Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 27: 27: Mùi Vị Ái Muội




Thẩm Phong tâm tình bất định nhìn bụi cát che mắt phía xa, từ nơi tay hắn không cảm nhận được đã nghiền nát Lý Thiên, quan sát hai cánh tay khổng lồ được bao phủ bởi thổ, kim hai loại nguyên tố, trên đó không có chút máu hay thịt vụn vốn nên có, Thẩm Phong càng thêm nghi hoặc

"Tên lý Thiên đó vốn bị thương rất nặng, làm sao hắn có thể thoát được"

Bụi cát dần tan, lộ ra gương mặt Lý Thiên đang cười dữ tợn nhìn hắn, Thẩm Phong hơi nhíu mày, vì hắn cảm giác được tên trước mắt kia dường như rất khác so với chỉ ít giây trước, một cảm giác sợ hãi len lỏi trong tâm hồn hắn. Không đợi Thẩm Phong tấn công, Lý Thiên lần này đánh tới trước, cả người như một con báo vồ về phía Thẩm Phong, Thẩm Phong vừa trông thấy liền hoảng sợ, nhưng tốc độ Lý thiên quá nhanh, nhanh hơn ban nãy gấp mấy lần, chỉ chớp mắt đã tiến tới gần người, một quyền đã hiện lên trong tầm mắt Thẩm Phong.

"Tốc độ nhanh quá"

Thẩm Phong thầm than, cũng không kịp móc ra tiên phù chỉ còn nước đưa hai cánh tay khổng lồ khép lại che trước ngực, một quyền của Lý Thiên nhìn như bình thường nhưng vừa va chạm, Thẩm Phong từ nơi tay truyền đến cảm giác vô lực chưa từng thấy, hai cánh tay khổng lồ lại trở nên quá nhỏ yếu trước một quyền bé hơn nó cả trăm lần.

"Phàm Nhân Quyền"

Lý Thiên hét to, toàn lực vận sức, các luồng linh khí theo cảm nhận của hắn như hình thành các luồng gió lốc không ngừng khoét sâu vào hai cánh tay khổng lồ của Thẩm Phong, kéo theo đất đá, kim loại văng tứ phía, cuối cùng không cản nổi bị một quyền của Lý Thiên đánh vỡ thành vô số mảnh, quyền thế không lùi tiếp tục đánh mạnh vào lồng ngực của Thẩm Phong, đánh bay hắn đi xa, tông ngã một loạt cây mới dừng lại được. Lý Thiên nhìn hai tấm tiên phù Thẩm Phong cầm ban nãy đang tan biến dần trong không trung không nhịn được cười lớn:

"Đúng là quá đã"

Nhìn Lý Thiên đang tiến tới, Thẩm Phong ngay cả động một ngón tay cũng không thể, chỉ cần vừa di động một chút liền nghe từ lồng ngực phát ra thanh âm răng rắc, không cần nhìn cũng biết toàn bộ lồng ngực của hắn đã bị một quyền khi nãy đánh vỡ toàn bộ, sở dĩ còn chưa chết là may mắn không có mảnh vỡ nào đâm vào trái tim, nhưng nội thương nặng như vậy không cần phải nói cái chết đến chỉ là chuyện sớm muộn. Giờ đây trong lòng hắn dâng lên cảm giác tuyệt vọng vô cùng, có sợ hãi, có không cam lòng, càng nhiều là không thể hiểu, không hiểu tại sao ở khu vực tạp dịch này lại xuất hiện một tên quái thai như Lý Thiên, càng không hiểu tại sao tên lý Thiên kia vốn đã trọng thương lại chỉ trong tích tắt liền sinh long hoạt hổ như vậy, không những thế còn mạnh hơn trước kia cả trăm lần, nếu hắn thật sự mạnh như thế vậy há chẳng phải ngay từ đầu hắn chỉ đang trêu đùa mình thôi sao.

Lý Thiên nhìn gương mặt vặn vẹo, hai mắt vô thần, miệng không ngừng lẩm bẩm của Thẩm Phong cũng không có cảm giác gì, thế giới này là vậy, kẻ thắng là vua có thể định đoạt mạng sống của đối phương, nếu như Lý Thiên không bất ngờ tăng mạnh chiến lực thì người nằm ở đây bây giờ đã là hắn, không có thể còn thê thảm hơn rất nhiều, thi cốt vô tồn cũng không chừng.

"Ở thế giới này, mạng sống thật nhỏ bé làm sao"

Thầm cảm thán một câu, đưa mắt nhìn xuống thì Thẩm Phong hai mắt đã không còn tiêu cự, chết đến không thể chết được nữa, Lý Thiên tốn nhiều công sức thế mà không thu chút lợi gì thì quá ngu ngốc rồi, hắn ngồi xuống đưa tay lục lọi đồ trên người đối phương.

Tên Thẩm Phong này không hổ là thiếu gia gia tộc giàu có, mỗi linh thạch trên người đã có tới năm viên linh thạch trung phẩm, linh thạch hạ phẩm gần hai mươi viên, nhưng thứ làm Lý Thiên vui vẻ nhất là tên này vẫn còn linh phù, Lý Thiên thu được tổng cộng năm tấm, phân biệt đủ cả ngũ hành nhìn qua có vẻ tương tự nhau, rất có thể là một đại chiêu nào đó. Lý Thiên trong lòng thầm may mắn:

"May mà tên kia lúc đó chủ quan, nếu cho hắn thời gian lấy ra mấy thứ này, không biết mình có đối phó được không, nhưng dù sao nó vẫn về tay ta, xem như có thêm quân bài bảo mệnh"

Lý Thiên so sánh năm tấm tiên phù này so với đống linh thạch còn giá trị hơn nhiều, không phải vì giá tiền của nó so ra đáng giá hơn số linh thạch mà những tấm tiên phù này đều là vật có thể ngộ không thể cầu, theo như ghi chép trong tông môn, phù sư chế biến linh phù đã thất truyền từ lâu, ngày nay các tiên phù hầu như đều từ các di tích tông môn cổ xưa mà ra. Như thế mới thấy giá trị nó lớn như thế nào.

Tuy năm tấm tiên phù đều là hạ phẩm nhưng Lý Thiên vẫn xem như trân bảo, cẩn thận cất vào túi áo, từ từ về nhà nghiên cứu. Lý Thiên nhìn quanh một vòng, nãy giờ đánh nhau động tĩnh lớn như thế cũng không thấy thu hút sự chú ý của ai, đúng là bọn Thẩm Phong này đã tính toán kỹ lưỡng từ trước, việc này càng dễ cho Lý Thiên giải quyết hậu quả. Người duy nhất biết việc này ngoài hắn chỉ còn hai người.

Lý Thiên không khó để tìm ra A Tứ, ngay khi hắn thiết lập trận pháp vây khốn Thẩm Phong cũng không có ý định cho tên này rời đi. A Tứ hiện giờ vô cùng sợ hãi nhìn Lý Thiên đến gần, ngay khi Thẩm Phong và Lý Thiên giao chiến hắn đã muốn trốn đi nhưng không ngờ trận pháp kia vây khốn cả hắn, A Tứ muốn đi cũng không thể chỉ có thể trốn một góc, cầu cho hai tên kia ai thắng cũng được chỉ là đừng nhớ tới sự tồn tại của hắn, đáng tiếc nếu là Thẩm Phong thắng hắn sẽ nghĩ A Tứ đã trốn đi mà không đuổi theo nhưng đáng tiếc người thắng là Lý Thiên, kết cục của hắn đã định ngay từ đầu

"Đại hiệp, nhiệm vụ của ngài, tiểu nhân đã hoàn thành rồi, có thể cho tiểu nhân rời đi không"

A Tứ tuy nhận ra sát khí trong mắt Lý Thiên nhưng vẫn cố ôm chút hy vọng nói, Lý Thiên nhìn hắn như cười như không:

"Ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi rời đi, ta sao dám chắc chuyện lúc nãy ngươi sẽ không rêu rao ra bên ngoài"

A Tứ vừa nghe ra có chút cơ hội liền với lấy, bò quỳ về phía Lý Thiên khóc lóc thảm thiết:

"Ngài phải tin tiểu nhân, tiểu nhân nói ra cũng không có lợi cho tiểu nhân, thậm chí còn dẫn hạo sát thân, hơn nữa không phải tiểu nhân còn trúng độc của ngài sao, làm sao dám phản bội".

Lý Thiên trên tay cầm lấy một viên tròn tròn, bóp một cái liền vỡ vụn ra, mỉm cười:

"Đây chỉ là một cục đất vo tròn lại thôi"

A Tứ mặt xám như tro cũng không để ý Lý Thiên lừa gạt hắn, lòng biết Lý Thiên nói ra sự thật chứng tỏ không muốn để hắn rời đi, cả người phát lạnh, nhưng lòng cầu sống vẫn không chết:

"Đại hiệp ngài không phải đã hứa chỉ cần tiểu nhân lừa dẫn Thẩm Phong đến sẽ tha mạng cho tiểu nhân sao, ngài là đệ tử danh môn chính phái như Thần Long tông sao có thể nuốt lời như thế"

Lần đầu có người gọi hắn là đệ tử danh môn chính phái, Lý Thiên không nhịn được cười to, giọng cười như sát muối vào lòng A Tứ:

"Ha ha, ngươi có vẻ không biết rồi, ta tuy là đệ tử Thần Long tông, nhưng sư phụ ta lại là ma tu đứng đầu thiên hạ, ngươi cho rằng sư phụ là ma tu thì đệ tử sẽ là tiên nhân đức hạnh sao, trên đời này thật sự tồn tại sao, cái gọi là chữ tín, còn không phải phụ thuộc vào lợi ích sao"

A Tứ hít sâu một hơi cũng không nói gì nữa, đúng như Lý Thiên nói, thế giới này ra sao, hắn còn không rõ, Lý Thiên không tin hắn, liệu từ đầu hắn có tin Lý Thiên sẽ giữ lời, nhưng ngồi yên chịu chết hắn không cam tâm, gương mặt luôn nở nụ cười nịnh nọt chợt trở nên dữ tợn:

"Tên chó hoang kia, nếu ngươi không bỏ qua cho ta, vậy thì chết đi"

Nhìn A Tứ lao đến, Lý Thiên cười lạnh,người cũng không động nhưng A Tứ đang lao đến bỗng dừng lại, tay cầm ám khí đưa ra nhắm vào lý Thiên lại không cách nào phát động. Lý Thiên từ từ đi tới bên người hắn, tay cầm lấy ống đồng trên tay A Tứ, vặn thân giữa ống đồng từ đầu ống đầu toả ra một đoá sen, ẩn giữa đoá sen có một cây ngân châm cực nhỏ, nếu không để ý sẽ không phát hiện ra được. Lý Thiên rút ra ngân châm nhàn nhạt nói:

"Ngươi vẫn còn chưa xứng"

Sau đó xoay người bước đi, A Tứ hai mắt sợ hãi nhìn thân ảnh Lý Thiên đi xa, cả người dần dần xuất hiện vô số vết nứt, từ ngực hắn toả ra như mạng nhện, bao phủ toàn thân, cuối cùng dưới tiếng kêu đau đớn tột cùng của hắn, nổ tung thành vô số bọt máu văng tung toé phủ đỏ mặt cỏ dưới chân. Lý Thiên cũng không quay đầu nhìn lại, chỉ đưa tay nắm lại rồi thả ra, miệng cười khẽ:

"Phàm Nhân quyền còn có thể đưa linh khí vào cơ thể đối phương nữa sao, đúng là một tác dụng mới nha"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.