Đào Hoa Chước Chước, Phồn Tinh Điểm

Chương 6: Chương 6: Trí Nhớ Hồi Phục




Lý Mạc càng đếm lại càng thấy đau.

Nàng từ từ mở to mắt ra, nhìn lên vùng3 lông mày, nhìn dáng vẻ của y đắm chìm trong nụ hôn sâu, dường như quay trở về đ2êm hôm đó của hai người... Đó là lần đầu tiên y hôn nàng. Cũng chính đêm hôm đó,0 nàng đã trao bản thân mình cho y. Lúc đó cả khuôn mặt của y tràn đầy niềm vui.0

Mà lúc này, y không còn là y của ngày đó, song, dường như cũng lại rất g3iống.

Nàng hít sâu một hơi, đẩy lồng ngực y, “Sa Mạc... ngươi nghe ta nói.”

Y cúi đầu xuống lần nữa, lại gần đôi môi nàng.

“Ta biết ý của nàng, Mạc Nhi, không cần phải nói nữa, ta có quyết đoán của riêng mình.”

Trong lòng Lý Mạc khẽ chấn động, nàng chậm rãi nheo mắt lại, hai tay bóp chặt cằm y, không để hơi thở ấm nóng của y phả lên mặt mình, cũng không để đôi môi nóng như lửa được dịp trượt xuống dưới tiếp nữa, ảnh hưởng đến việc nàng suy nghĩ.

Trận chiến Cư Dung Quan hừng hực khí thế. Y thân là thái tử, gánh vác trên vai sứ mệnh của Bắc Địch, bên cạnh có vô số kẻ địch đang muốn tìm cơ hội dồn y vào chỗ chết, sao y có thể lén trốn ở đây bàn chuyện phong nguyệt chứ?

Hơn nữa chuyện này còn là do Sở Thất làm.

Sở Thất là biểu muội của nàng, chuyện do Sở Thất làm phải do Lý Mạc chịu trách nhiệm.

Nàng nói: “Sa Mạc, ngươi không cần phải làm vậy vì ta. Bây giờ ngươi qua đó vẫn còn kịp. Chuyện này là do Sở Thất làm bậy. Nhưng muội ấy chỉ là vì người đàn ông của muội ấy, là chuyện bất đắc dĩ, ngươi đừng trách muội ấy. Ngươi chỉ làm chuyện mà ngươi nên làm, Sở Thất sẽ không trách ngươi đâu.”

“Sở Thất làm vì người đàn ông của muội ấy...” Cáp Tát Nhĩ cười, lặp lại lần nữa, bàn tay y đặt trên hông nàng dịch lên trên, nắm chặt lấy bờ vai nàng, ép nàng ta ngẩng đầu lên nhìn mình, “Vậy Mạc Nhi, nàng nói cho ta biết, nàng làm ngược lại mong muốn của Sở Thất mà thả ta đi, có phải cũng là vì người đàn ông của nàng hay không?”

Trong lòng chấn động, Lý Mạc mím chặt môi, chần chừ một lát, “Không phải.”

Nàng không thừa nhận, nhưng đối với Cáp Tát Nhĩ, khoảnh khắc chần chừ rất ngắn đó chính là âm thanh hạnh phúc trời ban.

Bờ môi mỏng của y cong lên, bàn tay đang nắm lấy vai nàng ta cũng càng chặt hơn.

“Mạc Nhi, nàng không muốn ta phải khó xử, nhưng ta...” Nhưng cái gì thì y không nói tiếp nữa, chỉ có đôi mắt đen không hề chớp mà nhìn chằm chằm Lý Mạc, dường như phải trải qua sự suy nghĩ và cân bằng dài tựa như cả thế kỷ, vừa rồi mới thở dài một hơi thật dài:

“Nếu nàng đã bảo vệ ta, thì ta cũng phải giúp nàng.”

“Giúp ta? Giúp ta cái gì?” Lý Mạc hơi nhíu mày lại, vẻ mặt khó hiểu.

Cáp Tát Nhĩ nhìn dáng vẻ căng thẳng của nàng liền cười nhẹ một tiếng, ôm cơ thể cứng đờ của nàng vào trong lòng thật chặt, đặt cằm lên mái tóc nàng, nhẹ nhàng nói ra một câu, nhưng lại như thể nặng tựa ngàn cân:

“Vì nàng, ta nguyện phụ cả thiên hạ.”

Mấy chữ lọt vào tai khiến tim Lý Mạc đập mạnh vô cùng.

“Ý của ngươi là...?” Nàng ngẩng đầu lên, dò xét đôi mắt sâu thẳm của y.

“Đồ ngốc, đừng nhìn ta như vậy.” Cáp Tát Nhĩ tóm lấy gáy nàng, khẽ ấn đầu nàng xuống, để nàng nằm trước ngực mình, một tay còn lại dùng sức ôm chặt lấy cái eo mềm mại của nàng như muốn bóp gãy nó, lại giống như muốn hòa tan toàn bộ con người nàng vào trong máu thịt của mình.

“Ta đã từng nói, vì nàng, chuyện gì ta cũng có thể làm được.”

“Ngươi đừng dọa ta. Rốt cuộc ngươi muốn làm...”

Câu hỏi của nàng đã bị y nuốt vào trong miệng.

Một nụ hôn thật sâu đã hoàn toàn vùi lấp lí trí của nàng, nàng giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi sự nhiệt tình như lửa của y, nụ hôn nồng nhiệt mang theo ý muốn bồi thường cứ triền miên ở đôi môi nàng, trượt đến dưới cằm nàng, rồi men theo đi xuống xương quai xanh...

Thế nhưng lúc nàng khó chịu nức nở một tiếng, ngửa cổ híp mắt muốn nhiều hơn nữa thì y lại cười nhẹ, ngẩng đầu lên khỏi cái cổ trắng nõn của nàng.

“Ta muốn đi tạ ơn lòng mai mối.”



Cư Dung Quan.

Người ngựa của Ngột Lương Hãn giống như thủy triều gào thét xông vào cổng thành.

Họ vung mã đao, gào thét thứ ngôn ngữ nghe không hiểu được, dũng mãnh như hổ báo nhảy vào giữa quân Nam đang tan tác tán loạn. Nhìn thì có vẻ hỗn loạn, nhưng đội hình của họ lại rất chỉnh tề. Kỵ binh xung phong, bộ binh phối hợp tác chiến, thuẫn binh hộ vệ... họ vừa tiến về phía trước vừa điên cuồng tàn sát, giống như một bầy chim ưng đến từ bóng tối sải đôi cánh to lớn kêu gào trên không trung, tập kích con mồi của chúng, khiến Cư Dung Quan núi non trùng điệp biến thành địa ngục chốn nhân gian.

Gió Bắc rất lạnh, áo giáp nặng nề và đao thương va chạm vào nhau tạo thành tiếng kêu giòn giã.

Đó là thứ âm thanh giống như chết chóc.

Cảnh tượng đó không thể dùng ngôn từ để biểu đạt được.

Người ta nói thần tiên đánh nhau, bách tính gặp họa, nay Đông Phương Thanh Huyền muốn đánh nhau với Triệu Tôn, quân Nam ở Cư Dung Quan của Triệu Miên Trạch cũng gặp họa. Binh lính quân Nam đang tháo chạy bỗng nhiên bị tập kích bất ngờ hoàn toàn không biết phải làm thế nào, cho dù họ có muốn đầu hàng cũng không có cơ hội. Nhân mã của Ngột Lương Hãn giống như kẻ điên, thấy người là chém, mấy người còn chưa kịp nói ra chữ “đầu hàng” thì đầu đã lăn lông lốc dưới đất.

Vô số binh sĩ Cư Dung Quan đã trở thành vong hồn dưới đao của họ.

Điên rồi, Ngột Lương Hãn điên rồi!

Trong gió Bắc cắt da cắt thịt, một loạt sinh mệnh đã biến thành hàng loạt thi thể, thế cục hỗn loạn như dầu sôi lửa bỏng, không ai có thể thay đổi được. Ngột Lương Hãn xông vào trong giống như cơn cuồng phong, như con sóng lớn cuốn đi cả đất trời, càn quét đội ngũ quân Nam, cuối cùng khiến phạm vi đó càng lúc càng nhỏ lại.

Đây là trấn quân sự trọng yếu đầu tiên của Nam Yến, đó là cửa ngõ để các tộc Mạc Bắc tiến vào Nam Yến. Cư Dung Quan mà mấy chục năm nay Bắc Địch chưa bao giờ công phá được, trong tiếng gào thét, khóc lóc, gầm gào lại cúi đầu chấp nhận số phận – thần phục dưới vó ngựa của Đông Phương Thanh Huyền.

Gió Bắc đang nức nở, mặt đất đang chấn động.

Quân Tấn vẫn chưa vào được thành, họ nghe thấy biến cố lớn trong đó, nhưng lại không thể xoay chuyển được trời đất.

Ngột Lương Hãn đã có âm mưu từ sớm, tốc độ lại quá nhanh. Trong quân Nam có gian tế trà trộn vào nên cũng nhanh chóng thất bại. Mười lăm vạn người ngựa của Phó Tông Nguyên, số người thực sự chết trong tay Triệu Tôn chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông. Nhưng Ngột Lương Hãn dựa vào chưa đến mười vạn người ngựa đã dễ dàng giẫm đạp lên quân Nam.

Trước màn giết chóc máu tanh trước mặt, hoặc là phản kháng, hoặc là đầu hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.