Dành Quãng Đời Còn Lại Để Yêu Em

Chương 19




Tống Sanh và Khuất Diễn Trọng ngồi trong sân tới nửa đêm, chuẩn bị về phòng ngủ thì ở hành lang bên cạnh xuất hiện một bóng người nho nhỏ. Nghe một tiếng "Đại Vương", Tống Sanh liền đưa mắt nhìn, lập tức thấy cô bé An An mặc váy ngủ xoa mắt đi tới.

"An An? Sao giờ này bảo bối còn chưa ngủ?" Tống Sanh giang hai tay, cô bé lập tức lạch cạch lạch chạy tới sa vào lòng cô.

"Em muốn đi WC. Đại Vương và tiên sinh ở chỗ này ôm nhau ngủ sao?"

Tống Sanh đỏ mặt ho khan, thoáng nhìn qua Khuất Diễn Trọng đang ôm mình một chút phản ứng cũng không có, lập tức thay đổi chủ đề. Cô xoa đầu cô bé, nhẹ giọng: "Ngoan, đi ngủ đi."

An An vặn vẹo ngón tay, đột nhiên hỏi: "Đại Vương, hôm nay em đọc thơ."

Tống Sanh nghĩ nghĩ, liền phối hợp nói: "Ừ, bọn chị đều nghe, An An đọc rất khá, một chữ cũng không sai!"

An An nhìn cô, lại lắp bắp hỏi: "Vậy... Nếu em cũng có mẹ, bà ấy cũng sẽ chải tóc nấu cơm cho em ăn chứ?"

Tống Sanh ngẩn người, đối mặt với ánh mắt chờ mong của cô bé, cô bỗng nhiên không biết phải lời thế nào. Đám trẻ ở cô nhi viện Ánh mặt trời, vì đủ loại nguyên nhân, có vài bạn nhỏ không biết mẹ của mình, thậm chí ngay cả người đàn ông đang ôm cô phía sau có lẽ cũng không biết.

"Đại Vương Đại Vương, mẹ của chị có cười với chị, mua đồ ăn ngon cho chị không?" Không thấy Tống Sanh trả lời, An An lắc lắc tay cô.

Tống Sanh thầm than một tiếng, bất giác nhớ tới người kia, tuy rằng bà ấy bề ngoài rất nghiêm túc nhưng mỗi lần cô bị bệnh đều trốn trong nhà vệ sinh khóc. Lấy chăn cuộn tròn cô bé, Tống Sanh cười nói: "Sẽ, mẹ của An An nhất định cũng rất thích An An, An An đáng yêu như vậy, tất cả mọi người đều thích An An đúng không?"

"Nhưng nếu mẹ An An thích An An, vì sao bà ấy không cần An An nữa?" Rất có thể nếu Tống Sanh trả lời không được, cô bé sẽ bật khóc. Nhất thời Tống Sanh không biết phải nói thế nào cho cô bé vui, chỉ có thể ôm nó vào lòng.

Mắt thấy hốc mắt An An đã ngấn nước, Khuất Diễn Trọng vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên lên tiếng: "Bà ấy yêu em, chỉ là không biết nên biểu đạt thế nào thôi."

An An nuốt nước mắt trở về, cười thành đóa hoa nhỏ: "Vâng!" Không biết tại sao, tuy rằng tiên sinh giúp đỡ chúng thường không nói chuyện, nhưng chỉ cần anh nói một câu, bọn nhỏ trong cô nhi viện đều một mực tin tưởng. An An tuy tuổi nhỏ nhưng dưới ảnh hưởng của các anh chị, cô bé cũng sùng bái tiên sinh này như thần tượng.

Hơn nữa cô bé nhớ thời điểm bản thân bắt đầu có ý thức, mỗi lần bị bệnh, tiên sinh đều ở bên cạnh, là anh chữa khỏi cho nó, đối với nó, còn cả các anh chị trong viện, tiên sinh chính là người cha.

Tống Sanh: "..." Dựa vào cái gì Manh Manh chỉ nói một câu đã thuyết phục được em, còn chị dỗ thì em không chịu! Tống Sanh nhẹ nhàng xoa đầu An An.

Một đứa bé luôn có sự hiếu kỳ, cho dù Khuất Diễn Trọng vẫn lên tiếng, An An vẫn rối rắm trong hàng loạt vấn đề: "Nhưng em còn không biết cảm giác có ba mẹ, Đại Vương và tiên sinh, hai người làm ba mẹ của em được không, làm trong chốc lát thôi cũng được."

Tống Sanh nhìn thoáng qua Khuất Diễn Trọng, hào phóng gật đầu: "Được!"

An An lập tức hưng phấn, vui vẻ gọi một tiếng "Mẹ". Tống Sanh mỉm cười đáp, cô bé lại nhìn Khuất Diễn Trọng gọi một tiếng "Ba"."

Khuất Diễn Trọng cũng nhẹ giọng ừ một tiếng, An An gọi đi gọi lại vô số lần, mỗi khi được nghe đáp lại liền vui như con quay nhỏ. Cô bé bắt lấy vạt áo của Tống Sanh, vừa ngượng ngùng lại chờ mong hỏi Khuất Diễn Trọng: "Ba ơi, chúng ta chơi trò bay trên không trung được không?"

Khuất Diễn Trọng đứng lên, cứ ôm Tống Sanh và An An như vậy đi về phía trước, sau đó vững vàng ném các cô lên không trung, sau đón lấy, chọc An An ôm lấy cổ Tống Sanh cười ha ha không ngừng. Lặp lại mấy lần, An An vẫn không chịu dừng, thậm chí còn nói: "Mẹ nặng quá, ba sẽ đau tay."

Con bé này! Tống Sanh làm bộ tức giận nhéo mặt cô bé, An An liền hàm hồ hỏi: "Mẹ có thể hát ru cho An An nghe không?"

Vất vả lắm mới dỗ được cô bé ngủ, Tống Sanh và Khuất Diễn Trọng đưa cô bé vào phòng. Thời điểm ra ngoài, Tống Sanh quấn chăn trên người, bỗng nhiên cảm thán: "Nếu sau này chúng ta có đứa con gái, nó nhất định sẽ nghiêng về phía anh, tới lúc đó ba con anh một bọn, em chỉ có một mình." Ngữ khí câu này có chút chanh chua.

Khuất Diễn Trọng nắm tay cô, không chút do dự trả lời: "Anh sẽ đứng về phía em."

Tống Sanh nhịn không được mà bật cười, mắt thấy xung quanh im ắng không có ai, cô bám lấy bờ vai của anh, lại gần cắn mặt anh một cái: "Em cũng sẽ đứng về phía anh."

"Khi nào em mới có thể mang thai nhỉ? Em muốn có một đứa con, nó gọi anh là ba, gọi em là mẹ, em nhất định sẽ nuôi nó như một công chúa nhỏ..."

"Sẽ có." Khuất Diễn Trọng nhìn Tống Sanh lẩm bẩm lầm bầm, trong lòng không nói rõ cảm xúc, tay nắm tay cô bất giác thêm chặt.

Chỉ cần nghĩ tới sau này sẽ có một đứa bé giống cô, gọi anh và cô là ba mẹ, anh liền cảm thấy có gì đó tiếc nuối, nhưng rốt cuộc vẫn là viên mãn. Anh biết Tống Sanh nhất định sẽ là người mẹ rất tốt, cô sẽ không để con của bọn họ chịu bất kỳ thương tổn, sẽ dạy nó rất nhiều điều. Bọn họ sau này sẽ là một gia đình viên mãn.

"Những lúc thế này chẳng lẽ không nên dùng hành động để bày tỏ hay sao?" Tống Sanh cười hì hì chọc eo anh, kéo anh về phòng, "Đi, chúng ta đi sinh em bé."

Trong bóng đêm thâm trầm, không khí ái muội xua tan cái lạnh lẽo của đầu xuân, chỉ còn lại một mảnh ấm áp của tương lai.

Đám trẻ ngoan ngoãn dưới sự dẫn dắt của Tống Sanh, ở làng du lịch này hoàn toàn biết thành khỉ con. Leo núi, tổ chức BBQ, xuống hồ bắt cá, hái trái trên cây, những nơi có thể chơi đều bị Tống Sanh phá nát, triệt để gần gũi với thiên nhiên.

Ở trên núi rau dại mọc sớm, ngoài tự trồng rau quả trong nhà thì người trong thôn còn làm thịt khô, đủ loại món ăn thôn quê, qua tài nghệ nấu nướng khéo léo của bà chủ lập tức có hương vị khác. Tống Sanh đặc biệt thích thịt xông khói với tỏi, Khuất Diễn Trọng xuống bếp nhìn hai lần liền học được. Bà chủ cũng không để bụng anh học lỏm, còn nhiệt tình chuẩn bị mấy miếng thịt to để lúc bọn họ trở về mang theo.

Đảo mắt đã qua năm ngày, thời điểm kỳ nghỉ chỉ còn hai ngày cuối cùng, trời đột nhiên đổ mưa lớn.

Mấy đứa trẻ vẫn chưa từ bỏ ý định đi chơi liền dọn ghế ngồi dưới mái hiên, xem trời khi nào mới chịu tạnh. Đáng tiếc, nhìn một lúc lâu sắc trời vẫn âm u, nửa điểm cũng không có ý trong veo trở lại.

Tống Sanh cầm một rổ đậu phộng đi tới, nói: "Cho dù có nhìn nữa thì trời cũng không thể lập tức hết mưa, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi đi, đi làm bài tập hay chơi trò chơi đều có thể, nói không chừng ngày mai trời sẽ đẹp lại, đúng không? Ngày mai chúng ta sẽ chơi thật đã."

Bọn nhỏ không tình nguyện ủ rũ cụp đuôi về phòng, Tống Sanh một mình ngồi xuống ghế dưới mái hiên, sột soạt một lát đã ăn hết cả rổ đậu phộng.

Trong chốc lát Khuất Diễn Trọng cũng tới, mưa to trời lạnh như mùa đông, anh đã thay chiếc áo len Tống Sanh, nhìn rất ấm áp. Tống Sanh nhớ mình chuẩn bị cho anh đầy đủ quần áo, nhưng lại quên mang cho bản thân, bị nhiều đứa nhỏ để ý như vậy, cô cũng ngại lấy áo khoác của anh mặc. Ngoài miệng thì nói bọn nhỏ hôm nay trời mưa không thể đi chơi được nhưng chính cô vẫn mắt trông mong nhìn ra ngoài trời.

Trong chốc lát không thấy cô, Khuất Diễn Trọng liền tìm ra, trong tay cầm cái chăn khoác lên cho cô rồi ngồi xuống, đọc cuốn sách thật dày mang theo từ nhà.

Tống Sanh lột đậu phộng, chính mình một viên, đưa cho Khuất Diễn Trọng một viên, làm không biết mệt, ăn đến hạt đậu phộng cuối cùng, cô tựa lưng ra sau, nhìn trời bên ngoài mưa to tầm tã, lại nhìn Khuất Diễn Trọng bên cạnh nghiêm túc đọc sách.

Trong mơ màng sắp ngủ, đột nhiên tiếng sấm nổi lên khiến cô sợ hãi từ ghế đứng bật dậy, chưa kịp hoàn hồn đã có người ôm lấy, vỗ lưng giúp cô, lúc này cô mới phát hiện Khuất Diễn Trọng không biết từ khi nào đã ôm cả người cô vào lòng.

"Bị dọa sợ sao?"

"Em..."

Một câu vừa thoát ra khỏi miệng, Tống Sanh và Khuất Diễn Trọng liền thấy bà chủ cầm dù từ trong màn mưa vội vàng chạy tới, lớn tiếng hô: "Em gái Tống, để Khuất tiên sinh nhà em tới đầu thôn xem cho bà Lý đi, người ta vừa bị trượt ngã, ngất xỉu tới giờ còn chưa tỉnh lại."

Thôn bản cách xa huyện, mưa lớn như vậy đường không dễ đi, người già xảy ra chuyện không thể chờ, đám người vô cùng lo lắng, đột nhiên nhớ tới trong đoàn khách du lịch có một bác sĩ hình như rất lợi hại, cho nên lập tức chạy tới tìm người.

Tống Sanh nhíu mày, kéo tay Khuất Diễn Trọng, nhìn anh. Trên mặt Khuất Diễn Trọng không hề có chút nôn nóng khẩn trương, vẫn luôn bình đạm như vậy, thấy Tống Sanh nhìn mình dò hỏi, anh mới buông sách, đứng dậy nói: "Anh đi, em ở đây chờ anh."

Mắt nhìn Khuất Diễn Trọng và bà chủ biến mất trong màn mưa, không biết tại sao Tống Sanh lại cảm thấy tâm thần không ổn. Một giờ trôi qua, Khuất Diễn Trọng vẫn chưa về, mưa mỗi lúc một lớn, sắc trời ám trầm như trời tối, nhìn không ra phong cảnh bên ngoài.

Tiếng bước chân từ sau truyền tới, Tống Sanh quay đầu, thấy viện trưởng Diêu vẻ mặt sầu lo đi tới, vừa mở miệng liền nói: "Không thấy Sở Thanh, khi nãy tôi không nó, còn tưởng nó đi toilet, hiện tại phát hiện, tìm khắp nơi đều không thấy. Tiểu Duyệt nói hình như thằng bé ra ngoài, trời mưa to như vậy, nó ra ngoài làm gì? Lâu như vậy không về, mong là đừng xảy ra chuyện."

Sở Thanh? Là thiếu niên trầm mặc ít nói kia? Tống Sanh nheo mắt, lập tức đứng dậy: "Viện trưởng Diêu, chị và viện trưởng Mạnh trông chừng bọn nhỏ, em thử đi tìm xem."

"A, một mình cô sao có thể đi tìm? Tôi và cô cùng đi."

"Không cần, một mình em đi nhanh hơn, tìm được thằng bé liền trở về, dù sao nó cũng không có chỗ để đi." Tống Sanh xua tay, cầm cây dù đặt ngoài cửa liền vọt vào màn mưa.

Các nhà quanh đó có người ngồi ngoài hành lang nói chuyện, Tống Sanh chạy tới hỏi vài câu, có một ông lão hình như nhìn thấy cậu bé đi về phía chân núi.

Chân núi? Không có việc gì Sở Thanh qua bên đó làm gì? Tống Sanh không kịp nghĩ nhiều, nói tiếng cảm ơn rồi vọt qua đó tìm người. Mưa to khiến đường trở nên lầy lội, giày cô dính đầy bùn đất, quần áo trên người cũng đã dơ bẩn. Mưa lớn như vậy, bung dù cũng không dùng được, cả người còn bị mưa tưới ướt đẫm, cô dứt khoát gấp dù lại, nhanh chóng chạy đi.

Tới chân núi, Tống Sanh bắt đầu gọi tên Sở Thanh, nhưng thanh âm trong mưa to không thể truyền ra, cô phí rất nhiều công sức mới tìm được Sở Thanh đang ngồi trên một cục đá.

Sở Thanh giống như đang khóc, cả người ướt đẫm, Tống Sanh chạy tới thấy cậu mờ mịt ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt giống thỏ con, mặt đầy vệt nước.

Nhìn cậu như vậy, Tống Sanh cũng không biết nói gì, thấy cậu không chịu đứng lên, cô đành thở dài nói: "Có gì trở về chúng ta hãy nói, dầm mưa như vậy không phải sẽ sinh bệnh sao?"

Sở Thanh không trả lời, nhìn cô, không cử động. Tống Sanh không biết đã xảy ra chuyện gì, đành ngồi xổm xuống xem cậu: "Sao vậy? Mưa lớn như vậy chạy ra ngoài mọi người đều rất lo cho em, chúng ta trở về trước đi."

Sở Thanh chỉ cắn răng dùng sức lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào: "Chị Sanh, chị về trước đi."

Tống Sanh thấy không thể nói chuyện với cậu, lại lo cậu dầm mưa như vậy sẽ bị bệnh, dứt khoát xông tới khiêng cậu trở về. Sở Thành hoàn hồn lại liền bắt đầu giãy giụa, cậu giãy giụa quá mạnh, Tống Sanh đi vài bước đành phải buông cậu xuống. Nhưng đột nhiên trái tim như đập loạn nhịp, cô theo bản năng kéo Sở Thanh chạy về phía trước.

Ngay sau đó, ầm ầm vang lên, đất núi bên cạnh họ sạt lở. Mấy năm nay vì phát triển, cây cối trên núi cách thôn không xa đều bị chặt hết, trụi lủi chỉ còn lại cỏ và đá.

Hai ngày trước trong lúc vô tình bọn họ có tới đây, mấy đứa trẻ còn rung đùi đắc ý nói thích nơi này, khi đó Tống Sanh còn đùa giỡn nói nếu xảy ra sạt lở thì không chạy ra được, không ngờ hôm nay trời đổ mưa to, thật sự đã xảy ra đất lở, hơn nữa còn ngay tại thời điểm này.

Sở Thành bị Tống Sanh dùng sức đẩy về phía trước, cậu bò dậy, quay đầu, lập tức sợ hãi tới sắc mặt trắng bệch. Nửa người Tống Sanh bị đất đá đè lên, không thể cử động. Bất chấp rối rắm lúc trước của mình, Sở Thanh lảo đảo chạy tới, gọi chị Sanh, kéo Tống Sanh muốn giúp cô ra ngoài.

Nhưng cho dù cậu có dùng bao nhiêu sức lực cũng vô dụng, người lại còn khiến chính mình càng thêm chật vật. Dù sao vẫn là trẻ con, thời điểm gặp chuyện bất ngờ thường trở nên luống cuống, cậu nhịn không được mà òa khóc lên.

Tống Sanh cảm thấy chân mình đau như xuyên tim, vất vả lắm mới hoàn hồn lại, thấy cậu vừa khóc vừa thở hổn hển, tay đã bị thương tới đổ máu, vội vàng ngăn cản: "Vô dụng thôi, em đào như vậy không ra đâu, mau trở về gọi người tới giúp đỡ."

Cô rất đau nhưng vẫn tận lực nói những lời này, nếu cô không bình tĩnh, một đứa trẻ như Sở Thanh phải làm sao bây giờ?

"Em đi tìm người!" Sở Thanh được Tống Sanh trấn định mà hoàn hồn, cảm xúc cũng dần ổn định, té ngã lăn lộn mấy vòng liền chạy ra ngoài.

Ngay khi cậu vừa chạy khỏi khe núi kia, lại một trận ầm ầm vang lên, núi sụp, hoàn toàn chôn vùi Tống Sanh ở bên dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.