Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 2: 2: Một Đổi Một




Lý Thiên như một kẻ sắp bị tử hình, ngồi hồi tưởng lại cuộc đời mình, từ khi còn ở tiền kiếp đến khi sống lại tại thế giới xa lạ, rồi giờ đây hắn lại đang ở trong một nơi có thể coi là thế giới khác này. Đang lúc thẫn thờ nhìn hai tay đan xen vào nhau, Lý Thiên bất ngờ phát hiện từ lòng bàn tay hắn vậy mà nhìn xuyên qua thấy được mặt đất bên dưới, một hàng kiến đang tha mồi nối tiếp nhau liên miên không dứt. Lý Thiên hoảng sợ thu tay về cảnh tượng đập vào mắt hắn y như những gì hắn vừa thấy.

"Chuyện gì thế này"

Lý Thiên mặt biến sắc, phản ứng của hắn làm hấp dẫn mấy người xung quanh, Bảo Bảo vừa tỉnh ngủ, đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn Lý Thiên, đối diện cực ác lão tổ nhìn ra phản ứng của Lý Thiên lắc đầu thở dài:

"Nếu ta đoán không sai, thì hẳn cơ thể ngươi bên ngoài sắp cạn kiệt sinh cơ rồi, đó là dấu hiệu ảo trận này bắt đầu đồng hóa linh hồn của ngươi, không quá ba nén nhang ngươi phải chết không nghi ngờ"

Cực ác lão tổ oán trách nhìn Lý Thiên, giọng tràn đầy mất mát:

"Giờ có học Tĩnh Minh Tâm cũng không kịp rồi, khó lắm mới xuất hiện một người giống mình, ngươi cứ thế bỏ mặc lão già này như vậy sao"

Lý Thiên cũng không nghe cực ác lão tổ nói, hai hắn chết lặng nhìn đôi tay càng ngày càng mờ, hắn vội kéo ống quần lên phát hiện đôi chân cũng dần biến mất, cảm giác sợ hãi xen lẫn đôi chút khó hiểu xâm chiếm cõi lòng.

Lý Thiên vẻ mặt ngơ ngác nhìn xung quanh:

"Ta sắp biến mất sao, lại chết nữa sao, ta chỉ mới vừa sống lại mấy tháng trước thôi mà"

Ngay lúc này, Bảo Bảo bên cạnh khí thế chợt thay đổi, đôi mắt luôn do dự bất định, giờ đây lại cực kỳ quyết tâm, từ một con mèo nhỏ khiến người khác thương yêu, giờ đây nó mới thật là một chúa tể sơn lâm thực thụ, sát khí cùng dã tính lan tràn làm Lý Thiên đang mơ màng cũng phải hồi tỉnh, đang lúc hắn còn mê mang, Bảo Bảo bỗng vồ người xông tới, mở hàm răng sắc nhọn cắn tới đầu Lý Thiên.

Lý Thiên choàng tỉnh, cơ thể luôn chìm trong nguy hiểm của hắn đã tự hình thành bản năng sinh tồn mạnh mẽ, chỉ trong tích tắc bất ngờ, Lý Thiên như vô thức vừa ngã người ra sau vừa sờ tay rút bội đao bên hông, ngay lúc ý thức trở lại thì cùng lúc Lý Thiên nhận ra có gì đó khác thường, nhưng đã quá muộn, tầm mắt của hắn trông thấy Bảo Bảo lao đến, tay cầm mũi đao chĩa về phía trước của Lý Thiên đã đâm vào da thịt Bảo Bảo, một vệt máu tươi đỏ chói bắn thẳng lên mặt hắn, Lý Thiên mặc kệ mùi máu tanh trên mặt, hai mắt trừng trừng nhìn Bảo Bảo nằm trên người thống khổ hét to:

"Khônggggggggggg"

Cực ác lão tổ cũng bị tình hình bên này làm cho sững sờ, nếu như là lúc trước lão thừa sức có thể phản ứng kịp, nhưng giờ lão chỉ là một linh hồn có thực lực luyện thể tầng sáu, dù nhận ra cũng lực bất tòng tâm, đến khi tất cả diễn ra xong xuôi, lão mới hồi tỉnh, vội vàng xông tới, kéo Lý Thiên đang bị đè dưới người Bảo Bảo. Lý Thiên hai mắt như mất hồn nhìn thanh đao trong tay, trên thanh đao phủ đầy máu tươi, từ mũi đao không ngừng có máu tươi chảy xuống tí tách từng giọt trên mặt đất.

"Lý Thiên, ngươi còn đứng đực ra đó làm gì, nó sắp không xong rồi, mau lại đây"

Bên kia âm thanh cực ác lão tổ có chút gấp gáp, Lý Thiên như người mất hồn thất thiểu lao đến, đường đường cũng là luyện thể tầng sáu, nhưng đoạn đường chưa đến năm mét lại làm hắn vấp ngã tới ba lần. Tay run run đặt trên miệng vết thương như muốn khiến nó ngừng chảy máu, Lý Thiên như người mất trí:

"Tại sao lại làm thế, tại sao ngươi lại làm thế"

Lý Thiên đang nói chợt bừng tỉnh, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô lại nở nụ cười vui vẻ, nhìn qua có cảm giác vừa khóc vừa cười trông thật hài hước:

"Đúng rồi, Bảo Bảo chỉ là ảo ảnh, nó làm sao chết được, chút nữa sẽ sống lại ngay thôi"

Cực ác lão tổ bên cạnh đang lo lắng nghe thế cũng phì cười:

"Đúng nhỉ, thế mà ta cũng quên mất, không ngờ ta lại lo lắng cho con súc vật này đến mức quên cả chuyện đơn giản thế"

Chắc có lẽ lão đã cô đơn quá lâu, một thân ma công cũng đã mất hết từ lâu, giờ lão chỉ như một ông già cô độc mong muốn có một vài người bạn cùng trò chuyện, từ đây mới thấy trên đời này không ai sinh ra đã ác độc, cực ác lão tổ cả đời giết chóc vô số, nhưng trong lòng vẫn còn chút lương tri, khi không còn phải đấu đá, người lừa ta gạt như hồi còn ở tu chân giới, lão mới bộc lộ bản tính lương thiện của mình. Lý Thiên cũng vui vẻ nhưng hắn lại không để ý ánh mắt của Bảo Bảo, đôi con ngươi to tròn tràn ngập lưu luyến nhìn hắn, nếu Lý Thiên trông thấy hắn sẽ giật mình nhận ra ánh mắt ấy rất giống ánh mắt Lăng Nhã khi trước, cái khoảng khắc mà cả đời hắn cũng không thể quên được.

Lý Thiên đưa tay vỗ về Bảo Bảo, nhìn thân hình to lớn của nó từ từ tan biến, hóa thành muôn ngàn đốm sáng, phiêu diêu giữa đất trời, rồi các đốm sáng ấy dần tụ họp lại với nhau, nhưng thân hình Bảo Bảo không xuất hiện như trong tưởng tượng của Lý Thiên, xuất hiện ở chỗ Bảo Bảo vừa biến mất là một viên ngọc đen tuyền thuần sắc, đang lơ lửng trên không, Lý Thiên sững sờ nhìn viên hắc ngọc, cực ác lão tổ bên cạnh khó hiểu nói:

"Bảo Bảo đâu rồi, sao nó không sống lại, sao lại có viên ngọc thế này, chẳng lẽ đây mới là bản thể thật sự của nó"

Lý Thiên nhìn viên ngọc, đầu óc xoay động bắt đầu hồi tưởng toàn bộ quá trình từ trước tới giờ, như nhận ra gì đó, nước mắt không kìm được một giọt theo gò má lăn xuống, dưới ánh mắt bất ngờ của cực ác lão tổ, Lý Thiên rốt cuộc cũng mở miệng:

"Trận tâm là một viên ngọc"

Cực ác lão tổ cuối cùng cũng tỉnh ngộ:

"cái gì, con hổ đó chính là trận tâm, không thể nào, trước đây ta từng hủy diệt tất cả, nếu con hổ đó là trận tâm thì làm sao thoát được, chẳng lẽ"

Nói được nửa câu, cực ác lão tổ bỗng hoảng sợ thốt lên:

"Nó có linh tính rồi, ngày đó nó biết ta muốn diệt nó, nên hóa thành bản thể, lẩn trốn vào không gian xung quanh, với màu sắc như thế nó muốn trốn ta căn bản không thể nào tìm ra"

"Lão cảnh giới cao như thế mà không cảm ứng được một viên ngọc đang di chuyển sao"

"Ta làm sao có thể, không gian ảo cảnh này còn có tác dụng kiềm chế thần thức"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.