Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 35: 35: Sắp Đạt Được




Ngay lúc Lý Thiên tưởng như đã kết thúc thì từ đám bụi trắng bên dưới bốc lên một luồng khói trắng dần huyễn hoá thành một hình người đang ôm đầu trông rất đau khổ. Lý Thiên bị tình cảnh đột ngột phát sinh làm cho bất ngờ giây lát, nhưng rất nhanh hắn liền phản ứng, nhón chân nhảy lùi ra sau, cảnh giác nhìn bóng người này.

"Không cần lo lắng, đây chỉ là một phần chấp niệm mà thôi, cường giả phá thiên cảnh trở lên thần thức rất cường đại, thông thường sau khi chết sẽ biến mất, tuy nhiên đôi khi do oán khí quá mạnh mà hình thành chấp niệm như vậy, chấp niệm tồn tại lâu ngày có thể chuyển thành ma anh, nhưng xem ra đây vẫn chỉ là chấp niệm, dù tồn tại lâu như vậy vẫn không thành ma anh, chẳng lẽ không đủ linh khí"

Lý Thiên nghe xong liền an tâm thở phào một hơi, nghĩ nghĩ gì đó, lòng vừa động liền nói:

"Mới vào cửa lão không thấy linh khí như bị hút vào trong đây sao, ta đoán trong đây từ trước đã không còn linh khí, nên khi vừa mở cửa linh khí bên ngoài đều lũ lượt kéo vào."

"Không thể nào, trong đây không thể nào không có linh khí được, quá vô lý, chẳng lẽ có thứ nào đó hút mất"

Nghe ra giọng nói hồ nghi của lão Lý thiên cũng đành lắc đầu, lão không nghĩ ra càng không nói đến hắn, Lý Thiên đang lúc muốn hỏi gì đó thì bóng hình kia đang ôm đầu nãy giờ, bỗng mở đôi mắt tràn ngập hoảng sợ nhìn Lý Thiên, rồi từ miệng phát ra tiếng rào rú đáng sợ:

"Không được ta không thể chết, cửu thiên sụp rồi, sụp đổ rồi, cửu đại ma quân đã vẫn lạc trong vô linh chiến trường, Thất đại yêu vương cũng tán thân trong hư vô giới, thập đại thánh tổ càng bị đánh vào luân hồi, chúng ta đã thất bại sao, vạn linh cửu giới sẽ chết hết sao".

La hét rồi, hắn lại hoảng sợ nhìn lên trên, ở trần nhà không biết từ khi nào xuất hiện những hình ảnh vô cùng chân thật như được nhìn bằng chính đôi mắt của bóng hình kia. Lý Thiên vừa nhìn lên theo liền cứng đờ cả người, trên trần kia như chiếu một bộ phim về tận thế, chỉ thấy trên bầu trời, từng vì sao truy lạc đang rơi rụng khắp trời đêm, mặt trăng to lớn trên kia đang đang vỡ tung thành vô số mảnh, từng mảnh vụn hoà theo dòng sao như vô vàn sao chổi lao xuống mặt đất bên dưới, nổ tung thành vô số ánh lửa ngập trời, cả trời đất như bao trùm trong màu đỏ của lửa, của sự chết chóc, khắp nơi cơ hồ đều là thanh âm hò hét, âm thanh thê lương tuyệt vọng, bi ai, đau khổ tột cùng, tất cả đều truyền vào trong tai Lý Thiên, làm tâm hồn hắn rung động thật sâu.

Rồi bóng hình kia lại quay đầu về một hướng, hình ảnh trên trần cũng thay đổi theo, chỉ thấy ở đó, không gian bắt đầu xuất hiện vài vết nứt, từ nhỏ hoá dần thành lớn kéo dài đến hết tầm mắt, cứ như bị người bổ một đao chém ngang chân trời chia cắt mặt đất và bầu trời, từng mảng không gian không ngừng rơi xuống vỡ tan trong không trung, hình thành vô số đốm hư không xen lẫn, các đốm này càng lúc càng lớn, liên tục to lên liên kết lại với nhau thành một vực ngoại tối đen như mực.

"Không, không, tới rồi, là chúng nó, chạy, phải chạy,"

Bóng hình kia như nhận ra thứ gì đó ẩn sâu trong hư không kia, mặt tràn ngập hoảng sợ khôn cùng, quay người chạy đi, nhưng vừa bước liểu xiểu vài bước thì hắn lại đưa mắt vội vã nhìn lên không trung, xung quanh liên tục vang lên tiếng kêu vui mừng:

"Là ngũ đại Thiên Đế, bọn họ đến rồi, chúng ta sống rồi"

Trên bầu trời xuất hiện năm đạo độn quang từ phương xa chớp động trong không trung như bẻ cong không gian mà đi. Năm đạo độn quang này nháy mắt đã xuất hiện cạnh vết đứt gãy không gian khổng lồ kia, phân biệt chia làm năm người đứng sóng vai với nhau.

Năm người trên không trung chia làm năm hướng bắt đầu kết thủ ấn, theo ấn pháp ngày càng nhanh, linh khí khắp trời đất như được dẫn dắt tụ hội bao bọc quanh năm người họ, linh khí tụ tập ngày càng nhiều, dần hoá thành thực chất hình thành nên năm cây cột chống trời khổng lồ xuyên qua cả tầng mây đen, uy áp đáng sợ đến nỗi làm bóng người kia nằm thỏm xuống đất không ngừng run rẩy, từ chân cột bắt đầu xuất hiện vô số ký tự kỳ lạ chạy dần lên xoay vòng xung quanh thân cột, mỗi ký tự như ẩn chứa sức mạnh cấm kỵ của thiên địa, theo đó khiến không gian chấn động càng thêm kịch liệt làm cả vùng phía xa vặn vẹo không rõ hình dáng, ngay cả tầm mắt của một cường giả như bóng người kia cũng không cách nào nhìn ra phương xa đang diễn ra điều gì.

"Đó là Ngũ Hành Trấn Thiên Trận, lấy thân làm tâm trận, mượn thần khí làm vật dẫn, dẫn linh khí toàn bộ thiên địa kết thành trận pháp, tập hợp thiên mệnh cửu thiên đại đạo tạo thành một kích huỷ thiên diệt địa, ngũ đại Thiên Đế muốn muốn đồng quy vu tận với hư vô tộc rồi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.