã múa xong vũ đạo. Lấy một động tác Kim Kê Độc Lập cực khó vững vàng đứng lại. An Nhạc công chúa đi đầu vỗ tay cổ vũ, nũng nịu trầm trồ khen ngợi. Một bên Võ Sùng Huấn xụ mặt xuống, nhưng cũng không dám nói nửa câu.

Trương Xương Tông vẻ mặt khinh thường, nửa cười nửa không vỗ tay, quay sang nói với Lý đạo nhân lười biếng ở bên cạnh:

- Đạo trưởng nghĩ Hoàn quốc công múa một điệu Hồ toàn vũ như thế nào?

Lý đạo nhân cũng không ngẩng đầu lên, chậm rãi từ từ nói:

- Bần đạo chỉ hiểu xem tướng, không hiểu vũ đạo.

Võ Diên Tú thấy An Nhạc công chúa vỗ tay nhiệt liệt như vậy, không khỏi hướng về nàng cười cười. Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của đạo nhân, lập tức cảm thấy mình ở trước mặt mỹ nhân mất mặt mười phần. Trong lòng cực kỳ không hài lòng, liền lớn tiếng nói:

- Không thể tưởng tượng được đạo trưởng còn có bản lĩnh như vậy, không biết bổn quốc công tướng mạo như thế nào à?

Lý đạo nhân lúc này mới giương mắt lên, cao thấp xem hai mắt của gã, chậm rãi nói:

- Hai tai không vành, lông mày quá sát mắt, một kiếp đi, một kiếp lại đến.

Võ Diên Tú ngẩn ra, sắc mặt giận dữ nhưng tự kiềm chế nói:

- Vị đạo nhân này, mời ngươi nói rõ ràng một chút. Cái gì gọi là "một kiếp đi, một kiếp lại đến”?

Lý Hoằng Thái căn bản là phụng mệnh của Dương Phàm đào hố chôn Trương Xương Tông đấy. Lão cũng không ngại giúp Trương Xương Tông đắc tội thêm vài người. Sau yến tiệc ngày hôm nay lão sẽ đi, có bao nhiêu món nợ mục nát cuối cùng đều được tính hết trên người Trương Xương Tông, Lý Hoằng Thái cười ha hả, lớn tiếng nói:

- Thí chủ một kiếp đã ứng rồi, chính là câu thân. Một kiếp sau này, dĩ nhiên là câu mệnh rồi.

Võ Diên Tú giận dữ, tiến lên hai bước quát:

- Cái tên lỗ mũi trâu ngươi, nói cho rõ ràng. Bổn quốc công có đại kiếp nạn gì, khi nào thì mất mạng!

Lý Hoằng Thái thản nhiên cười nói:

- Thiên cơ bất khả lộ.

Võ Diên Tú giận dữ, nóng lòng muốn lao lên. Nhưng Trương Xương Tông thân hình nghiêm lên, hai mắt uy hiếp híp lại.

An Nhạc công chúa thấy thế, đột nhiên cách cách cười, vỗ nhẹ tay ngọc, thân thiết nói:

- Đạo trưởng nói cũng đúng. Người sống trăm năm thì chết, đường huynh sống thêm bảy tám chục năm, kết quả vẫn là chết. Vậy chẳng phải là linh nghiệm với lời tiên đoán này sao?

An Nhạc vừa nói vậy, thính đường lập tức vang lên một trận cười to.

An Nhạc lại hướng về Lý Hoằng Thái, tự nhiên uyển mị mà nói:

- Thỉnh giáo đạo trưởng, không biết tướng mạo bản công chúa thì ra sao?

An Nhạc thành tâm trêu đùa, chẳng những thanh âm nũng nịu đấy, hơn nữa mị ý dạt đào. Thanh âm của nàng như thấm vào lòng rất nhiều nam nhân, tựa như một chiếc lông vũ gãi đúng vào chỗ ngứa. Lại nhìn nàng bộ dáng quyến rũ, làm cho người ta thất thần. Võ Sùng Huấn thấy nàng phô trương quyến rũ, tức giận đến đen mặt. Võ Tam Tư thấy con dâu lộ ra tư thái lẳng lơ, cũng không khỏi xụ mặt xuống.

Lý Hoằng Thái và An Nhạc công chúa ánh mắt đụng nhau một cái, trong lòng cũng là rung động, khẩn trương rủ ánh mắt xuống, thầm nghĩ trong lòng:

- Nữ nhân này thật lợi hại, sợ chính là cửu vĩ hồ ly tinh chuyển thế đầu thai. Sức quyến rũ lớn như vậy.

Lý Hoằng Thái buông mí mắt xuống, trên mặt thủy chung là một bộ dạng thất tình thất tình (bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ ai, cụ; ái, ố, dục) bất động. Ở trong mắt người ngoài tựu cảm thấy vị đạo nhân này có chút đạo hạnh đấy, ít nhất là lão tâm đủ thanh tịnh. Lý Hoằng Thái liếc tròng mắt nói:

- Vị nữ thí chủ này mắt như Thu Thủy, sắc tựa hoa đào, yêu xà phong mục, bán tiếu hàm tình.

An Nhạc không rõ ý tứ, chỉ nghe những lời nói này như là ca ngợi dung mạo của mình, không khỏi vui vẻ hỏi han:

- Những lời kia rốt cuộc là có ý gì?

Lý Hoằng Thái khóe miệng hơi hơi thay đổi, như trước thản nhiên nói:

- Thiên cơ bất khả lộ.

Bên tai Dương Phàm phút chốc truyền ra tiếng cười nhẹ, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lý Trì Doanh che miệng mỏng, toàn thân cười đến run rẩy, không khỏi kinh ngạc nói:

- Cô cười cái gì?

Đầu vai Lý Trì Doanh rung động, lại cười trộm một lúc lâu mới ghé bên tai Dương Phàm nhỏ giọng nói:

- Đạo nhân kia không phải người tốt, hắn ám chỉ châm biếm An Nhạc không tuân thủ nữ tắc, phong lưu dâm đãng, lại khi dễ người ta nghe không hiểu.

Dương Phàm đối với tướng thuật dốt đặc cán mai, vừa nghe Lý Trì Doanh nói như vậy, không khỏi kinh ngạc mà nói:

- Sao cô nghe hiểu được vậy?

Lý Trì Doanh ưỡn bộ ngực nhỏ lên, dương dương đắc ý mà nói:

- Người ta thuở nhỏ hướng đạo, từng đọc qua một ít điển tàng đạo gia chính thống đấy.

Võ Tam Tư nghe đạo nhân này trước mặt mọi người khen con dâu mỹ mạo vô song, cảm thấy không ra thể thống gì, đành phải ho khan một tiếng, dời tầm mắt của mọi người đi mà nói:

- Vị đạo trưởng này được Nghiệp quốc công coi trọng như thế, nhất định là có chút đạo hạnh. Lại không biết ở trong mắt đạo trưởng, tướng mạo của Nghiệp quốc công xem như thế nào đây?

Lý Hoằng Thái chắp tay nói:

- Nghiệp quốc công có tướng thiên tử, quý không thể nói.

Những lời này nhất thời làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm. Đạo nhân này là khách nhân của Trương Xương Tông, không cần hỏi cũng biết lão khẳng định phải khen chủ tử của mình. Tuy nhiên Trương Xương Tông năm nay nhược quán đã là quốc công, vinh hoa phú quý, quý không thể tả. Tất cả mọi người rõ ràng, còn cần lão xem tướng? Mới vừa rồi lão nói ra ý mới sợ cũng không dễ dàng, ai ngờ đâu lời lão nói ra khiến mọi người sợ hãi không ngớt.

Trương Xương Tông có tướng Đế vương?

Ngẫm lại khiến cho người ta không rét mà run.

Võ Tam Tư đầu tiên là cả kinh, lát sau liền mừng rỡ. Y từng liên thủ với Võ Thừa Tự đối phó những tên trung thần Lý Đường cản trở cô mẫu đăng cơ xưng đế. Lại từng vì tranh giành ngôi vị Thái tử đấu đá với Võ Thừa Tự hơn nửa đời người, sao có thể không có chút tâm cơ.

Ông ta lập tức cười ha ha, dường như đây chỉ là một câu nói đùa vui trong tiệc rượu, trêu ghẹo Trương Xương Tông nói:

- Nghiệp quốc công, vị thực khách này vì ngươi lấy niềm vui, ngươi nên dốc hết sức a, ha ha ha.

Rất nhiều đại thần dự tiệc cũng nhanh chóng kịp phản ứng, mỗi người đều thu lại bộ dáng kinh ngạc, hi hi ha ha một hồi, dường như không hề để trong lòng những lời nói kia. Nếu như mọi người kinh ngạc, có lẽ Trương Xương Tông có khả năng đề cao cảnh giác. Nhưng mà mọi người cười nói như vậy, y cũng không sao cả.

Trương Xương Tông hướng sang Lý Hoằng Thái cười ha hả nói:

- Đạo trưởng thật là khoe khoang nha, nếu bổn quốc công là Thiên tử, đạo trưởng không phải là quốc sư của ta đấy ư, ha ha ha ...

Lý Hoằng Thái khẽ mỉm cười, chắp tay không nói. Trong đám người phía sau, Dương Phàm cũng khẽ mỉm cười, giơ chén lên cao nhìn lên trời, tự ẩm một ly.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.