Đào Hoa Khó Dây Dưa

Chương 3: Cựu ái tân sầu




Lục Thiếu Hoa làm việc rất chú ý đến hiệu suất. Cũng bởi vì hắn là ông chủ chú ý đến hiệu suất, làm cho nhân viên của hắn cũng thế. Vì một ngày trước Lục Thiếu Hoa đã quyết định hợp tác với Hướng Hoa Cường trong việc sản xuất phim “Vua hài kịch”, ngày hôm sau trên chương trình công tác, đã thấy chuẩn bị quay.

Mà là người trực tiếp tham gia “Vua hài kịch”, Anten Chiyoda cũng rất bận, vừa vào đến tòa nhà Phượng Hoàng đã nhận được thông báo Trần Đạt Vinh tìm cô. Sau khi đến thẳng văn phòng của Trần Đạt Vinh, lại bảo phải đến công ty điện ảnh, chính là công ty điện ảnh Quốc Tinh, nhưng đến đó vẫn chưa dừng lại, phải tiếp tục đến phim trường.

Về việc này Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không biết gì bởi vì lúc này Lục Thiếu Hoa đang ngồi trong phòng làm việc của Tần Tịch Thần, tay cầm bút, mắt nhìn xuống bàn, nếu không biết thì tưởng Lục Thiếu Hoa đang trầm tư trong phòng làm việc.

Đương nhiên, người không quan sát cẩn thận mới bảo Lục Thiếu Hoa đang trầm tư. Nếu quan sát cẩn thận sẽ không khó phát hiện, Lục Thiếu Hoa không phải nhìn xuống bàn làm việc mà là đang nhìn tập văn bản.

Đúng vậy. lúc này Lục Thiếu Hoa đang phê duyệt văn bản, vẻ mặt rất chăm chú. Đặc biệt còn như quên hết xung quanh, nhưng Lục Thiếu Hoa sẽ quên hết sao? Điều này là không có khả năng, Lục Thiếu Hoa vì tập trung quá nên bỏ qua mọi chuyện xung quanh thôi.

Suốt cả buổi sáng đều như vậy, khi tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên Lục Thiếu Hoa mới ngẩng lên, day day trán, gạt mồ hôi, liếc mắt nhìn khắp lượt văn bản trên bàn, lúc này mới mỉm cười.

Không thể phủ nhận, Lục Thiếu Hoa lúc này tự hào, khi hắn nhìn chồng văn bản lúc đầu cao, giờ đã thấp xuống, Lục Thiếu Hoa không thể không cảm thấy mình có chút thành tựu, đúng vậy, đó là kết quả cố gắng của tôi.

Thời gian buổi sáng, Lục Thiếu Hoa phê duyệt hơn bốn mươi văn bản còn tồn đọng, đây chính là một công trình lớn, Lục Thiếu Hoa tự nhận là hắn đã rất cố gắng, coi như không có trở ngại gì. Lục Thiếu Hoa không thể không cảm thấy mình có chút thành tựu và hài lòng đâu.

Hít thở mấy hơi, tiếp theo hít sâu một hơi, lấy lại sức lực, lúc này Lục Thiếu Hoa mới đứng dậy vươn vai, thu dọn mớ văn bản lộn xộn trên bàn, đi ra khỏi văn phòng đến phía cầu thang máy.

Lục Thiếu Hoa cũng là người, hắn cũng cần phải ăn cơm, hiện tại đã buổi trưa, bụng trống rỗng, không ngừng kêu đói, Lục Thiếu Hoa không thể tiếp tục làm việc, phải đi ăn để bổ sung năng lượng.

Ăn qua loa suất cơm ở công ty, Lục Thiếu Hoa cũng không ngồi lâu ở Tập đoàn Phượng Hoàng, ăn xong về văn phòng ngay, bảo thư ký làm một ly trà, uống trà rồi nhắm mắt thư giãn.

Chất lượng cuộc sống không tồi, Lục Thiếu Hoa cảm thấy hài lòng, cũng không biết tại sao, dù sao chính là cảm thấy thoải mái, đầu óc cũng mơ màng.

Đây là dấu hiệu mệt mỏi, Lục Thiếu Hoa muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng nghĩ đến đống văn kiện trên bàn, Lục Thiếu Hoa không thể nghĩ đến nghỉ ngơi nữa, lắc đầu cười đau khổ, không có cách nào khác.

Nhưng, khi Lục Thiếu Hoa uống trà xong, tinh thần tỉnh táo hắn, nhưng miệng lại thấy thiếu thiếu, ừ, không phải miệng khô mà miệng hơi nhạt nhạt, giống như kiếp trước của Lục Thiếu Hoa, khi mệt mỏi, uống một chén trà, châm một điếu thuốc, tất cả mệt mỏi sẽ tan biến, tinh thần sẽ thoải mái hơn.

Nước trà rất ngon, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn thấy miệng khô, hình như còn thiếu cái gì đó. Cẩn thận nghĩ lại, Lục Thiếu Hoa mới nhớ, đó là thuốc lá, chính là cái thứ khói không có lợi cho sức khỏe.

Kiếp trước, Lục Thiếu Hoa một ngày hút hết một bao thuốc, có đôi khi còn hết hai bao. Nhưng khi tái sinh lại, Lục Thiếu Hoa không hút như thế, nhiều nhất cũng chỉ hai điếu, đó là lúc xã giao, nếu ở nhà Lục Thiếu Hoa không hút thuốc.

Nói đến cũng lạ, lúc bình thường, Lục Thiếu Hoa không nghiện thuốc lá, nhưng hiện nay có cảm giác thiếu chút gì đó, miệng nhạt nhạt, rõ ràng là thèm thuốc lá. Điều này không lạ sao? Đột nhiên muốn hút thuốc, còn không nghĩ ra nguyên nhân, làm Lục Thiếu Hoa rất đau đầu.

Cuối cùng nghĩ mãi không thấy lý do, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể nghĩ là do mấy ngày nay làm việc nhiều.

Thuốc lá công nhận là không có lợi cho cơ thể, nhưng không có lợi cho cơ thể mà vì sao có nhiều người hút như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, có thời điểm thì thuốc lá rất có lợi, ví dụ như nâng cao tinh thần rất có hiệu quả.

Lúc buồn phiền, thuốc lá cũng có thể dùng, thuốc lá cũng có thể giảm bớt mệt mỏi, tiêu trừ phiền não.

Hiện tại Lục Thiếu Hoa rất mệt mỏi, về buồn phiền thì cũng đủ loại kết hợp với nhau, khiến Lục Thiếu Hoa đột nhiên muốn hút thuốc.

Không cần nói nhiều, bản thân Lục Thiếu Hoa đừng nói hút thuốc mà ngay cả hít thuốc phiện, Lục Thiếu Hoa cũng có thể sống cả đời, về tiền bạc không có bất cứ vấn đề gì. Huống chi với thân phận của Lục Thiếu Hoa, hắn hút thuốc không phải loại bình thường mà phải là loại quý nhất, như vậy thì cơ thể sẽ không bị ảnh hưởng lớn quá.

Lắc đầu cười đau khổ, Lục Thiếu Hoa muốn ý nghĩ này qua đi, nhưng nhìn đống văn bản trên bàn làm việc, Lục Thiếu Hoa có chút buồn bực, Lục Thiếu Hoa rất rõ ràng, nếu không có vật để giảm bớt mệt mỏi và căng thẳng thì hắn không thể làm việc tiếp được.

- Ai…

Lục Thiếu Hoa thở dài một hơi, chung quy là không có cách nào. Cũng chỉ có thể bảo Lý Vũ Sinh ra ngoài mua giúp hắn bao thuốc. Nhưng Lục Thiếu Hoa không nói rõ hiệu gì, chỉ bảo Lý Vũ Sinh mua một bao thuốc tốt về.

Nếu giờ Lục Thiếu Hoa ở trong nước, hắn có thể nói ra một loại thuốc tốt, nhưng hiện giờ hắn đang ở Hồng Kông, các loại thuốc ở đây hắn không biết, chỉ có thể tùy ý Lý Vũ Sinh thôi.

L:ý Vũ Sinh làm việc cũng rất nhanh, không lâu đã trở về, mua cho Lục Thiếu Hoa một bao thuốc lá rất quen thuộc, làm cho Lục Thiếu Hoa rất bực.

Đúng vậy, thuốc là mà Lỹ Vũ Sinh mua về Lục Thiếu Hoa rất quen thuộc, tuy nhiên đó chính là “Đại Hoa’ thôi, chẳng qua loại này không dễ dàng mua được ở chợ, vì đây là loại hộp mềm, không phải loại hộp cứng thường thấy.

Nghĩ lại cũng đúng, một bao Đại Hoa ở Hồng Kông kiếp trước của Lục Thiếu Hoa bán mười bảy nhân dân tệ, còn có một loại là hảo hạng, bán trên một trăm tệ, thử hỏi có bao nhiêu người mua được đâu.

Nhập khẩu thuốc lá từ trong nước, Lục Thiếu Hoa biết rất rõ, Đại Hoa chính là do trong nước sản xuất, không có nơi nào khác sản xuất ra nó. Bên Hồng Kông cũng bán thì đúng là nhập khẩu từ trong nước.

Nhưng Lục Thiếu Hoa cầm điếu thuốc sửng sốt, mắt không chớp, dừng như nhớ đến việc gì đó.

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa nhớ đến một sự việc hắn đã quên nhiều năm, chuyện này có liên quan đến thuốc lá.

Còn nhớ rõ, Lục Thiếu Hoa trước đây buôn lậu đồ gia dụng và thuốc lá đi Liên Xô, Lục Thiếu Hoa đã mua ba nhà máy sản xuất đồ gia dụng và hai nhà máy thuốc lá ở tỉnh Quảng Đông. Cuối cùng Lục Thiếu Hoa bỏ ba nhà máy sản xuất đồ gia dụng, còn hai nhà máy sản xuất thuốc lá lại im hơi lặng tiếng.

Ừ, không, không phải im hơi lặng tiếng mà Lục Thiếu Hoa không chú ý, không có hỏi han.

Xảy ra chuyện này rất đơn giản, nhưng năm gần đây Lục Thiếu Hoa rất nhiều việc lớn, có thể nói là không coi trọng hai nhà máy thuốc là kia.

Nhỏ cũng là một chút, đừng nói là hai nhà máy thuốc lá và nhà máy nhập khẩu thuốc lá, theo tiến bộ của nhân loại, trình độ cuộc sống nâng cao, giá thuốc lá cũng tăng cao, cũng có nghĩa là lợi nhuận tăng lên. Nếu có thể làm hai nhà máy thuốc là kinh doanh tốt, Lục Thiếu Hoa nửa đời sau không cần lo cơm gạo.

Lục Thiếu Hoa không thích tiền ít, nhưng lúc đó, Lục Thiếu Hoa rất rõ ràng biết rằng, đồng tiền lớn cũng từ từng xu nhỏ bé, nghĩ đến vậy, Lục Thiếu Hoa không có lý do buông tha hai nhà máy kia.

Nếu đã không buông tha thì phải kinh doanh.

Cũng không nên quên, hút thuốc lá thì liên tục, hôm nay Lục Thiếu Hoa mua một bao, mai lại mua bao nữa, như vậy Lục Thiếu Hoa sao có thể để cho người khác kiếm được. Kinh doanh hai nhà máy thuốc lá chính mình có thuốc hút, lại có thể kiếm được tiền.

Nghĩ vậy, Lục Thiếu Hoa liền quyết định, không thể bỏ hai nhà máy thuốc lá, phải tiếp tục kinh doanh, chẳng những phải kinh doanh tốt, mà phải cố gắng kinh doanh tốt.

Có kế hoạch rồi, tiếp đó là những việc phải làm, Lục Thiếu Hoa nhân lúc nghỉ ngơi, vẫn chưa bắt đầu xử lý văn bản, gọi điện cho Chử Lỗi, nói về việc của hai nhà máy thuốc lá.

Chử Lỗi là người phụ trách căn cứ Phượng Hoàng, nhưng không giới hạn bên trong căn cứ, nhà xưởng bên ngoài và sản xuất cũng do Chử Lỗi phụ trách, trùng hợp nhà máy thuốc lá cũng là do Chử Lỗi phụ trách, hỏi anh ta thì đúng rồi.

Sự thật đúng là như thế, Lục Thiếu Hoa vừa hỏi, Chử Lỗi liền đem tình hình nói ngắn gọn cho Lục Thiếu Hoa nghe, kết quả làm Lục Thiếu Hoa vừa lòng, hai nhà xưởng đi vào hoạt động, sản phẩm chủ yếu cung cấp cho thị trường trong nước, lượng sản phẩm cũng ít.

Lục Thiếu Hoa là người có dã tâm, hắn sao có thể để sản phẩm của hắn phục vụ chỉ cho thị trường trong nước đâu, còn muốn đem ra các nước, làm cho người ta biết Tập đoàn Phượng Hoàng sản xuất sản phẩm không hề kém.

Vì thế, Lục Thiếu Hoa đem quyết định của mình nói một chút, bảo Chử Lỗi xử lý, nói ngắn gọn, chính là nhà máy thuốc là cần tiền thì đầu tư thêm, quan trọng là làm cho cuối năm nó phát triển mạnh.

Mặt khác, Lục Thiếu Hoa còn dặn thêm Chử Lỗi, ra lệnh cho hai nhà máy thuốc lá sản xuất một ít sản phẩm hảo hạng, để chính mình hút.

Chử Lỗi tuy thấy hơi lạ, Lục Thiếu Hoa đột nhiên lại hút thuốc, nhưng anh ta không hỏi gì, dù sao việc của Lục Thiếu Hoa anh ta cũng không thể can thiệp, chỉ có thể im lặng, vội vàng cam đoan anh ta sẽ làm theo ý của Lục Thiếu Hoa.

- Vậy anh hãy chú ý đến việc này, ừ, cứ như vậy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.