Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 18: 18: Cách Một Cánh Cửa




Lý Thiên nhìn lá thăm trên tay, hẳn cũng sắp tới thời gian thi đấu của hắn, nhìn sang Mạnh Cương bên cạnh lá thăm của hắn còn đấu sớm hơn cả Lý thiên. Vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Lý thiên nhìn mình, Mạnh Cương hơi xấu hổ nói:

"Thôi ta đi đây, tới thời gian thi đấu rồi"

"Vậy sao, ta đi theo xem, cổ vũ cho ngươi"

Lý thiên hào hứng nói, liếc nhìn lá thăm trên tay lần nữa, thầm tính toán chắc cũng kịp xem hết trận. Mạnh Cương cũng không cản hắn, hai người không nhanh không chậm đi tới lôi đài số bốn, trận chiến ở đây cũng sắp kết thúc, Lý Thiên vừa nhìn vào trong thì cả đoàn người đang xem bỗng chốc tách ra, ngay lúc hắn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì bên cạnh Mạnh Cương vội nhắc nhở:

"Cẩn thận"

Đến lúc này Lý Thiên mới kịp phản ứng, vừa nhìn lên trên thì thấy một thân hình béo ụ đang rơi ngay xuống đầu hắn, Lý Thiên biết né không còn kịp, đành thuận thế thành trảo chụp vào thân hình gã béo kia, hai tay xoay vòng, chân cũng lùi theo nhịp điệu nhằm giảm bớt dư chấn từ cú va chạm. Cả người lùi hơn năm bước Lý Thiên mới thuận lợi đỡ được thân hình gã béo kia. Tên béo cả người bầm dập nhìn vô cùng đáng thương nhưng vẫn cố xoay đầu cảm kích nhìn Lý Thiên

"Cảm tạ huynh đệ"

Lúc này trên đài, vị trưởng lão trọng tài cũng hô xong người thắng lợi, trận đấu tiếp theo lập tức được diễn ra, Lý Thiên trao lại tên béo cho hai tên đồng bạn mang đi, nhanh chóng gia nhập hàng người đứng xem, cố gắng chen lấy một chỗ có tầm nhìn tốt nhất.

Trên lôi đài lúc này, đứng đối diện Mạnh Cương là một thanh niên quần áo lam lũ, nhìn qua cứ tưởng một tên khất cái từ đâu lạc vào Thần Long tông, tên khất cái kia hai mắt tinh quang sáng lạng, nhe hai hàm răng trắng nõn cười với Mạnh Cương:

"Ha ha, thứ lỗi, ta mới đi lịch lãm về, vì sợ trễ giờ nên không kịp tắm rửa, thay quần áo"

Thì ra tên kia cũng giống Lý thiên, một tên mới ra ngoài rèn luyện, Mạnh Cương bên kia không để ý, tay vươn ra bên hông rút một thanh bội kiếm phiến hồng, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, trong suốt nhàn nhạt, chuôi kiếm thon thả tinh mĩ, ở đuôi còn gắn một viên ngọc tỏa hào quang lấp lánh, chắn giữa chuôi kiếm và lưỡi kiếm là một miếng gỗ điêu khắc hình cánh sen, đầu cánh sen ngậm một viên ngọc đen tuyền, cả thanh kiếm tỏa ra một nét đẹp thanh nhã, phối hợp với dáng người mảnh khảnh của Mạnh Cương quả là tuyệt phối hoàn hảo.

Toàn trường bị vẻ đẹp của thanh kiếm kia làm cho choáng ngộp, trưởng lão trọng tài nhìn thanh kiếm cũng có vài điểm dị dạng, trong mắt ánh lên vài tia nghi ngờ nhưng nhìn qua nhìn lại cũng không ra kết quả, đành cho hai bên tiến hành tỉ thí. Tên khất cái kia tay với ra sau lưng lấy xuống một cây bổng cũng xấu xí không kém bộ dạng của hắn, làm mọi người xung quanh phì cười, không ít mở miệng châm chọc.

"Đùa ta sao, tên đó từ đâu ra thế, không ngờ vác cái bộ dạng đó lên lôi đài đã đành, giờ còn xách cái cây gậy cũ nát đó ra sân đấu, không phải đầu bị vô nước đấy chứ"

"Này ngươi đừng nói thế, ta thấy đó có thể là đã cẩu bỗng trong truyền thuyết, chuyên dùng để đánh chó đấy"

"Bậy, bậy rồi, ta nghĩ hắn chắc thiếu vũ khí nên ra đại bìa rừng, bẻ một cành cây làm vũ khí đó"

"Ha ha"

Tiếng cười cợt không làm tên khất cái kia nao núng, hắn mỉm cười hướng Mạnh Cương chắp tay:

"Tại hạ là Độc Cô Bổng, xin lãnh giáo"

"Đánh thì đánh, nói nhiều làm gì"

Mạnh Cương cũng không quan tâm chỉ lạnh nhạt nói, thân hình nhẹ nhàng phiêu dật, lướt tới bên người Độc Cô Bổng, mũi kiếm chỉ ra lóe thành vô số kiếm ảnh khiến người khác nhìn vào mà hoa cả mắt, Độc Cô Bỗng cũng bị bất ngờ bởi chiêu thức của Mạnh Cương, vài mũi kiếm đâm vào thân thể vẽ nên vài đường máu tươi, hắn cảm nhận đau đớn truyền tới thì hơi nhíu mày:

"Kiếm chiêu tuyệt lắm, đáng tiếc lực đạo chỉ dừng lại ở luyện thể tầng sáu, nếu ngươi cũng là luyện thể tầng bảy như ta thì ta chắc chắn thất bại"

Lý Thiên bên dưới cũng hơi bất ngờ, hắn cứ ngỡ đối thủ của Mạnh Cương cũng là luyện thể tầng sáu, nên lúc đó tên Mạnh Cương mới vui như vậy. Giờ xem ra, Mạnh Cương lúc đó vui hẳn là do hắn không gặp phải luyện thể tầng tám, cách hai cảnh giới thì võ kỹ có mạnh tới đâu cũng khó lòng bì kịp. Lý Thiên lúc đầu hơi lo lắng nhưng giờ cũng lắng xuống, Mạnh Cương tất còn dấu bài, tên Bổng Bổng gì đó bại chỉ là sớm muộn.

Trên lôi đài, Độc Cô Bỗng, tay múa đại bỗng xoay thành vòng tròn chặn lại mọi đường kiếm xông tới, nhìn từng đạo kiếm ảnh bị thôn phệ, Độc Cô Bỗng cất tiếng cười to:

"Đến phiên ta phản công rồi, huynh đệ hãy cẩn thận"

"Ngươi mỗi lần đánh nhau đều nói nhiều như thế sao"

Mạnh Cương hơi nhíu mày nói, nhìn bổng của Độc Cô Bỗng từ trên cao đập xuống, thân hình phiêu phốt lướt nhẹ sang bên né tránh, đúng lúc này bỗng của Độc Cô Bỗng đánh xuống giữa chừng bỗng chốc đổi hướng, hắn la to một tiếng kéo bỗng sang bên đập vào trường kiếm Mạnh Cương giơ lên đón đỡ, va chạm mạnh khiến Mạnh Cương bị phản chấn đánh ra xa, dùng mũi kiếm đâm vào nên đất lôi đài kéo thành một đường dài đến sát mép mới dừng lại được.

"Ha ha, chỉ có thế thôi sao, có chiêu gì lôi ra hết đi, không thì đừng trách ta"

Độc Cô Bỗng tự tin cười lớn, tay nâng bổng lao tới, Mạnh Cương lần này cẩn thận hơn, không trực tiếp cứng đối cứng, các chiêu thức huyền diệu biến hóa thuận theo thế bỗng của Độc Cô Bỗng thuận thế đều chuyển hết lực của hắn sang các hướng. Độc Cô Bổng một bổng bị Manh Cương dùng trường kiếm đổi hướng đập mạnh xuống đất tạo thành một cái hố lớn, hắn lần này không tiếp tục công kích, lùi ra xa, lòng âm thầm đánh giá lại đối thủ:

"Không ổn, nếu cứ chiến đấu kiểu này trước sau gì ta cũng là người kiệt sức trước hắn, phải tốc chiến tốc thắng thôi"

Độc Cô Bổng mỉm cười thần bí nhìn Mạnh Cương ồm ồm nói:

"Vị huynh đệ thật là lợi hại nha, có vẻ ta không tốn vài thủ bút thì không làm gì được huynh đệ rồi"

"Bớt xưng huynh gọi đệ đi, có gì thì mau tới, để ta xem ngươi có cái gì lợi hại mà kiêu ngạo như thế"

Tuy nói người khác kiêu ngạo nhưng Mạnh Cương càng làm người xung quanh xem ra còn kiêu ngạo hơn. Hắn chẳng những không tấn công, còn đưa tay vân vê một lọn tóc rũ xuống trước trán, cảm giác yêu mị làm không ít người cảm thấy buồn nôn. Lý Thiên nhìn ra có vài đạo ánh mắt đang lướt qua hắn, làm bộ không thấy, cũng đành bất lực, chẳng lẽ lôi toàn bộ bọn họ ra mắng to:

"Ta bình thường, ta và tên thụ kia một chút quan hệ đặc biệt cũng không có, các ngươi nhìn ta làm gì"

Sợ rằng càng làm quá càng phản tác dụng, thôi thì cứ nhắm mắt làm ngơ, sống dưới ánh nhìn của thiên hạ thì mãi chỉ là con rối của thiên hạ. Lý Thiên toàn bộ tinh thần tập trung vào trận đấu trên lôi đài. Tên Độc Cô Bổng kia hàm dưỡng rất tốt nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi cái bộ dạng khó ưa của Mạnh Cương, hắn tức giận trong lòng nhưng ngoài miệng lại cười mỉa mai:

"Tốt thôi, thế thì ngươi cứ xem thử chiêu này của ta"

"Bỗng nuốt càn khôn"

Sau cái tên đầy khí phách, Độc Cô Bổng cả người lẫn bổng liên tục xoay tròn ngày càng nhanh, Lý Thiên nhìn qua cái chiêu thức có phần quen thuộc này, bất giác nghĩ đến lão sư phụ tiên nghi từng dùng chiêu này với hắn, không khỏi bật cười, làm mọi người xung quanh tăng thêm cho hắn vài đạo ánh mắt khác lạ. Lý Thiên ho nhẹ hai tiếng:

"Khụ, khụ sao thế không thấy tên chiêu đó buồn cười sao, bỗng nuốt càn khôn, tên đó có phải quá chuối không"

Đám người ngẫm nghĩ chút cũng thấy có lý thầm che miệng cười khúc khích mà không dám cười lớn, dù sao phần lớn ở đây đều là đệ tử tạp dịch, đâu ai dám đắc tội Độc Cô Bổng, nhưng cũng có vài tiếng cười lớn không úy kỵ phát ra

"Ha ha, tiểu tư ngươi nói có lý ghê, vậy mà nãy giờ lão Đại ta không hiểu, lúc nghe tên xong cũng thấy là lạ, mà không biết lạ chỗ nào"

"Uy, ngươi là lão đại của ai cơ, ta nhớ chưa từng nhận lão đại bao giờ"

Lý Thiên nhìn thanh niên kia tới gần cười nói, có chút nghi hoặc, ta gặp ngươi bao giờ chưa nhỉ. Lão Đại kia cười có chút khó coi nói:

"Ta nói ta là lão đại"

"Không đúng, sao ta phải là tiểu đệ của ngươi, ngươi có thể giảng đạo lý chút không"

Lý thiên rất là không tình nguyện tự nhiên có một tên từ trên trời rơi xuống muốn chiếm tiện nghi của hắn, Lão đại kia càng khóc không ra nước mắt nói:

"Ta là lão đại thật mà"

"Đã bảo ngươi nhận làm người rồi, ta mới gặp ngươi lần đầu, khi nào lại có một lão đại"

Lý Thiên càng gấp gáp hơn tranh cãi. Hai người càng nói càng hăng, thu hút không ít ánh mắt của khán giả xung quanh, Lão Đại kia càng xấu hổ, nắm lấy tay hắn hô to:

"Móa, đại gia của ta ơi, ta tên là Cương Lão Đại, Lão Đại còn không phải tên ta thì ngươi bảo ta tên gì, má ơi phải sống sao cho thiên hạ vừa lòng đây"

Lý Thiên mồm há hốc, cằm mém chút rớt xuống, vô thức nói:

"Ngươi đúng là có cái tên cực phẩm thiệt".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.