Đảo Dị Chủng

Chương 2: Chết sai người




"Đúng là bà ta rồi."

Thầy Liên có vẻ như rất đề phòng bà lão kia.

"Thầy có chắc bà ta là người đã yểm bùa yêu cho Ngri không?" 

"Chắc chắn."

Thầy Liên lầm bầm. Thật không ngờ... Từ khi bước vào nghề pháp sư này, những người có pháp lực đẩy tà khí vào ấn đường của người bình thường ông chỉ có thể nghe qua sư phụ kể chứ không gặp được bao giờ. Những kẻ như vậy chỉ có thể là người ở phía dưới âm ty, một là nữ câu quỷ, hai là những kẻ thuộc quỷ phủ.

Vậy rốt cuộc, người phụ nữ kia là gì? 

Ông chợt thấy rùng mình. Tà khí chỉ dành cho những kẻ dưới âm ty, người dương gian, cho dù có là tà ma ngoại đạo cao đến bậc bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể đủ trình độ đến mức này.

Bà ta có thể đã biết sớm muộn sẽ có người lẻn vào lấy cắp chiếc túi thêu kia, nên liền tương kế tựu kế, trì chú vào trong lá bùa kia cực mạnh, để có thể đường đường chính chính đưa vào trong cơ thể Long mà không tốn bất kì một công sức nào.

Thủ đoạn quá thông minh. 

Vậy bà ta dẫn tà khí vào trong người Lâm để làm gì?

Còn một khả năng nữa...

"Thầy, thầy nói rõ cho con nghe đi. Anh Long và Lâm hiện giờ ra sao rồi hở thầy?" 

"Không sao. Lâm cậu ta chỉ bị nhiễm khí lạnh của rừng thôi. Còn Long thì... Anh này cũng chuẩn bị khỏi rồi. Chờ vài ngày nữa thôi..."

"Có thật không ạ? Tại sao hồi nãy anh ấy lại nôn ra máu?"

"Hả? À, đấy là máu độc đấy. Con gái con nứa, con thì biết gì. Anh ta đang thải độc ra bên ngoài để khỏi bệnh thôi. Nghe lời thầy, trong thời gian mấy ngày tiếp theo con tuyệt đối không được lại gần hay tiếp xúc với Long. Như thế anh ta mới mau khỏi bệnh được." 

"Thế ạ? Vâng."

Liên gật đầu với thầy mình. Nếu thầy đã nói như vậy thì chắc chắn là không sao rồi.

Sen đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của thầy Liên, không khỏi ngao ngán. 

Con bé này, thực sự...

"Liên, đi xuống nấu ít nước nóng đi. Chị phải sát trùng một số dụng cụ y tế."

"Vâng." 

Liên nghe lời Sen, nhanh chân chào hai người rồi rời khỏi lán trữ thuốc.

"Thầy ơi, giờ tính sao được hả thầy? Có phải hai người kia..."

Thầy Liên biết Sen đang muốn nói gì, Sen nhanh nhạy lại rất thông minh, chẳng qua Liên có thể vì quá mù quáng nên mới bất chấp nghe lời thầy mình tới như vậy. 

"Ừm... Tình hình đang ngày một xấu đi. Nếu như không mau chóng giải quyết, không biết hậu quả sẽ như thế nào nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.