Đào Hoa Khó Dây Dưa

Chương 1: Cự phú chi nữ




Không cần nghi ngờ gì, Lục Thiếu Hoa đang nói về một cơ hội kiếm tiền, về phần cơ hội như thế nào thì Lục Thiếu Hoa cũng không nói, nhưng Hướng Hoa Cường là người như thế nào, với trí thông minh và tài năng của ông ta cùng với sự hiểu biết về Lục Thiếu Hoa, Hướng Hoa Cường tự nhiên sẽ biết điều này nghĩa là gì.

Hay nhất là không nói gì, năm ngoái, Lục Thiếu Hoa đầu tư hai trăm tỷ đô la Mỹ vào thị trường tài chính các nước Châu Á, cũng lôi kéo mấy người Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành, cuối cùng làm cho mấy người Hoắc Anh Đông phất lên sau một đêm, tài sản tăng lên gấp bội.

Việc Lục Thiếu Hoa và mấy người Hoắc Anh Đông kiếm được khoản tiền rất lớn trong cơn bão tài chính châu Á, Hướng Hoa Cường không thể không biết, sau đó Hướng Hoa Cường cũng từng oán trách Lục Thiếu Hoa đã không cho ông ta cùng tham gia, nhưng hắn nói nguyên nhân vì ông ta không có nhiều vốn đầu tư, cuối cùng ông ta cũng đành thôi.

Nhưng Lục Thiếu Hoa đã từng hứa, nếu có cơ hội nữa sẽ cho Hướng Hoa Cường theo cùng, lúc đó mới làm cho Hướng Hoa Cường dễ chịu một chút. Điều Lục Thiếu Hoa hứa hẹn Hướng Hoa Cường vẫn giữ trong lòng, ông ta không lúc nào không mơ đến cơ hội này.

Hiện giờ Lục Thiếu Hoa vừa nói có một cơ hội kiếm tiền, Hướng Hoa Cường liền nghĩ đến lời hứa trước đây của Lục Thiếu Hoa, cho rằng có cơ hội trong thị trường tài chính, Lục Thiếu Hoa hoàn thành lời hứa với ông ta.

- Cần nhiều hay ít vốn có thể tham gia?
Hướng Hoa Cường hỏi.

Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đã lăn lộn nắm chắc đường đi, nếu bản thân chuẩn bị không tốt, sớm đã không cần nghĩ suy nghĩ đến, không đủ tư cách tham gia hay là không thể đáp ứng được. Hướng Hoa Cường rất sợ giống lần trước, ông ta đã chuẩn bị không tốt.

Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa hiểu ngay ý của Hướng Hoa Cường, cười lắc đầu nói:
- Lúc này không hạn chế, ừ, cũng không phải không có hạn chế mà đối với chú không có hạn chế.

Ý của Lục Thiếu Hoa là muốn cho Hướng Hoa Cường một cơ hội, đối với ông ta là đặc biệt, để ông ta tham gia vào, còn điểm quan trọng, Lục Thiếu Hoa chỉ coi ông ta là người thêm vào, xem như là nể mặt, vì tình cảm riêng thôi.

Hướng hoa Cường là người thế nào, ông ta nghe Lục Thiếu Hoa nói đương nhiên hiểu được ý của Lục Thiếu Hoa, nói:
- Tôi không nói thêm gì, nói tóm lại, về sau chuyện của cậu sẽ là chuyện của tôi, cần tôi làm gì chỉ cần nói một tiếng là được.

Lục Thiếu Hoa cũng nể mặt, Hướng Hoa Cường không phải không cảm thấy điều này, biết là vì quan hệ của hai người nên hắn được cho là trường hợp đặc biệt, tự nhiên được tham gia vào, mà Hướng Hoa Cường cũng không có gì tốt để đáp lại Lục Thiếu Hoa, chỉ có thể bảo về sau cần ông ta hỗ trợ gì thì nói.

Kỳ thật những năm gần đây, Hướng Hoa Cường cũng luôn luôn hỗ trợ Lục Thiếu Hoa, như lần trước Tần Tịch Thần gặp chuyện, nếu không có Hướng Hoa Cường trong xã hội đen điều tra thì chuyện đó không thể điều tra ra manh mối nhanh như vậy.

Lục Thiếu Hoa vẫn cảm kích sự nhiệt tình của Hướng Hoa Cường, đương nhiên việc này cũng không phải không có một chút quan hệ đồng hương bên trong, bằng không Lục Thiếu Hoa đúng là không nhiệt tình kéo Hướng Hoa Cường cùng tham gia.

Khẽ gật đầu, Lục Thiếu Hoa không nói gì, mọi việc đều không nói.

Nhưng mà Lục Thiếu Hoa không nói, không có nghĩa là Hướng Hoa Cường không nói gì, ông ta hiện nay rất sốt ruột, Lục Thiếu Hoa đã khơi lên sao có thể để Lục Thiếu Hoa bỏ dở đề tài đâu.

- Tôi phải chuẩn bị như thế nào?
Hướng Hoa Cường hỏi.

- Tập trung vốn, cố gắng tập trung, có thể tập trung bao nhiêu thì tập trung bằng đó, còn nữa, cho dù là loại tiền “không thể công khai” cũngđược.
Lục Thiếu Hoa lơ đễnh, dừng một chút lại nói tiếp:
- Về thời gian thì một năm đi.

Chưa hết, nói tới đây, Lục Thiếu Hoa ngẩng đầu nhìn Hướng Hoa Cường một cái, thấy ông ta không định nói gì, Lục Thiếu Hoa mới nói tiếp:
- Còn nữa, khẩn trương đăng ký mấy công ty ở nước ngoài, dùng cách bí mật để chuyển tiền ra nước ngoài, như vậy thì đến lúc đó mới không gặp phiền toái.

Tiền không thể công khai?

Cái gì gọi là tiền không thể công khai, nếu người khác nghe có lẽ không hiểu nhưng Hướng Hoa Cường nghe được thì ông ta hiểu rất rõ. Theo lời của Lục Thiếu Hoa, tiền không thể công khai đơn giản chính là ông ta kiếm tiền bất chính, đây là tiền bẩn, không thể công khai.

Tuy nhiên còn làm cho Hướng Hoa Cường cảm thấy lạ, là vì Lục Thiếu Hoa trước kia còn nhấn mạnh, liên quan đến việc này không thể dùng tiền bẩn, nhưng hiện nay ngược lại Lục Thiếu Hoa bảo ông ta dùng tiền này, như vậy là ý gì?

Hướng Hoa Cường nghĩ không ra, thoáng nhìn Lục Thiếu Hoa, muốn từ vẻ mặt của hắn tìm ra chút tin tức, nhưng Hướng Hoa Cường thất vọng rồi, Lục Thiếu Hoa không có gì thay đổi, giống như hắn chưa hề nói ra việc này.

- Yên tâm đi, chú sẽ thu xếp ổn thỏa, không mang đến phiền toái gì.

Ý của Lục Thiếu Hoa Hướng Hoa Cường hiểu được, chính là muốn ông ta rửa tiền, sau đó mang tiền chuyển ra nước ngoài thành lập công ty một thời gian, khiến cho tiền bẩn trở thành tiền sạch.

- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu, trầm ngâm một lát, chuyển sang chuyện khác:
- Lại thêm vấn đề là người môi giới chứng khoán, chú có thời gian một năm này tìm vài người có thể tin cậy được, vả lại phải chọn người có năng lực, ừ, kỳ thật thì người môi giới chứng khoán có năng lực thế nào thì không quan trọng lắm, quan trọng là... phải nhanh nhẹn, có thể thao tác là được, bởi vì đến lúc đó có người chỉ huy, không cần người môi giới chứng khoán tự mình làm việc.

Đi theo Lục Thiếu Hoa là phải theo quy củ của Lục Thiếu Hoa, người môi giới chứng khoán bên dưới cũng phải nghe theo mệnh lệnh của mấy người Lưu Minh Chương để làm việc, tuy nhiên thời gian thao tác đều phải tuân theo mệnh lệnh của Lưu Minh Chương rồi mới tiến hành thao tác.

Như vậy, người môi giới chứng khoán chỉ cần chân tay nhanh nhẹn là được, đầu óc không cần thiết, nghe mệnh lệnh làm việc, căn bản không cần động đến đầu óc của họ

- Không thành vấn đề, sau đó tôi sẽ bắt đầu tìm người.
Hướng Hoa Cường cười cười, vỗ vỗ ngực cam đoan.

Người môi giới chứng khoán?

Hướng Hoa Cường tuy chưa bao giờ tiếp xúc với lĩnh vực tài chính nhưng thuật ngữ người môi giới chứng khoán này thì ông ta biết. Còn việc tìm người môi giới chứng khoán thì ông ta là ông chủ của Tân Nghĩa An thì thật sự rất dễ dàng.

Cũng đứng xem thường Tân Nghĩa An là xã hội đen. Ở đó cũng có rất nhiều người mới, như người buôn bán mới, Tân Nghĩa An cũng có, người môi giới chứng khoán thì Hướng Hoa Cường chưa nghe nói nhưng Hướng Hoa Cường có thể khẳng định, nếu nói ra được, thì có thể tìm được.

Có lẽ có người sẽ hoài nghi sao Hướng Hoa Cường lại khẳng định như vậy?

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Hồng Kông rất phức tạp, nhiều học sinh tham gia vào xã đoàn của ông ta mà trong số học sinh cũng có một số ngù tài năng, sau khi vào xã đoàn, tiếp tục đọc sách, cuối cùng trở thành một nhân tài cũng có thể.

Điều vừa nói chính là bên trong bang hội của Hướng Hoa Cường có rất nhiều luật sư giỏi, trước kia họ vào bang hội rất sớm, cuối cùng trở thành luật sư nổi tiếng, sau đó trở thành hội viên danh dự của bang hội, thường xuyên làm việc vì bang hội.

Có thể nói như vậy, có lẽ là ăn mặc lịch sự, đeo thêm cặp kính cận, ôm cặp công văn ra vào sàn giao dịch chứng khoán, nhìn giống một người thành đạt, thì mỗi hội viên đều có thể.

Lục Thiếu Hoa biết rõ điểm này, cho nên hắn không lo lắng Hướng Hoa Cường không tìm thấy người môi giới chứng khoán, sự thật cũng chứng minh, chẳng lẽ không đúng sao? Nhìn Hướng Hoa Cường khẳng định như vậy, biết ông ta rất tin tưởng.

- Mặt khác cũng không có gì, dù sao cũng cần nói một câu, nếu chú muốn kiếm tiền thì cần tập trung tiền vốn, có nhiều kiếm nhiều, ừ, tất nhiên, vốn này cũng có hơi mạo hiểm, cũng phải chuẩn bị tâm lý mới được.
Lục Thiếu Hoa cuối cùng không quên nói một câu ngăn ngừa trước.

Kỳ thật Lục Thiếu Hoa không cần phải nói một câu ngăn ngừa như vậy, bởi vì Lục Thiếu Hoa không có khả năng thất bại, sở dĩ nói ra câu này là vì để Hướng Hoa Cường yên tâm một chút.

Nói đùa, mấy năm nay Lục Thiếu Hoa giàu có không sai, nhưng người ngoài nghe được Lục Thiếu Hoa kiếm tiền, gần như là không bỏ tiền, nếu không nói một câu như trên, thì chắc chắn là Lục Thiếu Hoa sẽ bị thần thánh hóa, như vậy cũng không tốt, cũng là điều Lục Thiếu Hoa không muốn thấy.

May là Hướng Hoa Cường không có nghĩ trong lòng, Hướng Hoa Cường rất rõ ràng biết vốn mình đầu tư sẽ có mạo hiểm, đương nhiên Hướng Hoa Cường có nghĩ đến, đi theo Lục Thiếu Hoa đầu tư sẽ không sợ mệt, ông ta tin tưởng Lục Thiếu Hoa.

Vì thế Hướng Hoa Cường dừng tay, lơ đễnh, chủ động nói sang chuyện khác, bắt đầu tán gẫu, nói một chút về nhân tình thế thái, không có nói tiếp với Lục Thiếu Hoa những chuyện ban nãy nữa.

Lục Thiếu Hoa rất vui khi Hướng Hoa Cường nói sang chuyện khác, nói những chuyện xã hội, khi đồ ăn mang lên, mới cùng Hướng Hoa Cường ăn cơm.

Bởi vì buổi chiều Lục Thiếu Hoa còn phải về làm việc, Lục Thiếu Hoa từ chối uống rượu, làm cho Hướng Hoa Cường có chút bực mình, tuy nhiên nghĩ lại cũng bình thường trở lại, vì Hướng Hoa Cường đã thấy bàn làm việc của Lục Thiếu Hoa còn một đống văn bản, ông ta cũng không ép.

Cứ như vậy, ăn cơm không có rượu, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, sau đó là trả tiền, về việc này thì Lục Thiếu Hoa và Hướng Hoa Cường tranh nhau.

Cuối cùng Lục Thiếu Hoa cũng để Hướng Hoa Cường trả tiền. Sau đó hai người cùng vệ sĩ đi về. Hướng Hoa Cường trở về công ty, Lục Thiếu Hoa cũng trở về Tập đoàn Phượng Hoàng.

Trở về Tập đoàn Phượng Hoàng Lục Thiếu Hoa ngay lập tức bắt đầu làm việc. Đối diện với bàn làm việc chất một đống lớn văn bản, mãi đến tối, khi các nhân viên của Tập đoàn Phượng Hoàng đều nghỉ hết, Lục Thiếu Hoa mới bị Anten Chiyoda gọi điện thoại giục về ăn cơm.

Về nhà, vừa bước vào cửa đã thấy mùi thơm của thức ăn, Lục Thiếu Hoa chỉ muốn ăn ngay, vì vậy vội vàng buông tập công văn, sau khi rửa tay cũng không đợi mấy người Lý Vũ Sinh mà tự mình ngồi vào ăn trước.

Không có cách nào, Lục Thiếu Hoa đang đói, hơn nữa mấy người Lý Vũ Sinh không phải người ngoài, họ sẽ không để ý, Lục Thiếu Hoa mới không đắn đoăn trước.

Ăn cơm xong, xử lý văn bản một chút nữa, Lục Thiếu Hoa mới về phòng, chuẩn bị ngủ, tuy nhiên hôm nay Lục Thiếu Hoa không quay về phòng ngủ của hắn, mà đi đến phòng khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.