Đảo Dị Chủng

Chương 97: Phiên ngoại: Lớp 12 Âm Dương (4)




Hắn còn chưa nói xong phía sau có tiếng la vang lên.

- Ah...

Ngay sau đó mọi người nhìn thấy một trong mười tám Yêu Hoàng té xuống đất, hắn không ngừng run rẩy, khóe miệng sùi bọt mép.

- Độc thật lợi hại!

Nhiếp Vân cong ngón búng một cái, ngay sau đó Trùy Tâm Xà trên cánh ta Yêu Hoàng kia nổ thành mảnh vỡ, hắn đi hai bước tới gần, ngay sau đó đưa tay truyền kịch độc chi khí vào trong người hắn và rút chất độc ra ngoài.

Cho dù Yêu Minh Tiên Dịch và Thiên Tâm Hàn Độc được xưng chất độc lợi hại nhất trên đại lục, cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong đụng phải cũng không chết ngay, chiện tại Yêu Hoàng trúng một chút đã run rẩy như vậy cũng thật đáng sợ a!

Chất độc này không đáng sợ, đó là đối với thiên phú độc sư mà thôi, cho nên Nhiếp Vân cảm thấy không có gì khó.

Kịch độc chi khí vừa tiến vào trong cơ thể đã thôn phệ chất độc, sau khi thôn phệ chất độc, Nhiếp Vân cảm thấy thực lực của mình gia tăng lần nữa cho nên gật đầu thỏa mãn.

Sưu sưu sưu sưu!

Đột nhiên mặt đất lại xuất hiện vài chục con rắn như thế, chúng nhanh chóng tấn công mọi người.

- Hừ!

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Nhiếp Vân cũng không ra tay, hắn hừ lạnh một tiếng.

Linh hồn khổng lồ phối hợp với thiên phú tiên âm sư phat ra âm thanh như thiên địa đại đạo nổ vang, từ đó sinh ra uy nghiêm không được phép xâm phạm.

Bành bành bành bành!

Sau khi đánh nát độc xà lao tới tấn công, một dòng nọc độc bay lên và bị Nhiếp vân hấp thu vào trong cơ thể của mình.

- Không ngờ có thể hấp thu nọc độc.

Những người này trừ Thiên Huyễn biết rõ Nhiếp Vân có thiên phú độc sư ra, người khác cũng không biết tông chủ còn có năng lực làm người ta nghe thấy phải biến sắc, nhìn thấy hắn dễ hấp thu chất độc như thế nhưng mặt không đổi sắc, bọn họ sợ hãi biến sắc.

- Đi nhanh đi!

Nhìn thấy biểu lộ của bọn họ, Nhiếp Vân biết rõ bọn họ suy nghĩ cái gì, biết rõ lúc này không phải thời điểm giải thích, bàn tay hắn mở ra, hấp lực to lớn bao phủ mặt đất.

Âm thanh bành bành bành bành vang lên liên tiếp, đám Trùy Tâm Xà che giấu trong sa mạc bị hắn đánh chết, nọc độc bị hấp thu vào trong cơ thể của hắn.

Tuy sức chiến đấu của Trùy Tâm Xà không được nhưng độc tính tạật sự không được, thậm chí có thể dọc theo pháp lực công kích người khác, chính bởi vì như thế cho nên mọi người có thể dễ dàng đánh chết nó nhưng không dám động thủ, Nhiếp Vân lại dám không kiêng nể như thế mới là điểm bọn họ kinh hãi không thôi.

- Đi!

Một đường đi về phía trước, đề phòng dừng lại sẽ có ngoài ý muốn, Nhiếp Vân vẫn tiến lên phía trước, tất cả đám Trùy Tâm Xà che giấu dưới sa mạc đều bị đánh chết, sau đó mọi người bay qua nơi này thật nhanh.

- Nhiếp Vân không được, ta khát!

Tốc độ như vậy cũng không nhanh, đi một chút sẽ phỉa ngừng, ước chừng đi nửa giờ có tiếng hô vang lên, một thân ảnh té trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, bờ môi phát khô.

Nhiếp Vân quay đầu nhìn lại, đó chính là Bách Hoa Tu một đường tiến lên phía trước.

Nàng cũng giống như Lạc Khuynh Thành, thực lực chỉ có Phá Không Cảnh đỉnh phong, linh hồn còn chưa đạt tới Linh cấp Đại viên mãn, loại linh hồn khát khô này có dục vọng quá mạnh làm cho nàng không kiên trì nổi.

Nhìn chung quanh một hồi, phát hiện không chỉ có nàng như vậy, bờ môi của bọn họ phát khô và khí tức uể oải không chịu nổi.

Nơi này khao khát linh hồn cực kỳ đáng sợ, linh hồn cao nhất trong mọi người là lão tửu quỷ cũng chỉ là Địa cấp đại viên mãn mà thôi, không cách nào thừa nhận.

- Mộc sinh chi khí trị liệu!

Biết rõ tiếp tục như vậy mọi người nhất định sẽ bị chôn sống chết khát, ánh mắt Nhiếp Vân biến thành ngưng trọng, thân thể run lên và mộc sinh đan điền xoay tròn phóng thích ra hơn mười đạo mộc sinh chi khí bay vào trong người bọn họ.

Xì xì xì xì...

Mộc sinh chi khí có thể trị liệu linh hồn bị tổn thương, loại trị liệu này trị khao khát linh hồn không khó, mọi người cảm thấy thân thể chấn động, ngay sau đó cảm giác khao khát linh hồn kia cũng giảm đi rất nhiều, hào quang thỏa mãn xuất hiện trong mắt bọn họ.

Kiếp trước Nhiếp Vân tiến tới nơi này cũng thiếu chút nữa đã tử vong, nếu như không phải nghị lực kinh người, chỉ sợ hắn căn bản không thể kiên trì đi vào tầng thứ ba.

Có mộc sinh chi khí duy trì, mọi người thoải mái rất nhiều, lúc này lại tiếp tục lên đường, đi gần một giờ, rốt cục nhìn thấy cổng không gian tầng thứ hai lơ lửng trên không trung, nó đang tỏa ra hào quang sáng ngời.

- Đến rồi, tiến vào tầng thứ ba sẽ sống khá giả hơn một ít!

Nhìn thấy cánh cửa này Nhiếp Vân vui vẻ, hắn tươi cười giải thích một câu, đang muốn bay qua đã nhìn thấy có một đạo cát vàng cuốn tới, hình thành một đạo vòi rồng bằng bão cát.

- Lui về phía sau!

Biết rõ không thể tùy ý công kích cát vàng, bằng không nhất định sẽ gặp phải cái gì đó, đồng tử Nhiếp Vân co rụt lại, hai tay chấn động và bảo đám người lui về phía sau, hắn lập tức đánh một quyền về phía trước.

Ầm ầm!

Bị một quyền tập trung, càt vàng đầy trời tan thành mây khói, ngay sau đó có hai thân ảnh dữ tợn xuất hiện.

Một người thân đầu rắn mọc cái đuôi bò cạp.

- Khặc khặc, những năm qua miệng của ta nhạt không biết mùi vị, rốt cục đã có người tới, có thể ăn một bữa ngon rồi đây.

Gia hỏa thân người đầu rắn nhìn thấy đám người Nhiếp Vân thì cười nói, âm thanh bén nhọn chói tai khó nghe, từ đó làm linh hồn của mọi người run rẩy không chịu nổi.

- Hắc hắc, các ngươi chủ động quỳ xuống để chúng ta ăn hay muốn chúng ta phí một phen tay chân?

Tên đầu người đuôi bò cạp cười nói, hắn nhìn mọi người nơi đây chẳng khác gì nhìn đồ ăn.

- Tông chủ, đây là Thủ Xà Nhân và Hạt Vĩ Nhân, thuộc về một loại yêu nhân, xem thực lực của chúng chỉ là Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong!

Sắc mặt lão tửu quỷ ngưng trọng.

Nếu chỉ có thực lực Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong với hắn mà nói không đủ gây sợ, mấu chốt là từ hình thái của hai gia hỏa này đã biết rõ trong cơ thể ẩn chứa kịch độc đáng sợ đến cực điểm.

- Ân, các ngươi lui ra phía sau, ta đến xử lý...

Biết rõ lão tửu quỷ lo lắng cái gì, Nhiếp Vân tiến lên phía trước một bước, hắn muốn ra tay giải quyết hai gia hỏa này, chợt nghe có một giọng nói thanh thúy

vang lên.

- Nhiếp Vân, để ta đánh đi, trên đường đi ngươi tiêu hao đủ lớn rồi.

Lúc này có một thiếu nữ đi tới, là Lạc Khuynh Thành.

- Ngươi?

Nhiếp Vân sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.