Đào Chi Yêu Yêu

Chương 38: Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa [4]




Edit:Rabbitlyn

Beta: Như Bình

Phải nói nông dân mà khóc lóc om sòm, giở nắm đấm ra rất đáng sợ, bọn họ mà nhào vào nhau rồi thì lão Diêm Vương keo kiệt cũng chẳng biết phải làm gì. Khi đến vùng đất dân tình hung hãn, hai nhà đánh nhau dẫn đến tai nạn chết người không phải là chuyện lạ, quan phủ cũng không quản lý được, nếu chọc phải tổ kiến lửa, người dân trong thôn cầm cuốc đến bao vây huyện nha cũng không phải là không có khả năng.

Tất nhiên đây chỉ là ví dụ, người dân huyện An Bình vốn thành thật chất phác, mặc dù cãi nhau đánh nhau là không thể tránh khỏi, nhưng trong lòng mỗi người đều có một chuẩn mực riêng: không thể đánh chết người, đều là hàng xóm láng giềng, có quan hệ họ hàng, hôm nay đánh nhau, ngày mai lại làm hòa, chung quy vẫn phải qua lại với nhau. Mặt khác còn có những quy củ bất thành văn, ví dụ như không được động đến người già, trẻ nhỏ của nhà người khác, đàn ông không được ức hiếp phụ nữ. Nói thẳng ra chính là đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, nếu vợ anh bị vợ người ta đánh, cho dù anh có xót vợ đến thế nào cũng không được phép đụng vào vợ người ta, nếu trong lòng anh vẫn còn tức tối có thể đến nhà đó đánh chồng người ta một trận cho hả giận. Nếu gặp phải người đàn bà chanh chua không phân rõ phải trái, hấp tấp muốn động tay động chân với anh, anh cũng không thể đánh trả, chỉ có thể theo lệ cũ đàn ông đánh với đàn ông, anh có thể đi mời chồng của cô ả dạy lại vợ.

Cho nên, khi Trường Sinh giáng một cú đấm vào mặt chị dâu cả của Hạnh Hoa, tất cả mọi người ở đây đều ngỡ như mình đang nằm mơ.

Đến khi chị dâu cả của Hạnh Hoa lấy lại tinh thần, cô ta chạm vào máu của mình gào khóc: “Mẹ ơi! Đánh chết người rồi!” Những người vây xem xung quanh dường như cũng bừng tỉnh theo. Họ vốn chỉ đến xem náo nhiệt, lúc này thấy một người đàn ông vừa cao to vừa khỏe mạnh đấm vào mặt một người phụ nữ thì đây lại là chuyện khác. Dù sao cũng là người trong thôn, bọn họ làm sao để yên cho người ngoài thôn đến tận nhà ức hiếp như vậy. Trong đám người liền có một số người bất mãn lên tiếng, cả trai lẫn gái la hét ầm ĩ :

“Thằng khốn vô lại này ở đâu ra thế! Đường đường là đàn ông mà lại đi đánh phụ nữ! Có biết xấu hổ hay không !”

“Ức hiếp người quá đáng! Chỉ vừa qua năm mới mà dám đến nhà người ta giễu võ dương oai à!”

“Đến tận nhà mà ức hiếp người ta sao? Các người coi chúng ta là những người dễ bị bắt nạt chắc?!”

Hà Hoa vừa lôi kéo Trường Sinh vừa nhìn đám người chung quanh, thấy có mấy người đàn ông khỏe mạnh nóng nảy cố chen lên trước, muốn gây chuyện với Trường Sinh, cô không khỏi cảm thấy hoảng sợ, nếu thực sự lấy cứng chọi cứng đánh nhau với chúng, bọn cô nhất định chịu thiệt lớn.

Đại Bảo là người không dễ dàng đầu hàng, càng nhiều người cậu ta càng hung hãn, thấy đám đông lại hùa theo Vương Phúc Căn, ánh mắt của cậu càng bốc lửa, may mà còn có Xuân Lai biết chừng mực, đứng bên cạnh cản Đại Bảo lại.

Mấy người đàn ông vạm vỡ trong thôn thấy bộ dáng khiêu khích và không phục của Đại Bảo càng thêm tức giận, xắn tay áo tiến lên nói: “Sao? Còn muốn ăn hiếp người trong thôn chúng ta nữa à? Lên đây! Xem ra người trong thôn các người chỉ dám đánh phụ nữ mà thôi!”

Đại Bảo đã gần như không thể chịu nổi, Đào Hoa nhanh chóng đón lời, sắc mặt lạnh lùng chưa từng thấy nói: “Người thôn chúng ta chỉ biết đánh phụ nữ sao? Vương Phúc Căn chẳng lẽ không phải sinh ra ở đây à? Sao các người không hỏi xem hắn có đánh phụ nữ hay không!”

Hà Hoa thầm thở phào nhẹ nhõm, cô biết Đào Hoa thông minh, trước khi Đại Bảo bùng phát với đám người đó Đào Hoa đã nhanh nhẹn chặn lời, mặc kệ ồn ào cỡ nào, một người phụ nữ dù có giằng co, gây nhau to với một đám đàn ông thì ít nhất cũng không thể xảy ra đánh nhau.

Quả nhiên, ánh mắt của mấy người đàn ông đang dừng ở chỗ Đại Bảo và Xuân Lai lập tức chuyển về phía Đào Hoa, mặc dù vẫn là mắt trừng mắt, nhưng họ cũng đã buông lỏng tay.

Đào Hoa lớn tiếng nói: “Nếu không phải Vương Phúc Căn đánh chị của ta sống dở chết dở, thì chỉ vừa qua năm mới ai lại muốn chạy đến chỗ này để kiếm xui xẻo chứ! Chị ta bị cả nhà hắn ta ức hiếp, nếu không có anh chị em chúng ta làm chỗ dựa, thì chị ấy biết đến nơi nào tìm lẽ phải đây!”

Những người trong thôn nhất thời im lặng, có lẽ bọn họ cũng hiểu ít nhiều về gia đình Vương Phúc Căn, Đào Hoa thấy vẻ mặt này của mọi người cũng khẽ thở phào, đang định mắng tiếp, lại nghe có người trong đám đông quát lớn: “Đứng đó gào thét là đòi lại lý lẽ sao?!”

Mọi người sửng sốt, thấy người dân trong thôn bàn tán rầm rì một trận rồi đều đồng loạt lui ra, trước mặt hiện ra bóng dáng của người vừa nói, một ông già khoảng sáu đến bảy mươi tuổi bước ra khỏi đám đông. Người này có địa vị cao nhất trong Vương gia trang, đám trẻ trong thôn đều gọi ông ta là nhị gia gia, người lớn tuổi cũng phải gọi ông ta một tiếng nhị gia.

Vương nhị gia híp mắt nhìn tình cảnh trước mặt, cuối cùng lạnh lùng nhìn Đào Hoa nói: “Là cô nói người của Vương gia trang chúng ta không biết lý lẽ?” Giọng nói của ông ta không lớn, nhưng lại lộ ra khí thế bức người, lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt của Đào Hoa giống như bị tạt nước lạnh, cô không biết rõ thân phận lai lịch của đối phương, lại không ngờ đột nhiên xuất hiện một nhân vật như thế, nhất thời đành phải im lặng.

Lúc này mẹ chồng của Hạnh Hoa mới lên tiếng: “Nhị gia đã tới là tốt rồi, mấy người này đến tận nhà tôi ức hiếp người! Ngài xem họ đánh mẹ của Khánh nhi ra thế kia!” Nói xong lại chỉ vào Trường Sinh: “Là một người đàn ông cao to khỏe mạnh như vậy mà lại đấm vào mặt phụ nữ! Làm thế không phải là muốn lấy mạng người ta hay sao!”

Vương nhị gia nghe xong không lên tiếng, quan sát Trường Sinh một lượt, ánh mắt lạnh lùng kia làm cho lòng Hà Hoa phát run, cứ như thể chỉ cần ông ta lên tiếng, tiếp đó sẽ có một đám người lôi Trường Sinh đi xé xác hắn ra. Cô vô thức bước về phía trước hai bước, chắn trước mặt Trường Sinh.

Đào Hoa vẫn giở lại mánh cũ, nhưng không còn quyết liệt như đối với mấy người đàn ông vừa rồi, cô mang theo chút ấm ức nói: “Là Vương Phúc Căn đánh chị hai tôi trước, đánh đến nỗi chị ấy suýt thập tử nhất sinh, còn không giữ nỗi nửa cái mạng…”

“Đàn ông dạy dỗ vợ thì không có gì đáng nói!” Vương nhị gia lớn tiếng, áp chế hoàn toàn câu nói của Đào Hoa.

Người nhà họ Vương nghe xong câu này đều đắc ý. Đào Hoa nghẹn không nói nên lời, không ngờ người ta chỉ dùng một câu nói đã hoàn toàn phủ định lý lẽ của cô, rõ ràng bọn họ là cố ý lấp liếm, bao che nhau, cho dù cô có tranh luận thế nào cũng chỉ vô ích mà thôi.

Hà Hoa thấy vụ này có lẽ sẽ đi vào bế tắc, vì vậy cô đành lên tiếng: “Vị gia gia này nói đúng. Cháu không biết địa vị của ngài, nên đành gọi ngài là gia gia, mong ngài đừng trách tội. Những lời ngài nói là rất có đạo lý, chồng dạy dỗ vợ thì không có gì sai trái cả. Nhưng cũng không đến mức chẳng cần biết nguyên do thế nào đúng không? Cháu cũng hiểu Thất xuất chi điều (*), chỉ cần Vương Phúc Căn có thể nói ra một điều, đừng nói đánh, cho dù có bỏ em gái cháu, người nhà chúng cháu cũng sẽ không oán trách một câu. Tuy nhiên xin ngài hãy hỏi hắn ta một chút, em gái cháu đã phạm vào lỗi lầm nào lớn mà hắn ta lại ra tay nặng như thế?”

* Thất xuất chi điều: bảy trường hợp quy định dưới thời phong kiến, nếu người vợ phạm phải một trong những trường hợp đó thì chồng có quyền bỏ vợ. Bảy điều gồm: Không con, thông dâm, không thờ cha mẹ chồng, nhiều chuyện, trộm cắp, ghen tuông, mắc bệnh khó chữa.

“Theo tính cách của em gái cháu, không phải cháu muốn bao che cho nó, nhưng ngài có thể đến hỏi những người trong thôn cháu xem có ai dịu dàng như con bé không, nếu cháu nói sai thì ngài cứ đến vả vào cái mồm ăn nói bậy bạ của cháu. Thậm chí ngài cũng không cần đến thôn cháu để kiểm chứng, em gái cháu gả đến Vương gia trang hơn hai năm, cháu xin hỏi một chút các chú các thím, các anh chị em ở đây, em ấy đã từng giận dữ hay cãi nhau với ai hay chưa? Chỉ cần có người đứng ra xác nhận, cháu sẽ không nói gì nữa.”

Hà Hoa nói xong dừng một chút, nhìn những người chung quanh, thấy mọi người có người lắc đầu cũng có người gật đầu, nhưng cho dù phản ứng thế nào cũng chứng tỏ họ biết Hạnh Hoa là người dịu dàng .

Hà Hoa lại nói tiếp: “Theo lý mà nói, em gái cháu còn nhỏ tuổi, có chỗ nào không hiểu chuyện cần được dạy dỗ, chồng em ấy có thể dạy bảo, mẹ chồng cũng vậy, cũng là đúng lý đúng tình, nóng giận nhất thời mà hơi nặng tay là không thể tránh khỏi, nhưng chị dâu cả có thể đánh em dâu hay sao, vậy thì quy củ nằm ở chỗ nào? Đừng nói là em gái cháu chưa hề làm việc gì sai trái, cho dù con bé thực sự phạm lỗi, mẹ chồng và chồng không dạy được, còn có bố mẹ cháu, nếu không còn có người chị gái là cháu đây cũng có thể dạy bảo nó! Nói thế nào cũng không đến lượt chị dâu cả thượng cẳng tay hạ cẳng chân! Vợ chồng sống với nhau có đôi khi cũng tranh cãi, nhưng chỉ hễ mở miệng nói một tiếng là cả nhà cùng hợp sức lại đánh con bé, em gái cháu cho dù có mười cái mạng cũng không đủ để hắn ta dạy.”

“Chỉ vừa sang năm mới, nhà Vương Phúc Căn muốn hoà thuận vui vẻ, chẳng lẽ nhà chúng cháu không muốn thế sao? Ai lại muốn đến đây gây rối chứ? Mùng hai tết là ngày con gái và con rể về nhà mẹ vợ, mà Vương Phúc Căn đến cái mặt cũng không ló ra, để mặc em cháu thân đầy thương tích một mình về nhà, nếu thực sự muốn làm to chuyện, mấy chị em chúng cháu thay cha mẹ dạy dỗ con rể cũng là hợp lẽ đúng không?”

“Ngài là bề trên, chỉ có ngài dạy dỗ chúng cháu, chứ chúng cháu không được phép nói lý với ngài. Những điều cháu nói hôm nay, chỉ đơn giản là đau xót em gái, ấm ức thay con bé…”

Những lời Hà Hoa nói vừa hợp tình hợp lý, những người vây xem vừa rồi còn tức giận, giờ thì tất cả bọn họ đều im lặng, người nhà họ Vương cũng đuối lý, mọi người đều rụt đầu lại không dám nói năng gì.

Vương nhị gia nghe xong lời này, thần sắc không thay đổi chút nào, vẫn nghiêm mặt nói: “Phúc Căn, những lời người ta nói là sự thật sao?”

Vương Phúc Căn bị Đại Bảo đánh cho vô cùng thảm hại, lúc này lại nghe thấy Vương nhị gia nghiêm mặt hỏi, lại càng run hơn. Hắn ta vốn cũng không phải là người thích gây ồn ào, thành thân hai năm hắn ta cũng có tình cảm với Hạnh Hoa, ra tay đánh Hạnh Hoa hơn phân nửa là do mẹ và chị dâu cả của hắn ta ly gián xúi giục, đánh xong hắn ta cũng hối hận, hắn rốt cuộc vẫn muốn sống cùng Hạnh Hoa, không muốn trở mặt với nhà vợ, hiện tại rơi vào hoàn cảnh này cũng đành phải mượn lừa xuống núi (*), cúi đầu im lặng, xem như ngầm thừa nhận sai lầm của mình.

* Dựa vào điều kiện có lợi để hành động

Mẹ chồng của Hạnh Hoa thấy thế liền trừng mắt, chỉ hận con mình không dám đấu tranh, trong lòng lại nhớ tới dáng vẻ của Hạnh Hoa, cảm thấy Hạnh Hoa đã quyến rũ khiến con bà ta hỏng mất rồi, hắn không nghe lời bà ta nữa, khiến bà ta mất hết thể diện trước mặt mọi người. Mà ở trước mặt Vương nhị gia, bà ta cũng không dám lên tiếng, đành phải nuốt cơn tức này xuống bụng.

Vương nhị gia cũng không nhiều lời, lạnh lùng nói: “Vợ chồng sống chung với nhau đôi khi cũng xảy ra chuyện, có gì từ từ mà nói, đừng có hơi một tí lại động chân động tay, cậu coi vợ cậu là mình đồng da sắt sao. Cho dù vợ chồng có xích mích thế nào thì năm mới cũng phải đến thăm hỏi cha mẹ vợ chứ? Vương gia trang chúng ta không dạy cậu hành xử như vậy, ngày mai mang lễ vật đến nhà vợ nhận lỗi đi, đừng để người ta nói chúng ta không biết lễ nghĩa.” Sau đó lại trừng mắt với anh trai của Vương Phúc Căn nói: “Còn cả cậu nữa, dạy dỗ vợ mình cho tốt đi, đừng để cho người ta nói thôn mình là thôn ăn thịt người, mang tiếng lắm!” Nói xong lại liếc mắt về phía mẹ chồng của Hạnh Hoa, rốt cuộc cũng không nói gì, dù sao Vương nhị gia cũng muốn giữ lại chút thể diện cho bà ta.

Mẹ chồng của Hạnh Hoa ngượng ngùng không nói một câu nào, chị dâu cả của Hạnh Hoa cầm khăn che mặt, muốn khóc cũng không dám khóc, không ngừng thở hổn hển. Vương nhị gia liếc cô ta một cái, sau đó nói với Hà Hoa: “Cô cũng đã nghe rồi đấy, ta đã thay cô dạy dỗ tiểu tử nhà họ Vương, ngày mai cậu ta sẽ tự mình đến nhà thông gia nhận lỗi, đánh hay phạt đều do nhà bên đó toàn quyền xử lý, ta không can thiệp vào, sau này nếu cậu ta lại gây chuyện, cô cứ đến tìm ta, ta sẽ lấy gậy đánh cho cậu ta một trận nên thân, tuyệt đối sẽ không bao che hay lấp liếm.”

Hà Hoa cảm thấy đã đến lúc nên nói lời dễ nghe, dàn xếp mọi chuyện, nhưng Vương nhị gia lại khoát tay ngăn cản, tiếp tục nói: “Chuyện của nhà cô đã xong, bây giờ đến phiên lão già đây có vài câu muốn nói với cô. Vừa rồi cô nói rất đúng, không cần biết là ai, phạm sai lầm thì cũng chỉ do bố mẹ chồng, hoặc bố mẹ ruột dạy dỗ, người ngoài tuyệt đối không được phép nhúng tay, càng đừng nói đến việc một người đàn ông khỏe mạnh đấm vào mặt con dâu nhà người khác, thôn của các cô có tập quán này hay không ta cũng mặc kệ, nhưng còn Vương gia trang chúng ta từ xưa đến nay chưa từng có quy củ đó.”

Lời nói của Vương nhị gia tràn đầy khí phách, những người xung quanh lại lập tức ồn ào, la hét ầm ĩ phải phạt Trường Sinh. Mụ già họ Vương lúc này lấy lại tinh thần, chị dâu cả của Hạnh Hoa cũng rất thức thời, cô ta càng ôm mặt khóc nức nở.

Hà Hoa vốn tưởng rằng việc này đã có thể lắng xuống, không ngờ lại bị người ta dồn vào thế bị động, bọn họ không buông tha Trường Sinh. Mặc kệ chị dâu cả của Hạnh Hoa đã làm gì, dù sao Trường Sinh đường đường là một người đàn ông lại ra tay đánh con dâu nhà người ta thì quả thực là đuối lý, cô cũng không còn lời nào phản bác, đành phải cung kính cúi đầu nhận lỗi với chị dâu cả của Hạnh Hoa: “Chuyện này là do chúng tôi không đúng, tôi thay mặt huynh ấy nhận lỗi với chị.”

Mẹ chồng của Hạnh Hoa lôi kéo chị dâu cả của Hạnh Hoa, vênh váo tự đắc nói: “Chỉ nói khơi khơi như vậy là xong sao! Những lời cô thốt ra nghe sao mà nhẹ nhàng thế!”

Hà Hoa nói tiếp: “Vâng, vết thương trên mặt chị ấy sợ là phải mời đại phu đến, hết bao nhiêu tiền chúng tôi sẽ trả.”

Mẹ chồng của Hạnh Hoa vừa nghe được lời này trong lòng thầm tính toán, bà ta suy xét muốn mở miệng đòi một số tiền lớn để xả giận, không nghĩ đến bà ta vừa muốn nói đã bị Vương nhị gia chen vào: “Không cần tiền của nhà cô, chúng ta không thiếu tiền! Cái thiếu chính là công lý!”

Lúc này Hà Hoa đã nhìn ra ông ta muốn ra oai phủ đầu bọn cô, thứ nhất là để cho người ngoài biết người của Vương gia trang không dễ động vào, thứ hai những lời cô vừa nói khiến ông ta phải thu lại ý muốn bao che khuyết điểm cho dân thôn mình, nếu cứ vậy để cho bọn cô trở về sẽ làm tổn hại uy tín của ông ta trong thôn.

Hà Hoa biết giờ không phải là lúc phô trương thanh thế, lần này bọn cô tới là để ra mặt giúp Hạnh Hoa, mục đích cuối cùng là muốn con bé có cuộc sống thoải mái hơn, các cô đi rồi thì cũng không sao cả, nhưng sau này Hạnh Hoa vẫn phải sống ở đây.

Nghĩ vậy, Hà Hoa cắn răng một cái, quỳ xuống trước mặt mẹ chồng và chị dâu cả của Hạnh Hoa, bộp bộp bộp, dập đầu ba cái, sau đó ngẩng đầu nói: “Ba cái dập đầu này là tôi thay chồng và hai em tạ lỗi với mẹ chồng và chị dâu nhà bên đó, bọn họ trẻ người non dạ không hiểu chuyện, chỉ biết bảo vệ em gái, xin hai người đừng ghi hận vì hành động của bọn họ. Đều là thông gia với nhau cả, thù oán nên giải không nên kết. Chồng tôi nhất thời sốt ruột ra tay đánh chị là lỗi của chúng tôi, nếu chị vẫn còn tức giận, vậy cứ bảo anh nhà đấm tôi một cái, tôi nhất định sẽ không né tránh.”

Màn này càng làm cho chị dâu cả của Hạnh Hoa thêm ngang ngược, cô ta cũng không thể để chồng mình đánh trả, chỉ ôm mặt nói: “Chúng ta không hồ đồ như các người.”

Hà Hoa nói: “Chị thật khoan dung độ lượng, chị nói những lời này xem như đã tha thứ cho chúng tôi, ân tình này của chị tôi xin nhớ kỹ, ngày mai nhất định sẽ mang quà đến thăm chị.”

Hà Hoa nói hết lời cũng không đứng dậy, lại dập đầu ba cái với Vương nhị gia, trán đã bắt đầu đỏ, tiếp tục nói: “Ba cái này, thứ nhất là tạ tội với dân trong thôn, mới đầu năm đã khiến mọi người mất vui. Thứ hai là cám ơn ngài đã thay cháu lấy lại công lý cho em gái. Hôm nay cháu về sẽ nói với cha mẹ, bảo bọn họ yên tâm, Vương gia trang không phải là nơi không phân rõ đúng sai, nói một là một, nói hai là hai, một vị lão gia vô cùng công bằng, sáng suốt như ngài có mặt ở đây, không ai dám đổi trắng thay đen, bắt nạt người khác.”

Những lời này cũng coi như giữ thể diện cho Vương nhị gia và người nhà họ Vương, sắc mặt Vương nhị gia cũng hòa hoãn hơn, trầm giọng nói: “Chỉ vừa qua năm mới quỳ trên mặt đất cũng không hay ho gì, đứng lên mà nói.” Đợi Hà Hoa đứng lên, ông ta lại nói tiếp: “Đều là thông gia với nhau cả, không nên nói đánh là đánh, ta đã quan sát chuyện hôm nay cũng hiểu được phần nào, sau này ai còn lén lút truy cứu chuyện cũ nữa, chính là không giữ thể diện cho ông già này. Không cần biết là con cháu nhà mình, hay thần tiên phương nào, ta đều sẽ nghiêm trị.” Nói xong, ánh mắt quét một lượt những người ở đây, rồi xoay người bỏ đi.

Người dân ở thôn thấy không còn kịch hay để xem nữa, cũng dần dần tản đi. Mẹ chồng của Hạnh Hoa mang theo con trưởng và con dâu cả vào nhà, Vương Phúc Căn do dự, chầm chậm đi ở phía sau, lúc này y đi không được mà ở lại cũng không xong. Mẹ chồng của Hạnh Hoa ở trong phòng hét: “Phúc Căn!Còn đứng đờ đẫn ngoài sân làm gì thế! Vào nhà mau!”

Vương Phúc Căn uất ức đi vào nhà, khi đi ngang qua Hà Hoa thì ngẩn người, muốn nói mấy câu hòa giải nhưng lại không biết mở miệng thế nào, ngượng ngùng nhếch khóe miệng, thấy Hà Hoa lạnh lùng trừng lại, hắn ta hổ thẹn cụp mắt vào nhà.

Hà Hoa phủi phủi đất trên chân, gọi mọi người đánh xe về nhà. Trên đường đi không ai nói lời nào, chuyện cũng đã giải quyết xong xuôi, nhưng lúc nãy nhìn thấy Hà Hoa dập đầu, họ cảm thấy vô cùng uất ức. Tuy nhiên trong lòng mọi người đều hiểu, nếu Hà Hoa không làm như vậy, lão già kia chỉ cần mở miệng nói một tiếng, sẽ khiến những người dân trong thôn bao vây lại, họ không bị đánh một trận te tua bầm dập thì cũng khó mà thoát đi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.