Đảo Dị Chủng

Chương 43: Thầy Tạ




Bước vào bên trong quả cầu như bước vào một không gian khác. Chẳng phái u ám, chết chóc như Ma Thú Chi Địa, Tiểu Thất bước trên con đường dài không thấy điểm cuối, không gian xung quanh không ngừng thay đổi đến chóng mặt

Một vòng xoay không gian mở ra hút hắn đi vào bên trong. Tiểu Thất không vùng vẫy kháng cự. Thời khắc hắn bước vào quả cầu luyện hồn đã xác định thuận theo tự nhiên, chỉ có vượt qua được thử thách tôi luyện linh hồn hắn mới an tầm được việc không chế ma tính trong người, thoải mái sử dụng ma khí mà không lo sợ bị mất khống chế thân thể.

Từ khi có được ma khí, trong lòng của hắn nổi lên suy nghĩ muốn hấp thụ nhiều hơn, muốn trở nên mạnh hơn. Ngọn lửa tham lam bắt đầu nhe nhóm trong người, thôi thúc hắn bỏ mặc sự nguy hiểm. Chỉ có tăng cường sự cường đại của linh hồn, hắn mới có thể hấp thu nhiều ma khí hơn nữa

Vượt qua vòng xoay không gian, hắn đi đến một khu vực bao quanh bởi những ngọn lửa màu đen, đang cháy nghi ngút ở phía dưới. Còn Tiểu Thất đang đứng xem kẽ với mấy oan hồn của yêu nhân, xếp thành một hàng, Bọn họ đang lần lượt đi qua cây cầu bắc ngang ngọn lửa. Đầu cầu bên kia là một cánh cửa không gian khác.

Những người chưa bước qua cầu thì im lăng không mở lời, chỉ khi đặt chân lên đấy mới bắt đầu nhăn mặt, nhe lăng, kêu gào. Bược chân dần dần không vững và nhảy ra khỏi cây cầu, rơi xuống biển lửa ngùn ngụt phía dưới

Ngọn lửa nhân gian màu đỏ rực thiêu cháy thể xác, thì bên trong quả cầu, ngọn lửa màu đen thiêu rụi linh hồn. Từ những linh hồn còn rõ hình dạng khi roi xuống biển lửa hóa thành đạo khí màu đen bốc lên phía trên. Những tàn hồn đó sẽ không bao giờ được siêu thoát và bị giữ lại bên trong quả cầu và chịu sự không chế của tàn hồn thần bí bên ngoài kia.

Sớm biết tôi luyện linh hồn không có đơn giản, và đôi khi chẳng thua kém gì tôi luyện thể xác. Nhục thể bị tổn thương có thể khôi phục lại qua vài tháng, nhưng linh hồn có thể là vai năm hoặc cả đời không thể khôi phục được. Tiểu thất nhìn phía trước đã không có bao nhiêu người vượt qua, kẻ đi sang được bên đó cũng chẳng còn đứng được, chỉ lê lết đi tiếp mà thôi

Rồi cũng tới phiên của hắn, đặt chân lên thành cầu, một cảm giác nóng rát ập đến truyền vào đôi chân làm hắn không khỏi nhăn mặt khó chịu. Nhiều lúc chỉ muốn bay qua bên kia, nhưng đây là linh hồn chẳng vận được khí, quả cầu này như có ma lực giữa linh hồn không bay lượn lung tung. Chỉ khi ngươi không chịu được đau đớn, bỏ cuộc giữa chừng

Bước đi càng dài đến giữa cầu, Tiểu Thất nhận ra những người không chịu được lửa đen thiêu đốt đều đã nhảy xuống. Những người qua được đến đây đã quen với sức nóng của cây cầu. Nhưng nói đúng hơn là đôi chân của họ đã không còn cảm giác được. Không thấy nóng nhưng họ di chuyển càng khó khắn hơn, không giữ được thăng bằng có thể trượt chân ngã xuống dưới.

Hắn là nhân loại, định lực khá hớn yêu nhân. Lại thêm tu luyện Thủy Mặc tâm pháp nên Tiểu Thất qua đượ cửa ai đầu tiên không mấy khó khăn



Bước qua cánh cửa không gian tiếp theo, mọi thương tổn dường như lại biến mất. Vẫn là con đường cũ nhưng xung quanh hắn chẳng còn bao nhiêu linh hồn của yêu nhân. Và thử thách lần này là Băng và Phong… Không rõ nguyên do gì mà lại có cửa ải như thế này. Băng phong ở Yêu giới đâu phải ít, Tiểu Thất đã ở vùng Bắc Phong một thời gian, lại qua Băng Phong Chi Cực nơi lạnh nhất cũng đã đi qua. Cửa ải này không quá khó khăn đôi với hắn và các yêu nhân

Thuận lợi vượt qua ải thứ hai, không gian kế tiếp là lôi đình tôi luyện. rồi lại bị chìm trong bể nước. Các thử thách chịu thống khổ về thể xác hầu như Tiểu Thất đã chịu qua, lần đau khổ nhất chính là thiên Phổ Thành, khi hắn được dưa vào bể huyết thạch tôi luyện nhục thể, lần đó có mấy con sâu cắn nát thân thể rồi tái tạo lại. Cảm giác như bị xẻ thịt hắn còn chịu được nên mấy thử thách này ngoài trừ lửa đen thì hắn không có chịu thống khổ nào quá sức

Nếu chỉ có từng đấy cửa ải thì có vẻ không ổn, các Yêu nhân không có qua được, chỉ có Tiểu Thất là vượt qua. Nhưng nếu qua lôi luyện mà bản thân chẳng cảm thấy tiến bộ thì linh hồn của hắn không hề mạnh lên so với lúc chưa đi vào

Qua rất nhiều cửa ải chịu tra tấn lần này hắn, Bước vào không gian cuối cùng. Con đường đến đây là hết, không gian xung quanh lại đảo lộn chóng mặt như hồi hắn mới đi vào

“ Đã kết thúc rồi ư?”

Nếu là như vậy thì Tiểu Thất hơi thất vọng, chỉ từng đấy không làm linh hồn của hắn mạnh lên quá nhiều, có chẳng chỉ hơn một chút

Không gian xung quanh quay chậm dần rồi dừng hẳn lại

Trước mặt hắn Bạch Thành hiện ra, căn nhà phía dưới không hề xa lạ đối với Tiểu Thất. Đây là ngoại viện của Hắc Hổ Bang

“ Chẳng lẽ ta đã trở lại Bạch Thành?”

Tuy trong lòng có chút hoài nghi nhưng miệng của Tiểu Thất khẽ cười, Quả cầu có khả năng đưa hắn về đại lục Quy Nguyên. Việc này làm hắn khó mà tin được, rõ ràng hắn đang ở một đại lục khác và hắn đang ở trong một quả cầu cơ mà

Nụ cười chợt tắt Tiểu Thất lắc đầu xua tan ý nghĩ đó

Đây chẳng phải là ngày đầu tiên hắn đến đại lục này ư. Trước mặt hắn là … Tiểu Ngũ người ngôi trên giường không ai khác chính là Tiểu Thất của ngày hôm đó. Còn sự xuất hiện của hắn ngay lúc này giống như một linh hồn không ai nhận ra

Những sự việc diễn ra sau đó không hề thay đổi điều gì. Giống như đang xem lại bộ phim kể về chính Tiểu Thất vậy

Trước giờ chỉ hiện lại trong trí nhớ, nay lại nhìn thấy tận mắt, không thiếu sót một chi tiết nào. Mọi thứ rất chân thực, ở đó hắn thấy mình đi mua công pháp, qua hàng quán ăn chực chỗ của lão lục, rồi còn Tiểu Hà, nụ cười hồn nhiên vô tư ngày nào giờ nhìn lại hắn vẫn cảm thấy bồi hồi. tự hỏi bây giờ muội ấy ra sao rồi. Có qua được kiếp nạn ngày đó

Tiểu Thất suy nghĩ miên man, rồi lặng im theo dõi tiếp. Vì sau đó có sự việc xảy ra, hắn cùng Ngô Diệm đi săn yêu thú, rồi hắn bị bỏ lại … Giờ gặp hắc Tinh Báo chắc cho hắn búng tay một cái cũng hạ được nó mất, nghĩ lại ngày đó cũng chật vật lắm mới giữ được mạng sống… Cũng ngay ngày đó gặp được Mộng Lăng

Thân ảnh nữ nhân lăng không một chiêu giết Tử Phong Điểu rồi quay lại xử Hắc Tinh Báo. Mấy ngày ở trong hang có lẽ là lần duy nhất hắn gặp nàng, khi nàng còn lành lặn. Ánh mắt của nữ nhân đa sầu đa cảm, nụ cười nhạt nhòa làm hắn động tâm, đây là người con gái hắn cảm thấy rung động cho đến bây giờ nhìn lại vẫn không khỏi bồi hồi. Ngày đó hắn nhìn chăm chú cũng không nhận ra ánh mắt của nàng con mang theo sự hi vọng, một thứ gì đó không dám chắc sẽ xuất hiện. Phải chăng nàng tu luyện để chờ gặp lại gã họ Liễu. Từ khí giảo thủ với nàng ở võ hội Bạch Thành, nàng kìm nén mọi sự đau khổ về thân thể, dung nhan, đan điền tổn thương để giáng cho hắn một đòn đầy uy lực. Một chiêu mạnh như vậy chỉ để thể hiện cầu may lọt vào mắt xanh của đám Trưởng Lão Cửu Huyền Môn, để được hội ngộ cùng gã họ Liễu.

Nàng vẫn còn nặng tình như vậy, tình ý của ta chắc nàng không thể nhận, nếu nàng nhận thì đã chẳng phải là nữ nhân mà ta để ở trong lòng. Ngày đó hắn phế đôi tay người trong mộng của nàng, không biết nàng có hận ta không nữa. Nàng và gã họ Liễu đã là một đôi, một người ngoài cuộc như ta, nàng có nhớ đến thì dù là oán hận, ta cũng chấp nhận

Và sự việc trọng đại làm thay đổi cuộc đời hắn” Nhận nhiệm vụ từ chỗ Tiêu Dật Phong đi thiên phổ Thành mang về hai đồ vật của Huyết Diện Hắc Y Đường” … Xem sự việc liên tiếp qua đi hắn không khỏi suy nghĩ, nếu ngày đó hắn không nhận nhiệm vụ thì sao? Nếu hắn không tu luyện công pháp thì sẽ như thế nào?

Tiểu Thất tự đặt ra vô số câu hỏi và xem nó thay đổi như thế nào đến bản thân mình. Thế rồi Tiểu Thất nhìn thấy hắn đi đến đại lục Yêu giới, đi xuống Ma Vực, và lại đi vào quả cầu luyện linh hồn. Qua các cửa ải và lại đến căn phòng này… Hắn bắt gặp chính mình đang nhìn vào không gian.. ở đó cũng lại hiện lên Bạch Thành vẫn là con người đó, nhưng sự việc xảy ra lại theo một hướng khác,

Nhìn theo không gian ấy, hắn thấy mình không tu luyện công pháp sống một cuộc sống của một hạ nhân, cam phận chịu khổ. Mà giờ nhìn lại thì hắn chẳng thấy khổ chút nào

Không gian cứ lặp đi lặp lại, mỗi lần hắn muốn thay đổi như thế nào thì không gian lại hiện ra một cuộc sống với diễn biến khác nhau, Hắn đứng đấy và thử tưởng tượng mình có thể kết duyên với một nữ nhân thì sẽ như thế nào… Vô vàn viễn cảnh mở ra nhưng đều có điểm chung. Dù diễn biến thế nào thì hắn đều gặp quả cầu, pháp bảo của ma thần. Để rồi từ đó lại thấy một số phận khác của mình

Quá trình hắn xuất hiện cho đến khi gặp quả cầu cứ lặp đi lặp lại. mỗi số phận dường như là mong muốn của hắn và qua mỗi lần nó càng táo báo hơn làm Tiểu Thất vui sướng trong lòng, khi nhìn bản thân mình trong không gian không có thực, tại đó hắn được thỏa mãn mọi thứ

Chẳng biết hắn gặp quả cầu bao nhiêu lần, mà mỗi lần nó càng ngày càng to ra, cảnh vật, con người càng chân thực. Không phải sự thay đỏi nào cũng làm hắn vừa ý, số phận hắn làm một quân vương, mỹ nữ tuyệt sắc vây quanh, Tiền Tài, quyền lực không thiếu… Người người kính phục hành lễ… Một cuộc sống hoàn mỹ. Giấc mộng đẹp mà bao gã nam nhân hằng thêu dệt nên. Nhìn nụ cười thỏa mãn của bản thân trong không gian trước mặt làm Tiểu Thất Tỉnh ngộ, không khỏi nhăn mặt

Kiếp trước vốn là một người nhu nhược sống khép mình, hắn nhận rõ. Cuộc sống viên mãn này không thể có thật, những thứ này không thuộc về hắn. Một thứ tốt đẹp đến mức giả tạo

Nhìn lại đôi bàn tay chằng chịt vệt đen, Tiểu Thất tự nhủ Đây mới là thực tại. Một người như hắn có thể có mỹ nữ vây quanh… được người người kính ngưỡng. Không thể đâu, không gian trước mặt là một cơn mộng ảo chẳng giống với con người của Hắn, Càng cố gắng sửa đổi hắn càng lạc lối trong thế giới mà mình tạo ra, càng sửa đổi hắn càng không nhận ra được con người thật của mình. Gã đang cười bên trong là một ai đó xa lạ… không phải là hắn

Hai tay ôm lấy đầu, Tiểu thất nhắm mắt hít thật sâu và tự nhủ “hắn không muốn thay đổi điều gì nữa”. Nếu cho hắn lựa chọn lại… thì hắn vẫn sẽ làm như vậy, cho dù hắn có trở thành một ác ma đi nữa… thì hắn vẫn là Tiểu Thất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.