Đào Chi Yêu Yêu

Chương 43: Khiêm hàng tế thiên, bên bờ vân trì [1]




Edit : Rabbitlyn

Beta : Như Bình

Lại nói về Hà Hoa, khi thấy Trường Sinh một mực đẩy hộp vào trong tay người khác, cô kinh ngạc đến đờ cả người, Tôn Tuyết Mai nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn thấy cô, chào hỏi cô: “Hà Hoa.”

Hà Hoa đang mất hồn mất vía bị gọi trở về, trong đầu vẫn còn lơ mơ, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười. Cô chỉ sợ mình nhìn từ xa không phải sự thực, nên cố ý hạ tầm mắt về phía chiếc hộp trong tay Trường Sinh. Không còn nghi ngờ gì nữa quả thật là vật báu của hắn, cô lại nhìn Trường Sinh, nhưng thấy hắn mang vẻ mặt vô tội nhìn cô, thậm chí còn có chút uất ức: người ta không thèm đồ của ta kìa.

Tôn Tuyết Mai cười nói với Hà Hoa, “Mình còn định lát nữa cùng với Trường Sinh đến nhà nói chuyện với cậu đấy, thật khéo cậu lại đến đây, cậu tới tìm mình có việc gì à?”

Hà Hoa hơi xấu hổ, vốn cô và Tôn Tuyết Mai cũng gọi là có chút thân thiết lúc chưa gả đi, giờ đến nhờ vả cô ấy khiến cô hơi khó mở miệng, nay còn nhìn thấy Trường Sinh giao cả hộp đậu phộng mà hắn coi như vật báu cho cô ấy, trong lòng cô lại khó chịu nói không nên lời, nhưng cũng đành nói cho có lệ, xấu hổ lên tiếng: “Muốn mời cậu và Trình lão gia ăn một bữa cơm…”

Tôn Tuyết Mai cười nói: “Đừng gọi là lão gia, cái đó chỉ dành cho người ngoài thôi, mình sinh trước cậu hai tháng, nếu không chê cậu có thể gọi chàng là anh rể Thanh hoặc là Thanh đại ca cũng được, chàng cũng không phải là loại người nhỏ nhen.”

Hà Hoa nhếch khóe miệng không đáp lại, Tôn Tuyết Mai tiếp tục nói: “Chỉ tiếc là huynh ấy mới quay về thị trấn, đến đây được vài ngày rồi, sợ là trong nha môn đã có việc cần tìm huynh ấy. Nhưng huynh ấy đi rồi cũng tốt, lâu rồi chúng ta không gặp nhau, nếu có mặt huynh ấy nói chuyện sẽ không được tự nhiên cho lắm, chỉ có hai chị em chúng ta trò chuyện là tốt nhất… À, đúng, còn Trường Sinh nữa, Ở trong thôn này mình vốn không có một người bạn nào, mọi người đều xa lánh mình, bao nhiêu năm cũng chỉ có hai người các cậu không chê mà nói chuyện với mình, nay hai người các cậu thành thân, không biết sao, mình vui đến khó nói nên lời, dường như trong mơ hồ tạo hóa đã an bài mọi thứ… Mình cũng không phải là người đọc sách, nên không thể diễn đạt tốt suy nghĩ của bản thân, tóm lại là lâu rồi không gặp hai người, lúc này nhìn thấy hai người thấy lòng vui lắm…”

Tôn Tuyết Mai nói xong vẫn còn vui mừng, Hà Hoa cũng lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, càng nghe càng cảm thấy xấu hổ không được tự nhiên. Tôn Tuyết Mai dường như nhìn ra điều gì đó, tiếp tục nói: “Ôi trời, gặp hai người mình chỉ mãi lo ba hoa về niềm vui của bản thân, chẳng lẽ cậu có việc tìm huynh ấy sao?”

Mặt Hà Hoa càng nóng hơn, lắp bắp: “Cũng không có chuyện gì, không phải mình… Là cha mình muốn trò chuyện với Trình lão gia… Khụ… Cũng không phải cha mình, là em trai của mình, Đại Bảo… nó…”

Tôn Tuyết Mai càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, trong mắt và trên mặt đều hiện lên vẻ mờ mịt.

Hà Hoa cảm thấy thực sự không còn mặt mũi nào nữa, nhưng đã nói rồi thì không thể nói lập lờ nửa chuyện, thêm nữa làm không tốt cũng không có cách nào ăn nói với cha cô, đành đánh liều may rủi: “Chuyện là thế này, nghe nói trong nha môn huyện có tuyển nha dịch, cha tớ muốn hỏi thăm Trình lão gia xem có quy định gì đặc biệt hay không, muốn cho em trai Đại Bảo của mình thử tham gia thi tuyển một chút.”

Tôn Tuyết Mai nói: “Hóa ra là vậy, mình cũng nghe chàng nói qua, không may là chàng vừa đi rồi. Nhưng đừng lo, vài ngày nữa chàng sẽ đến đón mình về, lúc ấy mình bảo chàng đến thăm chú Lý là được.”

Hà Hoa hổ thẹn hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống, nghe xong lời này càng cảm thấy mình thật hèn mọn, hèn mọn đến mức như nằm dưới gót chân Tôn Tuyết Mai luôn vậy. Hà Hoa theo bản năng lắc đầu: “Không cần đâu, không phải phiền phức vậy … Thật ra cha mình cũng chỉ vô tình nhắc tới vậy thôi, Đại Bảo cũng không quá ham thích công việc đó, đừng làm phiền Trình lão gia …”

Tuy nhiên Tôn Tuyết Mai càng nhiệt tình hơn: “Đừng nói những lời khách sáo như vậy, chuyện công vụ của chàng, một người phụ nữ như tớ sao có thể thay đổi được điều gì, cậu nhờ huynh ấy chỉ điểm một chút cho Đại Bảo cũng không có gì ghê gớm cả, lúc đó cũng phải thi tài rồi mới được lựa chọn, chúng ta cũng chỉ chuẩn bị trước một chút mà thôi…”

Hà Hoa càng nghe càng hổ thẹn, hận bản thân đã nói ra những lời mất mặt ấy, không bằng cứ để cho cha lấy giầy đánh cô còn hơn, đành phải lắc đầu như trống bỏi: “Không cần, không cần đâu, thật sự không cần đâu mà. Những lời vừa rồi coi như mình chưa từng nói, thật sự không muốn gây phiền phức cho hai vợ chồng cậu … Hôm nay gió lớn, cậu mau vào nhà đi kẻo lạnh … Bọn mình đi trước, khi nào rảnh cậu hãy đến nhà mình chơi …” Nói xong cũng không chờ Tôn Tuyết Mai đáp, liền kéo Trường Sinh đi.

“Ơ…” Trường Sinh dường như còn chưa nói xong nên quay đầu lại, Hà Hoa ra sức nhéo cánh tay hắn, Trường Sinh đau quay đầu lại, oan ức nhìn cô một cái, cúi đầu, không tình nguyện cầm hộp theo cô rời đi.

Tôn Tuyết Mai ở phía sau, sửng sốt một lúc lâu cũng không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện này, khó hiểu quay người vào nhà.

Trên đường đi Hà Hoa vẫn nhéo cánh tay Trường Sinh, mặt lạnh tanh cho đến tận lúc về nhà, vào nhà liền bắt tay vào bếp, buồn bực không nói lời nào múc nước nhóm lửa nấu cơm.

Trong lòng cô vừa tức vừa hận lại uất ức, rõ ràng ngày thường cô chỉ đòi có một hạt mà như lóc mất thịt của hắn, không ngờ hắn lại đưa toàn bộ chiếc hộp cho người phụ nữ khác, uổng công thường ngày cô lấy được đậu phộng của hắn còn cảm thấy thích thú, nghĩ rằng cô thực sự có một vị trí trong lòng hắn, hóa ra so với người ta cô chẳng là gì cả, có thấy mình ngu chưa! Vừa tức vừa cảm thấy không còn chút mặt mũi nào nữa, những lời nhờ vả đó lại được phát ra từ miệng cô, thật sự là muốn khâu lại cái miệng rộng này lại, chẳng có vị trí gì trong lòng người ta cũng đáng mà!

Hà Hoa càng nghĩ càng muốn rơi nước mắt, lại vội vàng hít mũi một cái, cố gắng ngăn nước mắt lại.

Không khóc, cô không được khóc, cái tên khốn kiếp ngu ngốc kia sao đáng để cô khóc cơ chứ! Không phải chỉ là một hộp đậu phộng thôi sao, hắn muốn cho ai thì cho, cô cũng chả ham!

“Cô làm sao vậy?” Không biết Trường Sinh đứng ở cửa từ khi nào, cầm hộp đậu phộng, lo lắng nhìn Hà Hoa…

Hà Hoa làm bộ như không nghe thấy không quan tâm đến hắn, lấy bó củi bỏ vào bếp.

Trường Sinh nhìn ra Hà Hoa đang tức giận, nhưng hắn không biết mình đã làm gì khiến cô giận như vậy, hắn cẩn thận thò đầu nhìn, đôi mắt cô lấp lánh ánh nước, hình như muốn khóc.

Trường Sinh càng thêm bất an, ngẩn người, lúng ta lúng túng nói: “Xin lỗi…”

Hà Hoa nhóm lửa khói xông vào mắt, khó chịu nói: “Ai cần huynh phải xin lỗi! Huynh có lỗi gì với ta sao?”

Trường Sinh càng nghĩ càng không hiểu, từ từ ngồi xổm xuống bên cạnh Hà Hoa, đáng thương nhìn cô.

Hà Hoa cay mắt, ngừng tay quay đầu nói: “Ta hỏi huynh, tất cả số đậu phộng kia đều là giữ cho cô ấy phải không?”

Trường Sinh hơi giật mình, dường như đã tỉnh ngộ cúi đầu xuống, chột dạ xoắn ngón tay một lúc lâu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đâu có … cho cô ấy hết…”

Hà Hoa trừng mắt với Trường Sinh, tuy rằng đã dự đoán được trước, nhưng chính miệng hắn thừa nhận với cô, thực sự giống như đâm một nhát dao vào ngực cô, khiến cô vừa tức vừa tủi thân, chỉ hận không thể dùng thanh cời củi đánh hắn. Cô nắm chặt tay, cuối cùng cũng không thể vung ra, cắn răng xoay mặt đi không thèm để ý đến hắn, oán hận ném bó củi vào bếp.

Trường Sinh ngồi xổm xuống bên cạnh Hà Hoa cúi đầu không nói gì. Hắn đã khiến Hà Hoa không vui, cô vô cùng khó chịu, hắn cảm thấy mình thực sự đã gây ra lỗi lầm rất nghiêm trọng, hình như hắn không nên đưa đậu phộng cho Tuyết Mai. Nhưng hắn đã từng hứa với người ta rồi, mà ông lại từng dặn một khi đã hứa với người nào đó nhất định phải tuyệt đối giữ lời, hắn tuân thủ lời hứa, hắn đã làm đúng.

Trường Sinh xoay mình lén quan sát Hà Hoa một chút, rồi hắn quay người lại, mở chiếc hộp nhỏ của mình, bới một lúc lâu, tìm được hạt lớn nhất đưa qua cho Hà Hoa.

Hà Hoa vừa tức vừa uất ức, bây giờ Trường Sinh có đưa cả hộp đậu phộng cũng không giúp cô bớt bực mình, càng đừng nói đến việc chỉ đưa cho cô một hạt. Hà Hoa thuận tay ném hạt đậu phộng đi, giận dữ: “ta thèm lắm chắc!”

Đậu phộng bị Hà Hoa ném vào bếp. Trường Sinh thay đổi sắc mặt ngay, lập tức vói tay vào bếp nhặt lại, nhặt được đậu phộng trở về, tay cũng bị lửa làm bỏng.

Hà Hoa hoảng sợ, vội vàng nhúng khăn mặt vào nước lạnh đắp lên tay hắn, đang muốn hỏi hắn có đau hay không, ngẩng đầu đã thấy Trường Sinh dường như không biết đau, chỉ vô cùng hốt hoảng nhìn chằm chằm hạt đậu phộng của hắn, mang theo oán trách liếc cô một cái, lại nhìn đậu phộng trong tay, đau lòng lầm bầm.

Hà Hoa lại bốc lửa giận, hét lên: “Chỉ vì một thứ vớ vẩn mà huynh thò tay vào bếp, huynh là đồ ngốc sao?”

Trường Sinh nắm chặt hạt đậu phộng, nhìn Hà Hoa rồi hét lại: “Ta không phải là đồ ngốc!”

Hà Hoa nổi giận: “Sao huynh không phải là kẻ ngốc chứ! Người ta đã gả cho người khác! Chồng của người ta là Bộ đầu, trông coi biết bao nhiêu người, vô cùng oai phong! Huynh là cái quái gì chứ! Huynh cho là huynh chỉ cần gom mấy hạt đậu phộng nát của huynh đến là có thể phá hoại được mối quan hệ của vợ chồng nhà người ta sao! Huynh chân thành đem đến tặng mà người ta cũng không cần, huynh là đồ đại ngốc!”

Trường Sinh đứng lên, trừng mắt tức giận hét to với Hà Hoa: “Ta không phải là đồ ngốc! Không phải là đồ ngốc!” Nói xong liền tức giận xoay người bỏ đi.

Trong lòng Hà Hoa cũng tức giận uất ức không chịu được, mắng một tiếng đồ lưu manh, rồi tiếp tục nhặt củi trên mặt đất nhóm lửa.

Cô cầm thanh cời củi chọc chọc lò một lúc lâu, nhưng trong lòng lại càng ngày càng ngột ngạt. Rõ ràng hắn bị bắt gian tại trận, cô chưa nói được lấy hai câu mà hắn đã dám tức giận. Cô vô cùng uất ức, ngay cả một câu dễ nghe hắn cũng không biết nói, chỉ cần xin lỗi là mọi chuyện sẽ xong xuôi sao, thế mà cuối cùng hắn lại dám lộ ra vẻ mặt cau có với cô, cô tự dưng trở thành người sai! Cô còn phải ngồi đây cặm cụi nhóm lửa hầu hạ nấu cơm cho hắn nữa chứ, còn hắn lại vào nhà nhớ nhưng người phụ nữ khác! Cứ nhớ đến cảnh hắn đưa chiếc hộp kia cho người ta cô càng cảm thấy bốc hỏa và uất ức, vị trí của cô ở đâu !!! Ra sức ném thanh cời củi vào bếp, đứng bật dậy chạy vào phòng.

Hà Hoa vào phòng, thấy Trường Sinh ngồi ở đầu giường lò, đang cúi đầu nhìn hộp đậu phộng của hắn, dáng vẻ vừa tiếc nuối vừa ấm ức. Hà Hoa nghĩ chắc hắn đang nhớ đến vợ người ta, tức giận không nói lời nào, lập tức nhào tới, ấn Trường Sinh lên giường lò.

Trường Sinh hoảng sợ, ôm chiếc hộp nhỏ của mình nói: “Cô làm gì vậy?”

“Làm gì ư? Ta đánh huynh!” Hà Hoa nói xong liền nắm chặt tay, đấm bộp bộp vào người Trường Sinh mấy cái.

Trường Sinh trúng mấy cú đấm mới phản ứng lại, vội vàng ôm hộp né tránh, bò khỏi giường lò.

Hà Hoa đuổi theo, trong miệng còn không ngừng mắng: “Đồ khốn! Huynh còn dám trừng mắt với ta! Ta còn chưa mắng huynh, huynh đã lớn tiếng với ta! Huynh làm ra được chuyện tốt gì mà dám lớn tiếng với ta! Ta ăn một hạt đậu của huynh mà huynh đã cảm thấy như bị róc da róc thịt, hóa ra toàn bộ thứ này huynh đều giữ cho vợ người ta! Huynh còn giả vờ ngu ngốc với ta, hóa ra lăng nhăng chẳng kém ai nhỉ! Trước mặt vợ còn dám làm bậy với người khác! Không biết sau lưng ta còn dám làm cái gì nữa! Còn có mặt mũi để nói với ta: ‘Đâu có cho cô ấy hết.’ nữa chứ. Huynh là đồ lưu manh, bắt nạt người!”

Trường Sinh lúc này cũng chỉ quan tâm đến chiếc hộp nhỏ của mình, vừa ôm đầu kêu a a, vừa chạy lung tung khắp giường lò.

Hà Hoa đấm hắn liên tiếp, càng đánh càng giận: “Vong ân phụ nghĩa, đồ tàn nhẫn! Đồ khốn! Uổng công ta tốt với huynh như vậy, nấu cơm cho huynh, giặt quần áo, rửa chân thối cho huynh…” Hà Hoa trừng mắt nhìn đũng quần Trường Sinh nghẹn đỏ mặt, cũng ngừng đấm một chút, cuối cùng cũng không đánh vào chỗ đó, lại tức giận đánh lên đùi hắn, mắng một câu không đầu không đuôi: “Huynh không phải đồ ngốc, ta mới là đồ ngốc! Sau này ta còn đối xử tốt với huynh thì ta chính là kẻ ngốc nhất thiên hạ! Huynh không phải là đang nhớ tới người ta sao! Hôm nay ta sẽ gọi cô ấy đến đây cho huynh! Huynh muốn đưa đậu phộng cho cô ấy ta cũng không quan tâm! Ta không làm vợ huynh nữa! Huynh đi tìm cô ấy đi! Đồ khốn!”

“A!!!” Trường Sinh bị đánh phát giận, ôm đầu rống lớn một tiếng, “Được!”

Hà Hoa ngừng tay nhìn hắn, thở hổn hển, trừng mắt nói: “Cái gì?”

Trường Sinh cũng mở to hai mắt nhìn, tức giận hét lớn: “Cô đi đi! Không cần cô! Không cần cô làm vợ!”

Hà Hoa sửng sốt một lúc, nhìn Trường Sinh nói từng chữ từng chữ một: “Huynh nói gì, có bản lĩnh huynh lặp lại lần nữa.”

Trường Sinh nổi giận đùng đùng gầm lên: “Không cần cô làm vợ! Tuyết Mai cười, Tuyết Mai không đánh người! Cô đánh người! Không cần cô làm vợ nữa!”

Ngoài hiên nhà, bà Tứ và thầy Chu đứng ở cửa phòng, nghe trong phòng Trường Sinh đột nhiên không còn tiếng động gì nữa, hai người không nhịn được đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu.

Thầy Chu vừa lấy cớ thăm bệnh đến tìm bà Tứ nói chuyện, nghe nói Trường Sinh và Hà Hoa kéo nhau về, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn lắm nên chuẩn bị ra về, vừa đi đến cửa phòng liền nghe Hà Hoa và Trường Sinh đấu khẩu trong nhà bếp. Thầy Chu do dự không nhúc nhích, đứng ở cửa một lát, thấy Trường Sinh từ trong nhà bếp thở phì phì chạy về phòng. Chưa đến một khắc sau Hà Hoa cũng chạy ra, vừa tiến vào phòng, hai người đã bắt đầu đánh nhau. Ồn ào cái gì không biết, chỉ mơ hồ nghe Hà Hoa đang mắng người, dường như cô đang rất tức giận. Bà Tứ cũng nghe thấy nên từ trong buồng đi ra, hai người đứng ở cửa phòng lắng nghe một lát, giờ lại thấy trong phòng bỗng nhiên yên lặng, giống như ai đó bị bóp chặt cổ họng, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Bà Tứ lo lắng, muốn đi xem lại bị thầy Chu ngăn cản, khuyên bà: “Đừng đi, vợ chồng son cãi nhau, đến nhanh đi cũng nhanh, có lẽ lúc này không có tiếng gì là đã làm hòa rồi…”

Thầy Chu vừa mới nói đến đó, liền nghe trong phòng truyền đến tiếng gào thét của Hà Hoa — “A!!! Ta đánh chết ngươi!!!”

Bà Tứ và thầy Chu hoàn toàn bị dọa choáng váng, hai người lo lắng không biết làm sao, đứng một lúc lâu chợt thấy cửa phòng bị đẩy ra. Hai người cũng bất chấp là việc gì, vọt ra ngoài, thấy Hà Hoa vội vàng mang theo một bao quần áo, đầu dường như đang bốc hỏa không quay đầu lại cứ thế hùng hổ bước đi.

Hai người không hiểu lý do, đứng tại chỗ nhìn nhau, rồi vội vàng vào phòng Trường Sinh.

Vào phòng, hai người lại càng ngẩn ngơ, thấy Trường Sinh cúi đầu ngồi ở đầu giường lò, cả người vô cùng chật vật, tóc tai rối loạn, quần áo cũng xộc xệch, nghe thấy có người vào nhà, khẽ ngẩng đầu nhìn lên, trên khuôn mặt có một dấu tay hồng rực. Hắn nhíu mày ai oán uất ức nhìn hai người, vẻ mặt kia giống như cô vợ nhỏ bị chồng ngược đãi. Thấy hai người đều kinh ngạc, Trường Sinh vừa tức vừa thẹn thùng, bĩu môi, cong mông lui vào trong đống chăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.