Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 40: 40: Trái Tim Hay Lý Trí




"Tên tiểu tử đó là thế nào thế, ta chưa từng nghe nói cảnh giới luyện thể có thể ngộ đạo bao giờ"

Thôn Thiên Mãng cùng Huyết Sát ma đao đứng ngoài rìa rừng trúc cũng không dám tiến vào quấy nhiễu Lý Thiên, hai người ai nấy đều nét mặt tràn đầy vẻ mê mang. Lão Mã Long như có kiến giải:

"Luyện thể chưa luyện thành tâm hạch làm sao cảm được linh khí, ngay cả linh khí còn không nhận biết được nói gì đến đạo thiên địa, nhưng tên kia luyện thể đã có thể cảm nhận được linh khí, còn trẻ mà đã trải qua nhiều lần tai kiếp, trải nghiệm đạo của vài vị cường giả đỉnh cấp, có thể vì thế mà sáng tạo kỳ tích như bây giờ"

"Hài, đáng tiếc cho dù hắn ngộ đạo nhưng không phải luyện tâm trở lên căn bản không cách nào hấp thu linh khí, quả là vô cùng lãng phí"

Hai người đều bất đắc dĩ thở dài, người đời ngộ đạo đều là một hồi kỳ ngộ cả đời chưa chắc đã gặp được, ngộ đạo sáng tạo công pháp, ngộ đạo luyện thành thần binh, ngộ đạo xuất thế thần đan, ngộ đạo tự thành pháp tắc, ngộ đạo đột phá bình cảnh, nhưng tụ chung tất cả các lần ngộ đạo đều giúp người ngộ đạo tăng tiến tu vi vô cùng nhanh, đáng tiếc tên kia chỉ là luyện thể, không biết lần này thu được những gì. Lão Mã Long bùi ngùi thở dài, nhưng đáy mắt vẫn mơ hồ vài tia hi vọng cùng chờ mong:

"Không biết hắn ngộ ra cái gì, thật là làm người khác mong đợi mà".

Bên cạnh Thông Thiên Mãng nghe thế cũng gật mạnh cái đầu xà, phát ra thanh âm khó nghe:

"Xì, xì tên này quả là kỳ tài, để hắn nhận truyền thừa của chủ nhân cũng không phải là lựa chọn tệ".

Lúc hai người kia còn đang bàn tán bên ngoài thì quanh nhà trúc đã xuất hiện một cơn lốc linh khí không lồ xoay vòng ngày càng mạnh. Bên trong, Lý Thiên vẫn ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền không hề để tâm đến biến động xung quanh, quanh người hắn toả ra hào quang màu đen u tối, từng tia linh khí thiên địa không ngừng tiến vào cơ thể Lý Thiên.

Lý Thiên giờ đây như đang trong một giấc mơ kỳ lạ, hắn như một kẻ ngoài cuộc đứng nhìn từng thước phim lướt qua trước mắt, đó đều là sắc thái cuộc đời của hắn, nhưng cũng có những thứ rất xa lạ.

Như lúc này đối diện tầm mắt hắn là một đoạn phim chiếu cảnh chiến trường đẫm máu, chiến trường như đang diễn ra trên một tinh cầu nào đó nằm ngoài hư không bao la, xung quanh là vũ trụ rộng lớn, các vì sao phía xa phát ra ánh sáng nhu hoà êm dịu, trong phim là một thanh niên bạch y đang quay lưng về phía hắn, đeo trên lưng một thanh đao không rõ hình dạng, bao vây thanh niên nọ là một đám sinh vật đủ loại hình dáng nhưng Lý Thiên vừa nhìn liền nhận ra, lũ chúng nó chính là Thiên Ma. Đám Thiên Ma xung quanh bắt đầu dũng động xông tới, như một cơn sóng thần khổng lồ cuốn trôi hết thảy mọi sự sống.

Thanh niên bạch y chỉ nhếch miệng cười, cả người bộc phát ra ma khí khủng bố, chỉ chốc lát liền hình thành một hư ảnh ma thần cao lớn, ma thần cầm đao theo chuyển động của thanh niên mà một đao bổ xuống, đao khí đen kịt cắt tan cả hư không chém ra một vết đứt gãy khổng lồ, vô số Thiên Ma theo một đao này liền tan thành mây khói.

Hình ảnh lại chợt tắt, hình ảnh khác lại thay đổi, trong hình là một thành phố vô cùng hiện đại, trên trời vô số chiến đấu cơ đang lơ lửng trên không, hàng loạt tia năng lượng từ các chiến đấu cơ đều bắn về một hướng, ở hướng đó, phía chân trời xa xôi có một vết nứt hư không dài cả vạn dặm, trong đó đang tuôn ra vô số Thiên Ma như phô thiên cái địa bao phủ cả bầu trời, Thiên Ma đi tới đâu nơi đó liền trở thành tử địa, cây cỏ đều khô héo, mặt đất nứt nẻ, mọi sinh vật đều như bị hút đi sinh lực, chốc lát liền hoá thành xương khô.

Thiên Ma khắp bầu trời như đàn châu chấu lao về hướng thành phố nhưng bị một vách ngăn vô hình ngăn cản, vừa chạm vào liền hoá thành khói đen bốc hơi trong không khí, nhưng chúng vẫn không sợ, như những con thiêu thân, liên tục đập mạnh vào vách ngăn vô hình kia phát ra vô số tia điện nhỏ lan tràn khắp nơi.

Hình ảnh lại chiếu tới đỉnh cao nhất của toà tháp trung tâm thành phố, ở đó có một người thanh niên đầu đội mũ che kín cả mặt, trên người khoác lên một bộ cơ giáp tối tân, một tay cầm pháp trượng, tay còn lại nắm một khẩu súng dài gần nửa cơ thể. Thanh niên đó giơ lên pháp trượng trên tay bắt đầu niệm phép, pháp trượng toả ra ánh sáng chói mắt, lấy ánh sáng pháp trượng làm khởi điểm, vô số ánh sáng khác xuất hiện liên tiếp khắp thành phố, từng tia sáng đủ màu sắc bắn thẳng lên bầu trời, xuyên qua tầng mây vẽ nên một đồ án kỳ lạ, đồ án ngày càng sáng, dần mở ra một đại môn to lớn, từ bên trong đại môn xuất hiện một cánh tay khổng lồ đỏ rực như máu, tựa như một huyết ma nào đó sắp giáng xuống thế gian. Cánh tay kia vươn ra đấm xuyên vào vết rách hư không phía xa phát ra huyết quang ngập trời, vô số Thiên Ma vừa chạm vào huyết quang liền tan biến nhanh chóng, trong vết rách kia càng truyền ra tiếng kêu đau đớn tột cùng.

Hình ảnh đến đây lại hết, xuất hiện trước mặt hắn lại là khung cảnh rất bình yên, một chàng trai đang dựa vào một gốc cây phong đọc sách, cây phong kia êm dịu bình yên đến xao xuyến lòng người, tựa như muốn ôm ấp thanh niên nọ vào lòng mà âu yếm không bao giờ rời xa, Lý Thiên nhận thấy cảm giác của mình như thế liền cười khổ, sao lại có thể nhìn một cái cây thành như vậy được. Một lúc sau, chàng trai gấp sách lại bất giác nhìn về một hướng chính diện đối mắt với Lý Thiên mỉm cười:

"Ngươi nói số mệnh có thể thay đổi được không, ta đã thử nhưng đã thất bại, hi vọng ngươi sẽ không hối hận giống ta"

Lý Thiên nhìn gương mặt quen thuộc kia mà đứng hình trong chốc lát, thanh niên kia thế mà lại giống hệt hắn, lời nói nọ lại càng làm Lý Thiên như lạc vào mây mù, muốn mở miệng hỏi nhưng hình ảnh đã kết thúc, xuất hiện trở lại chỉ là những hình ảnh quen thuộc của hắn, khi còn nhỏ vui đùa trong công viên, nắm lấy tay mẹ đòi ăn kẹo kéo, bám lấy cha muốn đi Đầm Sen. Lý Thiên nhìn mình lúc nhỏ liú lo như thế mà cười, nhưng cười chưa được nửa liền tắt hẳn, hắn không nhịn được kêu lớn:

"Vô lý, ta mồ côi từ nhỏ làm sao có thể có cảnh đó được"

Lời nói của Lý Thiên không có ai đáp lại, hắn mang theo vẻ mơ hồ cuốn theo dòng chảy ký ức trong đầu, Lý Thiên lúc mở mắt đã thấy một thanh niên mặc hắc y đứng trước cửa nhìn mình, hồ hởi nói:

"Này ngươi rốt cuộc cũng đã tỉnh, ngộ ra được gì không"

Lý Thiên vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn liền vô thức nói:

"Ngộ gì, ảo và thực, thực và ảo chẳng phải đều giống nhau"

"Hả, nói gì thế"

Thanh niên hắc y nghe không hiểu đành quay sang hỏi ý kiến:

"Hắn nói cái quái gì thế"

Cạnh bên thanh niên là huyết sát ma đao đang lơ lửng trên không, từ viên ngọc chiếu ra hình dạng lão Mã Long rất có nghiền ngẫm:

"Ta thấy cũng có lý, tiểu xà ngươi nghĩ xem cửu thiên này là thực hay là ảo, có khi tất cả chúng ta đều sống trong một ảo cảnh vượt cả ảo cảnh thần cấp nào đó mà không hay biết".

"Hả, làm gì có, ta thấy là cái tên kia đang nói nhăng nói cuội mà thôi"

Thanh niên hắc y không ngờ là Thôn thiên Mãng, nó rất là không tin tưởng những lời Lý Thiên nói, tên luyện thể này mà có ý nghĩ sâu xa như thế thì chẳng phải hắn sống mấy vạn năm uổng phí sao. Ngay lúc này, Lý Thiên cuối cùng cũng từ trong hồi ức thoát ra, hắn thấy Huyết Sát ma đao liền nhận ra, cũng không quan tâm cả người lao qua, dồn dập nói:

"Ta lúc nãy giống như đi trong dòng ký ức vậy, có rất nhiều ký ức, cũng có rất nhiều thứ ta không nhận ra, càng có nhiều hình ảnh còn kỳ quái hơn, lão xem có phải ta sắp phát điên hay không"

"Ngươi nói gì thế"

Lão Mã Long bị hỏi thế cũng á khẩu, tên này nói câu trước câu sau chẳng ăn khớp gì cả, nhưng Thông Thiên Mãng bên kia lại như thông minh đột xuất xen vào:

"Hay là ngươi nhìn ra kiếp trước của mình, ta nghe nói ngộ đạo rất thần kỳ, hình như từng có Cửu Huyền Thánh Tổ khi ngộ đạo liền có thể nhìn lại tiền kiếp bản thân đấy."

"Không giống, mấy cái đó rất loạn, lại có khi rất đối lập, trái ngược nhau, rõ ràng là mâu thuẫn"

Lý Thiên ôm đầu, lời nói có điểm hàm hồ càng làm hai người kia đầu to như cái đấu, lão Mã Long bất lực đành lên tiếng an ủi:

"Bỏ đi, lâu lâu cũng bị như thế, chắc là do dạo này ngươi bị áp lực nhiều quá mà sinh ra tâm ma, trong lúc ngộ đạo không cẩn thận kích phát tâm ma có thể tạo thành ảo ảnh với bản thân"

"Đúng đúng, tâm ma khốn khiếp đó cũng từng làm lão xà ta mém chút đi gặp xà lão tổ tiên rồi"

Thôn Thiên Mãng cũng lên tiếng phụ hoạ, Lý Thiên với ảo ảnh rất quen thuộc liền có ý tiếp nhận, mặt cố nặn ra một nụ cười:

"Đúng rồi, đúng là như thế, là ta gặp ảo ảnh mà thôi".

"Ý ngươi hình như lên tới luyện tạng đỉnh phong rồi"

Lý Thiên bị lời lão Mã Long làm giật mình, vừa kiểm tra cơ thể liền vui mừng, mấy cái chuyện phiền não đều bị hắn quẳng sang bên cười nói:

"Tốt a, ngộ đạo kiểu này thật là tiện, ngộ thêm vài lần chẳng phải ta đều thành cường giả rồi sao"

Hai người kia nghe xong liền cười to, ném cho hắn ánh mắt xem thường:

"Ngươi tưởng ngộ đạo là rau củ ngoài chợ à, tuỳ tiện đều có thể có được sao"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.