Đào Hoa Chi Mộng

Chương 48




- Ken,...Tỉnh dậy đi.Đừng ngủ nữa.

- Đừng làm mẹ sợ mà Ken.

- Ken...Chú xin con,chú xin con mà.Tỉnh dậy đi.

Bùm...

Nó hốt hoảng bất người dậy.Lại là mơ sao???Nó ôm lấy đầu mình,mơ màng nhớ lại gì đó.Đột nhiên,đôi mắt màu tím của nó sáng rực lên.Một tia lạnh băng xuyên qua mắt.Đôi mắt trở nên thật hung ác.Hai tay nó nắm chặt lại.Miệng vẫn không ngừng lẩm bẫm từ "Ken".

Xoạc...

Chiếc áo bệnh nhân bị nó xé đi ở một bên vai.Nó đưa tay chạm lấy hàng chữ "Kenna Kai" ở trên vai rồi lầm bẩm: "Games start."

Cạch...

Đúng lúc đó,cánh cửa phòng bật mở.Nó vội vàng nằm xuống,cẩn thận đắp mền lại rồi vơ ngủ đi.Hắn từ bên ngoài bước vào.Trên tay hắn là một giỏ trái cây và một bó hoa hồng trắng cực đẹp.

Hắn nhẹ nhàng bước đến giường bệnh nó.Cố gắng đi thật nhẹ như sợ đánh thức nó dậy.Đặt bó hoa và giỏ trái cây lên bàn,hắn ngồi xuống bên cạnh nó rồi đưa bàn tay lấy đi những lọn tóc còn vương lại trên trán nó.Nhìn nó ngủ say như vậy,trong vô thức,hắn nở một nụ cười dịu dàng.

- Bảo bối...Dậy đi.- Hắn lay lay người nó rồi gọi.

- Dậy nhanh.- Hắn gằn giọng.

- Ưm,...Phiền quá đi.- Nó ngồi dậy,nhăn mặt nhìn hắn quở trách.

- Em không đói sao???- Hắn dịu dàng hỏi.

- Không.Em muốn xuất viện.Được không???- Nó nài nỉ.

- Không.- Hắn lạnh lùng nói làm nó mất cả hứng.

- Đi mà.Xin anh đấy.Pleaseeeeeee....- Nó nắm lấy tay hắn,ra vẻ dễ thương rồi cầu xin.

- Nhưng em đang còn ốm mà.- Thấy những động tác dễ thương của nó như vây.Hắn không kìm lòng được mà cười

nhẹ rồi nói.

- Không.Em khỏe rồi.ứ nằm đây hoài,em không bệnh cũng trở thành người có bệnh.- Nó bĩu môi.

- Được rồi.Em ngồi đây.Để anh đi làm giấy xuất viện.- Hắn cười rồi rời đi.

Cửa phòng bệnh vừa được đóng lại thì tiếng điện thoại của hắn vang lên.Hắn lấy điện thoại ra,nhấn nút màu xanh rồi áp lên tai nghe.

- Alô.

- ...

- Điều tra được rồi sao???- Hắn mừng rỡ nói.

- ...

- Anh về gửi qua mail cho em.- Người gọi không phải ai xa lạ mà chính là Hưng.

- ...

- Được rồi.Bye anh.

Hắn nhíu mày một cái rồi nhanh chân đi làm giấy xuất viện.

Con xe chở nó và hắn dừng lại trước biệt thự White Rose.Cả hai cùng nhau bước xuống và tay trong tay đi vào biệt thự.Hắn sau khi đưa nó về phòng,căn dặn nó nghỉ ngơi rồi mới an tâm đi làm việc.

Ngồi trước bàn máy tính,hắn nhíu mày,lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi đọc những hàng chữ trước mắt.Đưa tay tùa tùa con chuột xuống dưới,thấy những hình ảnh trước mặt,hắn mỉm môi,lãnh đạm cười đểu một cái.Trò vui sắp xảy ra rồi đây.

- Hãy để anh hóa giải hận thù.- Hắn thì thầm với người trong màn hình máy tính.

Trở lại với nó,sau khi hắn rời đi,nó ngay lập tức đến bàn học,mở học tủ ra rồi lấy chiếc hộp màu đỏ có viên đạn R.I.P nhìn ngắm.Ánh mắt nó xẹt qua một ia đau buồn nhưng rồi nhanh chóng biến mất,khó có ai thấy được.

Ngay lúc này,nếu ai có thể thấy nó thì chắc chắn,người đó sẽ phải hoảng sợ vì thấy khuôn mặt của nó.Trước đây,khuôn mặt nó dịu dàng,hiền lành bao nhiêu thì bây giờ lại trở nên hung ác bấy nhiêu.Một cái nhếch môi cho những điều không lành sắp xảy ra.

Nó đem cất đi chiếc hộp rồi trở lại giường ngủ.Nó ảm đạm đưa mắt nhìn về phía khu vườn hoa hồng trắng rồi lầm bẩm: "Sẽ nhanh thôi."

Ở một nơi khác,trong căn phòng tối tăm,một bóng dáng hung dữ ngồi trên ghế lớn rồi quăng tất cả đống tài liệu trên bàn xuống dưới sàn nhà.Ánh mắt bà ta đầy tức giận,đôi môi mím lại đến bật máu.Tên thuộc hạ đứng dối diện bà ta run rẩy,không dám nói gì.

- Đáng chết.- Bà ta rít lên.Ánh mắt đỏ ngầu như muốn giết người.- Con Ken đó,sao có thể chưa chết chứ.- Bà ta tức giận ném chiếc ly đá xuống nhà.

Xoảng...

Tiểng vỡ lớn vang lên làm chấn động toàn bộ căn biệt thự.Nghe thấy tiếng đó,một cô gái hoảng hốt vội vàng chạy qua rồi mở cửa,lo lắng hỏi:

- Mẹ có sao không???

- Không sao.Ra ngoài đi.- Bà ta hằn giọng.Xua xua tay đuổi cô ra ngoài.

- Thật là không sao chứ???- Cô gái đó nghi ngờ,nheo mắt hỏi.

- Đã nói không sao là không sao mà.Vy Vy,ra ngoài đi.- Bà hét lên làm Vy Vy giật mình.

- Vâng.Con biết rồi.- Vy Vy hoảng hốt vội đống cửa lại rồi về phòng.

- Ngươi nhanh chóng tìm cách tiêu giết con Ken đó đi.Nếu chậm trễ,người cẩn thận cái đầu.- Bà ta nghiến răng kén kén,cảnh cáo.

- Vâng...Vâng,thuộc hạ đã rõ.- Tên cận vệ gật đầu liên tục.

- Ngươi lui đi.- Bà nhẹ giọng lại,xua xua tay.

- Vâng...Vâng.- Tên cận vệ vui mừng vội vàng chạy nhanh khỏi căn phòng đó.

Trong phòng chỉ còn một mình bà.Bà ta thu lại ánh mắt hiểm ác của mình,đưa tay lấy tấm hình trong học bàn ra rồi nhìn ngắm.Bà ta xoa xoa khuôn mặt cô gá trong hình rồi nhẹ nhàng nói bằng chất giọng đầy yêu thương:

- Bảo Trân,ta nhất định sẽ giết những kẻ dám cản đường tiến của con.

Biệt thự White Rose rực sáng ánh đèn.Trong phòng khách rộng lớn,hắn ôm lấy nó rồi cùng ngồi xem ti vi.Cả hai mỉm cười hạnh phúc nhìn đôi nam nữ trong phim.Họ cũng giống như hắn với nó vậy.Cúng trải qua bao nhiêu sóng gió rồi mới đến được với nhau.Đột nhiên,hắn nắm lấy bàn tay nó,nhẹ nhàng nhìn thẳng vào mắt nó rồi hỏi một câu hỏi đầy kì lạ:

- Nếu anh chết đi thì sao???

- Anh hỏi gì kì vậy.- Nó nhăn mặt,ngạc nhiên nói.

- Hãy trả lời anh.- Hắn vẫn không rời mắt khỏi nó,nắm chặt lấy tay hơn,gằn giọng.

- Em sẽ không để cho anh chết.Em sẽ kéo lấy anh từ tay của tử thần.- Nó nhếch môi trả lời.

- Em chắc chứ???- Hắn nhíu mày,gắng hỏi.

- Sure.- Nó cười.

- Hãy nhớ lấy những lời em nói hôm nay đấy.

Nói xong,hắn buông nó ra rồi đi thẳng về phòng.Nó ngơ ngác nhìn theo.Hắn hôm nay bị làm sao vậy ta???Nó nhún vai một cái rồi lặng lẽ tắt ti vi và đi về phòng mình.

Nằm trên chiếc yêu quý,nó không ngừng suy nghĩ về những câu hỏi kì lạ của hắn.Hắn là đang có dụm ý gì đây???Mặc kệ tất cả,nó đi đến bàn học,mở chiếc laptop lên rồi bấm bấm gì đó.

11h tối...

Trên chiếc ghế lớn,Phương Di nhàn nhạt xem những tập tài liệu đã được để sẳn trên bàn.Đối diện với cô là Kỳ Nam,anh cầm chiếc iphone của mình,bấm bấm gì đó.Bỗng nhiên,mặt anh nhăn ại trông rất khó coi.Anh cứ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại khiến Phương Di thắc mắc:

- Ryan,có chuyện gì sao???

- Ken đã trở lại.- Kỳ Nam nhếch môi bí hiểm.

- What???- Phương Di ngạc nhiên.

- Cô ấy nói rằng sẽ trở về bang vào một ngày nhanh nhất.- Ryan cười rạng rỡ.

- Chắc chắn là cô ấy chứ???- Phương Di hơi nghi ngờ.

- Chắc chắn.Vì cô ấy nhắn tin với tôi qua wet của chủ tịch.Mà mật khẩu thì chỉ có cô ấy biết thôi.- Kỳ Nam lên tiếng chắc nịch.

- Tốt.Vậy là Gia Uyên không phải là Ken rồi.- Phương Di kết luận.

- Đúng.

- Tốt rồi.Ngày mai,nhanh chóng họp bang.Còn nữa,chuyện Ken đã trở về tuyệt đối không thể để cho ai biết.- Phương Di căn dặn.

- Tôi biết.

Nói rồi,Kỳ Nam lẳng lặng bước ra khỏi phòng họp to lớn.Anh nhanh chân đi đến căn phòng ở tầng cao nhất,to lớn nhất.Cách cửa sắt sau khi kiểm tra dấu vân tay liền được mở ra.Kỳ Nam từ bên ngoài bước vào.Anh chầm chậm đi đến bàn làm việc có hai chữ "Chủ Tịch" rồi ngồi xuống.

Kỳ Nam cầm lấy tấm hình của một bé gái sớm đã cũ ở trên bàn.Anh đưa tay xoa xoa khuôn mặt của cô bé rồi nói:

" Chị Ken à!!!Em rất nhớ chị." (Kỳ Nam 16 tuổi.Còn chủ tịch của bang Death thì 17 tuổi nên gọi bằng "chị".)

----------------END CHAPTER 69---------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.