Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 7: 7: Khoảng Thời Gian Khủng Hoảng




Lý Thiên nhìn thân ảnh tiểu hổ mà tức giận không thôi, nhưng lần này hắn lại cố dằn xuống, nở nụ cười gượng gạo:

"Tiểu Hổ ca, huynh hại ta thực khổ nha, không phải bảo có thể vào đây chọn một bảo vật sao, ta thấy thích viên ngọc này, ta quyết định chọn nó"

"Không được, ngươi muốn bảo vật thì theo ta vào trong mà chọn"

Tiểu hổ chỉ vào một hướng, lại có chút chột dạ nhìn Lý Thiên, không ngờ con kiến này lại thoát ra được ảo cảnh, có thể Lý Thiên không biết, nhưng tiểu hổ nó rõ ràng sự lợi hại của ảo trận đó kinh khủng bậc nào, đó chính là bán thần cấp ảo cảnh, nhưng dù thế tiểu hổ vẫn rất kiên quyết. Lý Thiên thấy thuyết phục không thành, cố thử thêm một lần:

"Này Hổ ca, ta thật sự yêu thích viên ngọc này, cho ta đi, chuyện cũ chúng ta coi như xí xóa, lần sau ta mời huynh đi ăn"

"Không được là không được, nó là trận tâm của đại trận, ngươi lấy đi rồi thì ảo trận cũng không cách nào tồn tại nữa, càng quan trọng hơn, ảo trận này gắn liền với không gian pháp khí Bảo Khố Phóng"

Lý Thiên ẩn ẩn có chút giận dữ trong lòng, nhưng hắn cũng không thể phát tác, từ sự việc lần trước Lý Thiên đã nhận ra càng chọc tức con mèo nhỏ này, người chịu thiệt chỉ là hắn, nhưng Lý Thiên lại không thể bỏ Bảo Bảo ở đây được, hắn còn phải nghĩ cách phục sinh Bảo Bảo, liếc mắt nhìn tên nhóc bên cạnh, Lý Thiên thầm nghĩ hay là thử nói trận tâm đã thông linh, có cách nào để phục hồi, tên kia dù sao cũng sống không biết bao nhiêu năm rồi.

Ý nghĩ chỉ vừa lóe lên hắn liền phủ quyết, không được, càng như thế tên nhóc đó chắc chắn sẽ không cho mình. Lý Thiên đắn đo suy nghĩ, bên kia tiểu hổ có chút mất kiên nhẫn nói:

"Ngươi còn đứng đây làm gì nhanh theo ta"

Lý Thiên bị đánh thức như có suy nghĩ, cho dù tạm thời không thể mang Bảo Bảo đi, nhưng hắn vẫn phải phá hủy trận pháp, nếu không hắn phải chết không nghi ngờ. Lý Thiên một tay vẫn dùng sức cố lấy viên ngọc ra, tay còn lại ôm ngực thở dốc:

"Móa, ta mệt lắm rồi không đi nổi nữa, nếu không phải có linh khí từ viên ngọc bồi bổ thân thể ta đã chết từ lâu rồi, nên ta không thể rời tay khỏi viên ngọc được, ngươi đi lấy giúp ta thức ăn, nước uống, đợi ăn uống xong xuôi, thân thể khỏe mạnh rồi ta mới dám rút tay ra."

"Được rồi, ngươi cứ chờ ở đây"

Tiểu hổ hơi nhăn mày đánh giá trên dưới của Lý Thiên, đôi mắt to tròn lấp lánh sắc xanh như nhìn ra được Lý Thiên không nói dối. Nó bỏ lại một câu rồi xoay người bước đi, dù sao nếu Lý Thiên chết ở đây nó cũng không có cách bàn giao với tông chủ, chuyện này khác hẳn việc bỏ mặc Lý Thiên chết trong ảo cảnh, tuy có một phần lỗi của nó, nhưng ảo cảnh là tự vận hành, nó không can thiệp được cũng là việc lực bất tòng tâm thôi. Quay đầu nhìn Lý Thiên một tay vẫn cố lôi viên ngọc ra, tay còn lại vẫy chào với nó, tiểu hổ thầm nghĩ trong lòng:

"Hừ muốn lừa ta đi để lấy viên ngọc, đúng là ngu ngốc, cỡ ngươi một trăm năm nữa cũng không làm được, trận tâm lấy pháp lực của tông chủ bày bố mà ngươi cũng dám mơ tưởng"

Lý Thiên nhìn thân hình nhỏ nhắn của tiểu hổ đi xa, tay kia đang chào liền quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hai tay cầm chặt viên ngọc cố gắng lôi nó ra, hai chân cũng đạp vào bức tường mượn thế tăng thêm lực đạo, nhưng gần như không một chút suy chuyển. Lý thiên ảo não nói:

"Làm sao một chút cũng không lay động được, Bảo Bảo nếu ngươi có nghe ta thì giúp ta một tay đi"

Lý Thiên vốn không trông chờ gì nhiều, thì bỗng phát hiện, viên ngọc như nghe hiểu lời Lý thiên nói, từ viên ngọc từng luồng linh khí dao động dữ dội, viên ngọc thoáng chốc như trở thành một hố đen khổng lồ, linh khí xung quanh như lấy nó làm trung tâm điên cuồng vận chuyển. Lý Thiên bị phản ứng của viên ngọc làm bất ngờ, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bị linh khí xung quanh bao vây, cả cơ thể không thể động đậy nhìn cảnh tượng trước mắt. Nơi tay, hắn cảm thấy viên ngọc đang lay động dữ dội, rung lắc liên tục, hắn có cảm giác liên kết nối liền giữa viên ngọc và trận pháp sắp biến mất. Đúng lúc Lý Thiên định lấy viên ngọc ra thì sau lưng vang lên giọng nói hoảng sợ tột cùng của tiểu hổ:

"Mau ngừng lại, không được lấy hắc ám tủy linh thạch ra khỏi trận pháp".

Cùng lúc đó Lý Thiên quay đầu nhìn tiểu hổ đã hóa về chân thân, đôi mắt hổ mở to nhìn tay trái Lý Thiên đang cầm trên tay một viên ngọc màu đen thuần sắc, linh khí xung quanh như một hồ nước bỗng dưới đáy xuất hiện một lổ hổng nhỏ, dòng nước linh khí như một cơn lốc xoáy điên cuồng tiến vào. Hai mắt Lý Thiên hoảng sợ nhìn bạch hổ phía trước đang xoay đầu cụp đuôi bỏ chạy, nơi tay truyền đến đau đớn khủng khiếp, cả cơ thể như muốn nổ tung thành ngàn vạn mảnh, ý thức cuối cùng Lý Thiên nhận thấy là một màu trắng sáng xoay vòng liên tục bao vây xung quanh người hắn, từng cơn gió linh khí như từng lưỡi dao sắc bén cứa vào cơ thể, cuối cùng mất đi toàn bộ nhận thức, trước khi hôn mê bất tỉnh, Lý Thiên trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ.

"Lần thứ mấy rồi nhỉ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.