Danh Y Cải Tạo Tứ Phương

Chương 4: Mơ mơ hồ hồ rơi vào tay tên biến thái




Quận ủy Lân Giác.

Toàn bộ tòa nhà không khí rất khẩn trương.

Hôm nay người ra vào rất nhiều, nhân vật số một của xã trấn bên dưới ra vào rất đông.

Khi đến bên dưới uy phong lẫm liệt, một cái dậm chân mặt đất rung chuyển, hôm nay người nào tới sắc mặt cũng ngưng trọng, cực kỳ nghiêm túc.

Hôm nay là ngày Bí thư Quận ủy hẹn nói chuyện với lãnh đạo xã trấn bên dưới, mười mấy xã trấn trong toàn bộ quận, tất cả lãnh đạo số một Đảng chính quyền đều được Trần Kinh mời tới nói chuyện, lần nói chuyện này có liên quan tới việc điều chỉnh nhân sự tiếp theo trong quận.

Trước đây không lâu, trên dưới Lân Giác, gần như tất cả mọi người còn đang nhìn cục diện Lân Giác với một thái độ bàng quan.

Trần Kinh ngang nhiên đắc tội với bất động sản Ôn Hải, việc này trên thực tế chính là cảnh cáo một vị lãnh đạo nào đó trong thành phố. Cách làm đó của hắn sẽ khiến cục diện chính trị của Lân Giác tới đâu?

Hiện tại con đường phát triển của Lân Giác vốn không rộng, nếu Trần Kinh lại càng thu hẹp con đường này lại, nhân dân Lân Giác không đồng ý, chính đàn Lân Giác từ trên xuống dưới cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng Trần Kinh dùng hành động thực tế chứng minh năng lực của hắn.

Hắn đắc tội với bất động sản Ôn Hải, nhưng sau đó lập tức tới thủ đô mời tổ chuyên gia tới giúp đỡ. Lân Giác đưa ra quy hoạch phát triển kinh tế mới.

Cùng với việc đưa ra quy hoạch mới, kế hoạch tài chính của Lân Giác lấy ra hơn 200 triệu ủng hộ việc thực thi kế hoạch mới, mặt khác, Cục cải cách phát triển lập tức cấp 30 triệu đầu tiên cho hạng mục của Lân Giác. Uỷ ban Cải cách Phát triển tỉnh thiết lập điểm quan sát dài hạn ở Lân Giác, rồi tổ chức cổ vũ và ủng hộ tài chính những doanh nghiệp ưu tú của các ngành nghề kinh tế.

Ngoài ủng hộ về mặt tiền bạc, Quận ủy Lân Giác còn bỏ ra nhiều sức lực để đặt kế hoạch tổng quát thúc đẩy sản xuất, bảo vệ kinh doanh.

Chính quyền ra mặt gia tăng tiếp thị độ nổi tiêng cho những ngành đặc sắc của Lân Giác. Chính quyền hướng dẫn doanh nghiệp quy mô hóa sản xuất, thực hiện quy mô hóa ngành kinh tế đặc sắc toàn địa phương.

Kế hoạch này của Trần Kinh vừa đưa ra, bên dưới ủng hộ nhiệt liệt, nhất là rất nhiều nhà máy sản xuất đồ gia dụng thì vô cùng vui mừng, rất ủng hộ.

Kỳ thật, kế hoạch này tương đương với việc chính quyền lấy tiền ủng hộ doanh nghiệp làm mạnh làm lớn, hơn nữa, khi doanh nghiệp đối diện với khó khăn nhiều mặt như tài chính, nhân tài, chính quyền có thể dành sự ủng hộ lớn.

Ngoài ra, ở phương diện tiếp thị và thương hiệu, chính quyền sẽ tuyên truyền mạnh mẽ, mục tiêu của Lân Giác là phải làm thủ đô đồ gia dụng của nước cộng hòa.

Đây tuyệt đối không phải câu nói suông, vì sau khi Trần Kinh đưa ra quyết định như vậy, bắt đầu triệu tập rất nhiều loại chính sách giúp đỡ và khích lệ việc chứng thực tài chính với lượng lớn.

Có doanh nghiệp đã có được sự ủng hộ về các mặt như tài chính.

Trong thời điểm như vậy, tất cả mọi người không thấy Trần Kinh phải chật vật vì đắc tội với tập đoàn Ôn Hải, ngược lại thấy quyết tâm và quyết đoán chủ trì công tác của Lân Giác, thay đổi con đường phát triển của Lân Giác, còn nữa, lãnh đạo cấp trên rất ủng hộ đối với quyết sách của hắn.

Dưới tình huống như vậy, hắn bắt đầu hẹn nói chuyện với các nhân vật số một của xác xã, thị trấn, không ai dám xem thường rồi.

Bởi vì chuyện hạng mục Bán sơn hào đình báo lên trên không được phê duyệt, Trần Kinh cách chức Bí thư Đảng ủy Thôi Đạo Quốc.

Nghe nói Thôi Đạo Quốc vì không phục chuyện này, phản ứng lên bên trên, còn tố cáo Trần Kinh.

Nhưng mặc dù Thôi Đạo Quốc có quan hệ ở thành phố, cáo trạng của anh ta cũng không có bất cứ phản ứng nào, lãnh đạo người ta nói rất hiểu, người tố cáo Trần Kinh ở Lân Giác không chỉ có mình Thôi Đạo Quốc.

Trần Kinh làm việc đều đường đường chính chính, cẩn thận, Thôi Đạo Quốc cũng không có chứng cứ gì nói Trần Kinh kết tội oan mình.

Hơn nữa, làm lãnh đạo cấp trên, hắn muốn tìm lỗi sai của cấp dưới, đây chẳng phải là chuyện một câu là xong sao? Sau khi Thôi Đạo Quốc bị miễn chức liền tố cáo Trần Kinh, bản thân chuyện này đã có hiềm nghi trả thù cá nhân.



Tần Lam là Chủ tịch thị trấn công tuyển đầu tiên của các xã trấn Lân Giác. Anh ta tới thị trấn Hoàng Công Miếu giữ chức Chủ tịch, trong lòng nhịn một cỗ tức giận.

Nhiều năm như vậy, anh ta vẫn không được đề bạt, anh ta trong lòng vốn vẫn tức anh ức.

Nếu nói năng lực, anh ta là người nổi bật trong số cán bộ trẻ tuổi, nếu nói bằng cấp, Tần Lam tốt nghiệp đại học Toàn Nhật Chế, sau khi tốt nghiệp lại tự học chương trình nghiên cứu sinh. Hơn nữa đã thông qua những cuộc thi liên quan, có được giấy chứng nhận thạc sĩ viện nghiên cứu.

Cán bộ có điều kiện như anh ta Lân Giác cũng không có nhiều. Nhưng người khác đều có thể đề bạt, chỉ Tần Lam là mãi không được đề bạt.

Nói đến nguyên nhân, anh ta cũng hiểu, đơn giản chính là không có quan hệ tốt với lãnh đạo, có giỏi tới đâu cũng không ích gì.

Còn nữa, chính là Tần Lam nói lời sai, khi ấy anh ta tuổi trẻ khí thịnh, lời nói ra rất kiêu ngạo, dẫn tới sự bất mãn của một vị lãnh đạo trong quận, vẫn luôn dìm anh ta.

Nhưng trời không tuyệt đường người, lần này trong quận làm công tuyển cán bộ, Tần Lam, bỗng nhiên nổi tiếng, trổ hết tài năng trong đợt công tuyển.

Trên hội nghị thường vụ quận, Bí thư Trần Kinh lại ra sức ủng hộ anh ta, Tần Lam cuối cùng thuận lợi làm tới chức Chủ tịch thị trấn Hoàng Công Miếu.

Hoàng Công Miếu là xã lớn sản xuất đồ gia dụng truyền thống của Lân Giác. Hiện tại toàn bộ xã có hơn bốn trăm xưởng sản xuất đồ gia dụng loại nhỏ, trong đó tổng bộ của một xưởng sản xuất dụng cụ gia đình Thương Tần Hoàng nổi tiếng ngay tại Hoàng Công Miếu.

Tần Lam sau khi lên nhậm chức, biến ngành sản xuất đồ gia dụng thành ngành công nghiệp trụ cột.

Ở thị trấn Hoàng Công Miếu, trong thị trấn đã liên kết ngành công nghiệp sản xuất đồ gia dụng lại, hơn nữa quy hoạch phát triển tương lai của toàn bộ ngành công nghiệp, trong trấn cũng có quy hoạch bước đầu rồi.

Tần Lam tuyệt đối không ngờ, quận sẽ coi ngành công nghiệp sản xuất dụng cụ gia đình là trụ cột để phát triển. hơn nữa có chính sách khích lệ ưu đãi tổng quát. Điều này đối với Hoàng Công Miếu mà nói, là cơ hội quá lớn.

Cho nên lần này, Tần Lam rất coi trọng cuộc gặp mặt với Trần Kinh. Anh ta chuẩn bị một bản kế hoạch rất dày, mục đích là tranh thủ chút chính sách.

Anh ta và Bí thư Đảng ủy xã Hầu Cát Dũng cùng gặp Trần Kinh. Trần Kinh thấy hai bọn họ đẩy cửa tiến vào, cười nói với hai người:
- Hai người ngồi đi, hôm nay tôi cảm thấy không khí bên ngoài có chút không đúng. Có phải các đồng chí đều rất khẩn trương không?

Hầu Cát Dũng nói chuyện mang nặng khẩu âm Bạch thoại, anh ta lớn miệng nói:
- Bí thư, mọi người đều khẩn trương vì tài nguyên của huyện thì hữu hạn, các xã các trấn khó mà được công bằng.

Tần Lam chen lời nói:
- Bí thư, Hoàng Công Miếu chúng tôi là thị trấn sản xuất dụng cụ gia đình lớn, không khoa trương mà nói, toàn bộ ngành sản xuất đồ gia dụng, Hoàng Công Miếu chúng tôi có thể nói riêng một ngọn cờ, dưới tình huống như vậy, sự giúp đỡ của quận nên hướng về phía chúng tôi.

Trần Kinh cau mày nói:
- Không phải giúp đỡ chứ? Hẳn là muốn nói cổ vũ và ủng hộ. Tần Lam, tôi muốn đưa ra yêu cầu này với anh, đó là kích thích triệt để tính tích cực của doanh nghiệp chúng ta, để mọi người tin ưởng, hy vọng đối với ngành sản xuất đồ gia dụng.

Trần Kinh dừng một chút nói:
- Không lâu nữa, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc khảo sát toàn cầu về ngành công nghiệp sản xuất đồ gia dụng, khảo sát do lãnh đạo chủ chốt của quận dẫn đội. Chúng ta phải tiến đến gần những khu sản xuất đồ gia dụng chủ yếu trên thế giới, giao lưu với họ, tìm kiếm hợp tác, đồng thời học tập kinh nghiệm của họ.

Khảo sát này doanh nghiệp của chúng ta phải tham gia, bước đầu dự định chọ ba mươi doanh nghiệp lâu năm của toàn quận để khảo sát.

Tôi hôm nay thể hiện thái độ, cho Hoàng Công Miếu các anh năm suất.

Tần Lam và Hầu Cát Dũng nhìn nhau, vui mừng quá đỗi, Trần Kinh lại nói:
- Xét tới chúng ta đang đối diện với tình hình mới phát triển kinh tế, Quận ủy có suy nghĩ tới việc điều động đối với các xã trấn, để bộ máy chúng ta có sức chiến đấu hơn, đồng thời cũng có sức sống hơn.

Hắn lại nhìn Hầu Cát Dũng nói:
- Lão Hầu, tôi cho phép anh gánh thêm trọng trách, chuẩn bị cử anh đi Ngọc Vân chủ trì công tác, trấn Ngọc Vân là một nơi phát triển của quận, nơi đó trọng trách còn nặng hơn Hoàng Công Miếu.

Hầu Cát Dũng ngẩng người, anh ta không dự đoán được Trần Kinh lại nói sự việc một cách trực tiếp như vậy.

Kinh tế của trấn Ngọc Vân so với Hoàng Công Miếu tốt hơn nhiều, hơn nữa trấn Ngọc Vân là nơi Quận ủy và Uỷ ban nhân dân đặt trụ sở. Ở quận sớm đã có tiếng hô để Bí thư vào Uỷ viên thường vụ, Hầu Cát Dũng từ Hoàng Công Miếu tới Ngọc Vân, nhìn qua là điều chuyển ngang, kỳ thật có thể coi là đề bạt.

Tần Lam ở bên cạnh nói:
- Haha, Bí thư Hầu, đây là Bí thư đã coi trọng anh rồi, tôi ở đây chúc mừng trước, chúc mừng chúc mừng.

Hầu Cát Dũng cũng rất vui, nhưng ở trương hoàn cảnh này anh ta không tiện thể hiện ra ngoài, chỉ nói:
- Không dám không dám…

Trần Kinh thần sắc trở nên nghiêm túc nói:
- Lão Hầu, sau khi anh đi Ngọc Vân, tôi hy vọng anh có thể mau chóng xoay chuyển sự kiêu ngạo không chịu nổi của bộ máy Ngọc Vân kia, oai gió tà khí tự mãn. Ngọc Vân phải phát triển, phương pháp xử lý chính xác nhất là giữ sự nhất trí cao với Quận ủy và Uỷ ban nhân dân quận.

Chúng ta không thể vì mưu cầu phát triển mà lạc lối, cũng không thể vì mưu cầu phát triển mà đánh mất nguyên tắc, Ngọc Vân giao cho anh, anh phải quản cho tốt.

Hầu Cát Dũng trong lòng rùng mình, vội vàng gật đầu.

Trần Kinh cử anh ta đi Ngọc Vân, hóa ra là có sắp xếp đặc biệt, điều này khiến Hầu Cát Dũng nội tâm có sự kích động mơ hồ.

Dù sao, được lãnh đạo tán thưởng, lãnh đạo ủy thác trọng trách, đây bất luận là cấp dưới nào cũng đều là chuyện vui.

Trần Kinh hiện nay là Bí thư Quận ủy, hơn nữa uy vọng không ngừng tăng lên, nhìn từ trạng thái hiện nay, đối thủ ở Lân Giác có thể chính diện giao phong với Trần Kinh cũng không còn nhiều nữa.

Cho dù là Lý Quốc Vĩ, sau khi trải qua một vài thay đổi gần đây, chỉ e thực lực của ông ta tổn thất rất lớn, không còn cảnh tượng trước kia nữa rồi.

Đối với Hầu Cát Dũng mà nói, anh ta vốn không phải là người của Lý Quốc Vĩ, không quá thân với Lý Quốc Vĩ.

Dưới tình huống như vậy, Trần Kinh có thể trọng dụng anh ta, anh ta rất dễ dàng chọn lựa lập trường chính trị.

Huống chi Trần Kinh hiện tại trong tay nắm giữ nhiều tài nguyên, có thể trở thành dòng chính của hắn, tất nhiên sẽ chiếm được càng nhiều tài nguyên, do đó có lợi đối với việc tạo ra thành tích, chiến tích, điều kiện như vậy cũng là mơ ước của mỗi cán bộ.

Tiễn Hầu Cát Dũng và Tần Lam, Trần Kinh thần kinh căng thẳng cả một ngày cuối cùng cũng được thả lỏng.

Hai người này là tổ cuối cùng hắn nói chuyện hôm nay. Thông qua buổi nói chuyện hôm nay, mục đích mà Trần Kinh phải đạt được ngoài việc cổ vũ nhân viên bên dưới, quan trọng hơn là muốn ông ta nổi lên việc điều động nhân sự.

Nhất triều thiên tử nhất triều thần, sau khi Trần Kinh đến Lân Giác, thời gian lâu như vậy, còn chưa từng điều động bộ máy cán bộ các trấn xã?

Mục tiêu của Trần Kinh là phải thông qua điều chỉnh cán bộ lần này, thực hiện nắm trong tay toàn cục, hạng mục giống như Bán sơn hào đình sau này tuyệt đối không thể có nữa.

Mà phương hướng phát triển của Lân Giác Trần Kinh có thể cầm lái hay không, tất cả đều quyết định bởi việc hắn có thể nắm được cục diện hiện tại hoàn toàn không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.