Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 29: 29: Cảm Xúc Khác




Lý Thiên nghe xong thầm thở dài, hắn đến thế giới này nửa năm rồi nhưng vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn, nhưng cũng dần dung nhập vào trong, một thế giới nơi chỉ cần sơ sót một chút liền vạn kiếp bất phục, Lý Thiên mỉm cười:

"Nãy lão suy nghĩ chuyện gì mà không trả lời ta thế"

"Hả, ngươi nhận ra rồi sao"

"Ha ha, lão tính tình tuy không tốt lắm nhưng cũng không nhỏ nhen đến độ để ý từng lời nói cử chỉ của ta đúng không"

Lý Thiên ra vẻ nhìn thấu nói, trong đầu hắn, lão Mã Long cười to:

"Tên nhóc này, ha ha, nói với ngươi cũng không sao, ngươi không cảm thấy linh khí ở cửu thiên rất loãng sao"

"Hả có sao, ta thấy cũng bình thường mà"

Lý Thiên giờ có thể cảm nhận được linh khí xung quanh, đối với hắn các luồng linh khí chuyển động đâu có gì khác lạ, xung quanh vẫn tràn ngập linh khí lưu động, lão Mã Long đối với câu trả lời của hắn cũng không bất ngờ:

"Do ngươi chưa từng thấy linh khí ở cửu thiên nên mới nói thế, dù sao nói với ngươi cũng không có ích gì"

Lý thiên cũng thật không hiểu được nên đành im lặng, một lúc sau giọng buồn rầu của lão Mã Long lại truyền tới:

"Hài, ta chỉ ngủ mấy vạn năm mà đã vật đổi sao dời như thế sao, cửu thiên giờ đây thật khác lạ, ngươi hãy mau tăng thực lực lên, muốn khám phá được bí mật này cần đi đến vài nơi, nhưng với ngươi bây giờ đi chẳng khác nào nạp mạng cả"

Lý Thiên cũng rất tò mò muốn biết vì cái gì, biến cố ra sao mà cửu thiên lại trở thành như bây giờ, lòng âm thầm quyết tâm, nhưng cũng không thể gấp được, dục tốc bất đạt, đạo lý này hắn vẫn hiểu được.

Nhớ đến Thượng Quan Quyển đang bị xuân dược dày vò, nếu hắn không nhanh lên nàng ta hẳn phải chết không nghi ngờ, Lý thiên nghe lão Mã Long nói nãy giờ cũng hiểu được vài đạo lý, đúng thế tại sao hắn lại suy nghĩ nhiều thế, rốt cuộc trong lòng muốn làm gì thì cứ làm, để ý đến thế nhân làm chi. Lý Thiên nghĩ là làm, chân bước nhanh quay lại đường cũ tiến vào động, nhìn mĩ nhân hương tiêu ngọc vẫn Lý Thiên không đành lòng, nhưng tất nhiên đó chỉ là khi cô ta không có ý đồ đối phó với hắn thôi, nếu đã là kẻ địch Lý thiên cũng không để ý đó có phải nữ nhân hay không, tất cả đều phải chết.

Lý thiên xuất hiện bên cửa động thì bị hình ảnh bên trong làm cho nóng bừng cả mặt, Lý Thiên tự nhận da mặt dày nhưng giờ không cần nhìn cũng biết đã đỏ bừng, trong đầu lại gặp lão Mã Long cười to trêu:

"Ha ha, nhóc con vẫn là xử nam hả"

"Kệ ta, liên quan gì tới lão, chuyện tốt của ta ai cho lão xem, ở ngoài ngắm trời đêm đi"

Lý thiên càng nghe mặt càng đỏ, xấu hổ xen lẫn giận giữ hắn ném thanh đao ra ngoài động, chỉ còn lại trong đầu vang vọng thanh âm ngày càng nhỏ dần của lão Mã Long:

"AAAAAAA, nhóc con, vong ân bội nghĩa a"

Lý Thiên nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng khô khốc cũng chẳng khá hơn tý nào, xuyên qua ánh lửa bập bùng, trong tầm mắt hắn, ẩn hiện thân hình mĩ nhân tuyệt mĩ, giờ đây nàng ta hai mắt khép hờ, miệng hé nhỏ thở ra từng làn hơi nóng, từ cổ họng lâu lâu vang lên vài thanh âm rên rỉ động lòng người, như muốn câu dẫn người khác phạm tội, mà kẻ đang bị câu dẫn lúc này là Lý thiên, hai mắt hắn như bị hút vào phần da thịt trắng như tuyết ẩn hiện dưới lớp vải nửa mở nửa đóng của nàng ta, từ trên ấy nổi lên vài mảng ửng hồng mê người. Như phát hiện có người tiến lại, không ngờ Thượng Quan Uyển bỗng trở nên như sợ hãi, lại như kích thích, cả người run rẩy dữ dội, mi mắt dựt dựt, hai áng mây hồng nổi trên gò má càng ửng đỏ mê người, trên chóp mũi điểm xuyến vài giọt mồ hôi nhỏ đọng bên cánh mũi càng tô thêm vẻ đẹp giai nhân tuyệt sắc.

Lý Thiên lại gần liền bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của giai nhân mĩ lệ tuyệt luân, trên gương mặt trái xoan hoàn hảo là một đôi mắt to tròn tuyệt đẹp, bên trong tràn đầy vẻ mê man ẩn chút sợ hãi, tuyệt vọng nhìn hắn, cặp lông mi cong dài che mất một phần lông mày như lá liễu kéo dài tới tận góc mai, cặp môi anh đào nhỏ nhắn bặm lại như cố kìm nén dục vọng đang bành trướng, rồi lại không kìm được mở ra thở hổn hển, cả người nàng ta run lên càng dữ dội, như cảm nhận có nam nhân bên người, dục vọng cố kìm nén bấy lâu rốt cuộc không thể áp chế, đôi mắt do dự chuyển sang dữ dội, cả người như một con hổ cái khát tình lao đến đè Lý Thiên xuống.

Lý Thiên cũng bị hành động của nàng ta làm cho bất ngờ, đến lúc hắn kịp phản ứng, đã thấy đôi tay thon dài của mĩ nhân không biết từ lúc nào đã xé rách áo hắn, làm vươn vãi đồ vật khắp nơi, Lý Thiên lòng thầm than khổ, thì hai mắt bỗng mở to, Thượng Quan Uyển lúc này quần áo trên người xộc xệch, một thân cung trang thuận theo bả vai trượt xuống, xương quai xanh quyến rũ, da thịt trắng noãn, trơn bóng cộng thêm gương mặt mĩ nhân thẹn thùng càng thêm hấp dẫn bất kỳ nam nhân nào, Lý Thiên nhìn mà không kìm được nuốt một ngụm nước miếng, cả người càng thêm nóng, dục vọng bành trướng ngày càng dữ dội, tay hắn run run đưa lên chạm khẽ vào da thịt mĩ nhân, như chạm vào một tấm lụa thượng phẩm, mềm nhẵn, láng mịn mang đến cảm xúc khó có thể diễn tả bằng lời.

Thượng Quan Uyển bị Lý Thiên khẽ chạm liền phát ra tiếng rên nhỏ, gương mặt đỏ bừng như đoá hoa hồng kiều diễm, cơ thể ngày càng khó khống chế bản thân, rốt cuộc nàng không còn kìm nén được nữa, chủ động dâng lên đôi môi anh đào, hai gò má nở rộ như một đoá hoa hải đường toả ra hương thơm mê người, mị lực lan toả khắp phía, Lý Thiên nhìn vào liền muốn cắn một ngụm, ôm ấp an ủi người ngọc vào lòng. Rốt cuộc hắn cũng không còn ra vẻ chính nhân quân tử nữa, liền thuận theo giai nhân, từ bị động dần chuyển sang chủ động, hai người cứ thế cuốn lấy nhau, quần áo trên người từng mảnh, từng mảnh bị xé vụn ném lung tung trên mặt đất, dưới ánh lửa bập bùng chỉ còn hai bóng người cuộn sát vào nhau, như xa mà lại như gần, như hoà vào làm một thể, từ xa ngoài động chỉ nghe ra thanh âm tiêu hồn lúc trầm thấp, lúc cao trào. Mặt trăng trên cao cũng núp vào màn mây mờ như thẹn thùng trước cảnh xuân sắc phía dưới.

Ngoài động lão Mã Long bị ném một bên, nghe thanh âm bên tai mà chẹp miệng không ngừng:

"Chậc, chậc đúng là tuổi trẻ mà"

Mặt trời vừa ló dạng đằng đông, Lý Thiên mơ màng tỉnh dậy liền trông thấy một thanh kiếm chỉ cách hắn chưa đầy một tấc, Thượng Quan Uyển đã thức dậy từ trước, trên người không biết từ đâu mặc vào một bộ cung trang màu trắng bó sát người càng tôn lên dáng người tuyệt mĩ của nàng, đôi mắt nàng giờ đây tràn đầy bất định, có xấu hổ, có giận dữ, lại có chút do dự không nỡ, muôn vàn cảm xúc đều đan xen xuất hiện trong ánh mắt đó, nhìn nàng né tránh ánh mắt của hắn, Lý Thiên từ đầu đã quyết định, liền đưa tay nắm vào mũi kiếm, Thượng Quan Uyển hoảng sợ ra sức lay động nhưng không chút nào nhúc nhích chỉ thấy từ lòng bàn tay Lý Thiên chảy xuống từng dòng máu tươi tí tách rơi trên mặt đất.

Trông thấy máu tươi rơi xuống, Thượng Quan Uyển gương mặt trắng bệch như tờ giấy, tay buông kiếm ngồi ôm mặt khóc lớn:

"Tên khốn khiếp ngươi làm nhục ta, giờ còn muốn ức hiếp ta sao"

Giờ đây trông nàng như một tiểu cô nương thôn quê đáng thương nào đâu nhìn ra bộ dạng tự tin tính kế Thẩm Phong trên lôi đài hôm qua Lý Thiên nhìn thấy, hắn cũng không đành lòng, tay đưa ra giữa chừng cũng không chạm vào, cứ thế duy trì cách nàng vài tấc, Lý Thiên chỉ biết thở dài, nhìn nàng nghiêm túc nói:

"Ta sẽ chịu trách nhiệm"

Thượng Quan Uyển vừa nghe hắn nói thế, gương mặt từ tiểu cô nương đáng thương chuyển sang lạnh như băng, bên mắt vẫn còn đọng vài giọt nước mắt chưa khô, nhưng cả người lại trở nên lạnh lùng đến đáng sợ:

"Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm, ngươi cứu ta một mạng cũng đã cướp mất trinh tiết của ta, ta với ngươi coi như không ai nợ ai"

Lý Thiên thấy nàng đoạn tuyệt như thế thì hơi cau mày:

"Dù nàng không thừa nhận nhưng sự thật vẫn là, nàng là nữ nhân của ta"

Thượng Quan Uyển nhìn hắn cười lạnh:

"Ngươi thật bá đạo nhỉ nhưng giữa chúng ta cơ hồ không có hi vọng, ta đã có vị hôn thê rồi, hắn và gia tộc của hắn đều rất đáng sợ, ngươi tốt nhất không nên rêu rao ra bên ngoài chuyện của chúng ta, nếu không ngươi chắc chắn sẽ chết rất thảm"

Lý Thiên vẫn chăm chú nhìn thẳng vào nàng, Thượng Quan Uyển cố né tránh ánh mắt của hắn, xoay người bước ra khỏi cửa động, Lý Thiên cũng không ngăn cản nàng, hắn chỉ nhìn nàng bước đi, giọng kiên định nói:

"Nàng nên nhớ, nàng là nữ nhân của Lý Thiên ta, vĩnh viễn là như thế, nếu nàng dám trao thân cho kẻ khác, ta sẽ giết chết tên đó, rồi diệt cả tộc của hắn".

Lý Thiên nhìn nàng đi mất, cũng thu dọn đồ đạc ra khỏi cửa động, may thay bọn Thẩm Phong vẫn còn chừa lại mấy bộ quần áo, vừa vặn Lý Thiên có chỗ dùng đến. Ngay khi hắn vừa nhặt huyết sát ma đao lên thì giọng nói lão Mã Long liền vang lên trong đầu hắn:

"Ngươi không ngăn cản cô ta sao"

"Hiện giờ ta cần là thực lực, chỉ khi thực lực đủ mạnh, toàn bộ mọi thứ ta muốn đều là của ta"

Lý Thiên hai mắt nổi hai đạo quang mang đáng sợ, cả người như thay đổi thành một người khác, bên trong đầu lão Mã Long cất tiếng cười sảng khoái:

"Ha ha, phải như thế chứ, như vậy mới đúng là ma tu chúng ta, chỉ cần có ta ở bên, ngươi lo gì không vấn đỉnh thiên hạ cơ chứ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.